Đợi đến khi Diệp Thanh có thể xuống giường đi lại, bọn họ sửa chữa lại căn nhà gỗ, bày kết giới bốn phía. Kể từ đó, tuy ở lại nhân giới, lại không bị người khác quấy rối, nhưng cũng không giống chốn bồng lai tiên cảnh.
Diệp Thanh xưa nay thích yên tĩnh, nghỉ ngơi một chút lại chuyên tâm đọc sách, Trương Triệu Huyền mồm năm miệng mười quấn quít lất y không thả, phải khiến y chú ý đến mình mới chịu.
“Diệp công tử…”
“Lại làm sao?” Diệp Thanh cuối cùng cũng đặt cuốn sách xuống bên giường, giương mắt cười nói, “Trước kia ngươi cũng không dông dài như vậy.”
Tuy nói nhiều, những cũng không bám người đến mức này.
Trương Triệu Huyền chớp mắt mấy cái, dáng vẻ hùng hồn, nói, “Trước kia ta cũng không thích ngươi như vậy a.”
Nói rồi, lại tiến tới hôn Diệp Thanh theo thói quen.
Môi mỏng mềm mại. Dù có hôn bao nhiêu lần, đôi môi ấy vẫn ngọt ngào vô cùng.
Diệp Thanh bất ngờ, bật cười, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói, “Giờ vẫn còn sớm, ngươi lại tới trêu chọc ta.”
Giọng nói tuy bất đắc dĩ, trong mắt lại là cưng chiều vô hạn, tự nhiên đưa tay vòng lấy hông Trương Triệu Huyền.
Trương Triệu Huyền cầu còn không được, đương nhiên lập tức cọ vào lòng Diệp Thanh, mở miệng cắn cổ y, rồi thuận tay lật xem trang sách trên bàn, nói, “Sách này sao có thể so với dung mạo của ta, sao cả ngày ngươi đều xem nó mà không chán?”
“Ngươi ghen với một cuốn sách?”
“Hanh, ai biết sách này có vấn đề hay không? Lúc đầu ta nhặt được cuốn sách kia, thật hại người.”
Diệp Thanh nghe xong lời này, nhất thời nhớ tới chuyện trước kia, nhãn thần vô định. Nhưng một lát sau lại mỉm cười, ôn nhu nói, “Nếu ngươi không nhặt được nó, chỉ sợ cũng không thành tiên a!?”
“Đương nhiên, ta lại không có hứng thú cầu tiên vấn đạo.”
“Ta kém ngươi nhiều tuổi như vậy, nếu không phải vì cuốn sách ấy, sao có thể gặp được nhau?” Diệp Thanh cúi đầu hôn khóe mắt Trương Triệu Huyền, ngón tay lạnh lẽo chậm rãi xoa mặt hắn, thanh âm mềm mại, “Chỉ cần tương lai có thể gần nhau, dù bỏ lỡ ba trăm năm, cũng coi như không mất gì.”
Y nói lời này vẻ hời hợt, nét mặt cười nhẹ nhàng, nhưng con ngươi lại khẽ chuyển, như chứa đựng một tầng sương mù.
Ba trăm năm này, Trương Triệu Huyền không hề nhớ được.
Là ba trăm năm của Diệp Thanh.
Chỉ một mình y, đợi chờ nơi trần thế.
Trương Triệu Huyền nghe được, ngực nhói đau, nhịn không được mà ôm Diệp Thanh thật chặt, ghé vào lỗ tay y, rầu rĩ mở miệng nói, “Diệp công tử, ngươi nói bây giờ vẫn chưa tối?”
Diệp Thanh ngẩn ngơ, lập tức hiểu ý hắn, không hỏi cười ha hả. Sau đó hé mắt, ngón tay khẽ động, trong phòng thoáng chốc tối đi, bốn kia một màu đen kịt.
Bọn họ ở trong kết giới, muốn dùng pháp thuật như vậy cũng rất đơn giản.
Trương Triệu Huyền vốn ngứa ngáy khó nhịn, lúc này thấy Diệp Thanh phối hợp như vậy, tự nhiên cũng không hề khách khí mà đẩy người lên giường. Nhưng không nỡ dùng lực, chỉ sờ tới sờ lui trên người Diệp Thanh, nói, “Cái giường này cứng quá, hôm nào đổi một cái tốt hơn, nếu có người ngã xuống giường cũng không bị sao.”
Diệp Thanh chỉ mỉm cười.
“Không sai, giờ ta đã là quế hoa cao rồi, cũng không thể tùy tiện xằng bậy.” Khóe mắt cong cong, cố ý kéo dài ngữ điệu, khàn giọng hỏi, “Muốn ta biến về nguyên hình cho ngươi ăn sao?”
Lời nói chứa ý cười, không biết ẩn giấu bao tình cảm.
Trương Triệu Huyền thấy y như thế, tim đập như sấm, người nóng như lửa đốt, đứt quãng nói, “Hiện tại… không cần…”
Vừa nói vừa cởi y phục Diệp Thanh, hôn dọc theo cần cổ trắng nõn.
Tuy hắn thích quế hoa cao, nhưng khi động tình, lại càng thích bộ dáng này của Diệp Thanh hơn. Thân thể Diệp Thanh vừa thơm lại vừa mềm, cắn vài cái, còn ngọt ngào hơn quế hoa cao nhiều.
Nghĩ một chút, rồi cắn nhẹ lên điểm đỏ trước ngực Diệp Thanh.
Thân thể Diệp Thanh hơi run rẩy, bàn tay bỗng nhiên nắm lại thật chặt, “A”, kêu thành tiếng.
Trương Triệu Huyền hổn hển thở dốc, hôn lên tai y, hàm hồ lẩm bẩm, “Diệp công tử, ngày đó gặp nhau ở Lâm An thành, sao ngươi lại làm như không biết ta?”
Diệp Thanh trầm lặng, không đáp lời.
“Bởi vì ta không nhận ra ngươi, nên ngươi tức giận?”
Diệp Thanh lắc đầu, suy nghĩ một lúc lâu, rồi thở dài, hai tròng mắt tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm, tạo ra vẻ động nhân, mỉm cười nói, “Khi đó, chỉ còn mấy tháng là có thể thành ma, là thời khắc quan trọng, dù có gặp được ngươi, cũng nên tránh xa mới phải. Vậy mà chỉ cần liếc mắt, đã cảm thấy khó kìm lòng nổi, rõ ràng biết sẽ làm hỏng đại sự, cũng không nhịn được mà đến gần.”
Trong khi nói chuyện, trong đôi mắt y như có sóng tình di chuyển, kéo tay Trương Triệu Huyền đang đặt trên người mình, “Khó kìm lòng nổi.”
Trương Triệu Huyền chạm đến bộ vị nóng rực kia, nét mặt đỏ ửng, ngón tay chậm rãi cử động, thở dốc nói, “Đại sự? Ta có thể làm hỏng đại sự gì của ngươi?”
“Khi đó ta không biết ngươi cũng thích ta, đương nhiên phải đợi thành ma rồi mới đi tìm ngươi, bằng không, chẳng phải sẽ không nắm chắc được sao?” Trên mặt Diệp Thanh cũng ửng hồng, con ngươi nửa khép nửa mở, thanh âm khàn khàn.
Trương Triệu Huyền giật mình, “Cái này đây có liên quan gì đến chuyện thành ma hay không? Sau khi ngươi thành ma, ta sẽ thích ngươi?”
Diệp Thanh lặng im.
Cách hồi lâu, mới thấy tiếng cười khe khẽ trong bóng tối, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo sự mị hoặc, đáp lại từng chữ, “Ta đã sớm nói, dù biết rõ không có duyên phận, cũng phải cưỡng cầu một phen mới bằng lòng bỏ qua. Cho nên, ta phải có đủ năng lực để giữ ngươi bên mình. Dù ngươi không thích ta, ta cũng muốn trở thành… một người trong mắt ngươi.”
Y cười tủm tỉm, vẫn ôn hòa vô hại.
Trương Triệu Huyền lại sợ đến nổi da gà, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
“Làm sao? Sợ?” Diệp Thanh vẫn cười, đưa tay búng trán hắn một cái, động tác vô cùng thân thiết.
Trương Triệu huyền lúc này mới lấy lại tinh thần, chớp mắt một cái, rồi kêu lên như bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi lại chơi đùa với ta!”
Diệp Thanh cười nhưng không nói.
Trương Triệu Huyền cúi thấp đầu, chặn môi y lại, hôn lên gián tiếp. Hai tay sờ loạn trên người Diệp Thanh.
“A…”
Âm thanh làm ngươi ta phải đỏ mặt rất nhanh đã vang lên.
Ván giường rung rung, hai người phía trên cuộn lại, trung hòa làm một giữa tình triều kịch liệt, không phân biệt nổi hai bên.
Sau cuộc mây mưa, Trương Triệu Huyền nằm trên người Diệp Thanh thở dốc, trong miệng lầm bầm muốn gặm cổ y, nhưng ngáp hết lần này đến lần khác, không bao lâu sau đã ngủ say.
Diệp Thanh vẫn tỉnh như cũ, bình tĩnh nhìn người trong lòng, bên môi lộ ra ý cười, thần sắc ôn nhu như nước, nhẹ nhàng nói một câu, “Ngốc, ta nghiêm túc mà.”
_______________________
Tác giả: Chỉ còn một chương nữa sẽ hoàn thành… Hình như quá nhanh rồi?