Cúi đầu, chỉ thấy lá bùa vàng đen lóe sáng, phút chốc liền tan vào ngực Diệp Thanh, rồi biến mất.
Diệp Thanh vẫn đặt tay trên người Trương Triệu Huyền, chậm rãi nhíu mi, hỏi, “Cái này có công dụng gì?”
“Không biết a, ta xem chữ trên bùa cũng không hiểu.” Trương Triệu Huyền trả lời, vẫn nhìn thẳng vào Diệp Thanh, hỏi, “Diệp công tử, ngươi vẫn ổn chứ?”
Diệp Thanh nắm tay thành quyền, thần sắc khẽ biến, giữa chân mày đầy hắc khí, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại, nói “Một chút yêu lực ta cũng không dùng được nữa rồi.”
“A, thì ra cái bùa này có thể phong bế yêu lực của ngươi!” Trương Triệu Huyền bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói, “Không ngờ Tiểu Vân nhà ta lợi hại như vậy.”
“Sai rồi.” Diệp Thanh cười khổ một tiếng, sửa lại, “Người lợi hại là ngươi.”
“Cũng đúng, có thể dạy dỗ ra một đồ đệ lợi hại như vậy, ngươi làm sư phụ như ta cũng phải bỏ không ít công lao.” Trương Triệu Huyền liên tục gật đầu, bộ dáng cực kỳ đắc ý, nâng tay lên vuốt chòm râu đã biến mất từ lâu.
Diệp Thanh nhịn không được, thấp giọng cười ra tiếng.
Thường ngày, tướng mạo y vốn đã đẹp, cười rộ lên như thế, khuôn mặt càng đẹp hơn, dung nhan như họa, như làn gió xuân dịu dàng.
Trương Triệu Huyền nhìn đến ngây người, mở to hai mắt, nhìn y chằm chằm.
Diệp Thanh bị hắn nhìn như thế, bất giác nhìn ánh mắt hắn, liền lập tức thu tay mình lại, xoay người rời đi.
Trương Triệu Huyền đương nhiễn vẫn không từ bỏ, vẫn cầm ống tay áo y không thả.
Diệp Thanh không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là dừng bước, nhìn Trương Triệu Huyền một lúc, mỉm cười hỏi, “Ngươi coi như đã bắt được ta rồi, tiếp theo định làm gì? Trực tiếp lấy mạng ta? Hay dùng ta làm nguyên liệu luyện kim đan?”
“Di?” Trương Triệu Huyền căn bản không hề nghĩ tới những chuyện này, đôi mắt đảo qua đảo lại, do dự đến nửa ngày trời, đột nhiên bật thốt lên một câu, “Không bằng, đi ngắm cảnh Tây Hồ trước?”
“…”
Diệp Thanh ngẩn ngơ, nhất thời kinh ngạc.
Trương Triệu Huyền cũng không để ý y có đáp ứng hay không, trực tiếp lôi y về phía trước.
Diệp Thanh nhíu chặt chân mày, cố gắng rút tay mình lại, nhưng thử vài lần cũng không thành công. Cuối cùng, y đành phải bỏ cuộc, chậm rãi rũ mắt xuống, che đi tất thảy tâm tình trong đó.
Lúc này, sắc trời đã từ từ chuyển tối, hai người bọn họ đi vòng quanh Tây Hồ, rồi lại đến chợ đêm.
Trương Triệu Huyền vơ vét đủ loại đồ ăn, nắm chặt tay Diệp Thanh, hàm hồ hỏi, “Diệp công tử, rốt cuộc chân thân của ngươi là gì? Tại sao ta hoàn toàn không nhìn ra được?”
Trương Triệu Huyền chỉ thuận miệng hỏi, nói xong câu này, cũng tò mò, nhìn Diệp Thanh, làm bộ bấm ngón tay tính toán, rồi nói, “Hồ ly?”
Diệp Thanh không đáp lời, chỉ nhìn hắn, cười.
“Đoán sai rồi? Không phải ngươi đã ăn tim hồ ly sao? Hơn nữa…” Dừng một chút, cúi đầu ho khan một cái, trên mặt phiếm hồng, nhỏ giọng nói, “Ngươi sinh ra đẹp như vậy.”
Nghe vậy, Diệp Thanh nghiêng người liếc nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu hỏi, “A? Thì ra trong mắt ngươi, ta đẹp mắt như vậy sao?”
Trương Triệu Huyền nghẹn một chút, nhất thời không nói ra lời, khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu chuyên tâm ăn điểm tâm. Cách một hồi, lại không nhịn được mà nhìn Diệp Thanh, nhìn dung nhan tinh xảo kia, sau đó “A” một tiếng, “Ta biết rồi, ngươi là chiếc ô thanh sắc kia!”
Diệp Thanh vẫn cười, màu mực trong con ngươi cũng ẩn chứa tiếu ý, tỏa ra ánh sáng lung linh, mềm giọng nói, “Ngươi đoán tiếp đi, đoán trúng sẽ có thưởng.”
Trương Triệu Huyền há miệng, thật sự ngại đoán tiếp, chỉ rầu rĩ đi về phía trước. Nhưng hắn là dạng người lắm mồm, im lặng trong chốc lát đã cảm thấy khó chịu, không lâu sau, lại tiếp tục suy đoán lung tung. Phàm là chim trời cá nước, hắn đều nói một lần, cuối cùng ngay cả ba chữ “quế hoa cao” cũng nói ra.
Đáng tiếc, Diệp Thanh chỉ cong khóe miệng, cười không nói, cũng không biết có đoán trúng hay không.
Sau cùng, hai người đi hết con đường, Diệp Thanh lấy một cái bọc từ lồng ngực ra, gỡ từng tầng ra, thong thả đưa cho Trương Triệu Huyền, nói, “Quế hoa cao của ngươi.”
“A?” Trương Triệu Huyền giật mình, khẽ hô lên, “Ngươi thực sự mua?”
Diệp Thanh chỉ nhìn hắn, đôi mắt sáng như chứa đựng cả bầu trời sao, giọng nói bình tĩnh, “Ngươi không thích ăn cũng không sao cả.”
Lời còn chưa dứt, Trương Triệu Huyền đã đoạt lấy, cắn một ngụm, suýt nữa cắn luôn cả ngón tay của mình, đau đến nhe răng trợn mắt.
Kết quả là chọc cho Diệp Thanh cười rộ lên.
Trương Triệu Huyền thấy nụ cười của y, trong lòng như nhảy lên, vừa bỏ quế hoa cao vào miệng, vừa nói, “Diệp công tử, lúc trước ngươi ăn tim hồ yêu là để hấp thu yêu lực của nàng a!? Kỳ thực tu luyện có rất nhiều biện pháp, ngươi hà tất phải chọn loại hung hiểm nhất? Chỉ cần không chú ý một chút, là có thể bị tẩu hỏa nhập ma.”
Diệp Thanh đang đi, nghe được lời này, cước bộ ngừng lại một lúc, chậm rãi xoay cán ô thanh sắc, ánh mắt nhìn vào người Trương Triệu Huyền, rồi lại như chẳng nhìn được gì, rất nhẹ, rất nhẹ, nói một câu, “Có lẽ… ta cũng sẵn sàng tẩu hỏa nhập ma?”
Đương nhiên, yêu quái chọn con đường này để tu luyện cũng rất nhiều.
Nhưng Trương Triệu Huyền lại cảm thấy Diệp Thanh không nên như thế.
Nam tử trước mặt miệng cười ôn nhu, có chỗ nào giống một yêu vật? Huống chi là một yêu quái tàn nhẫn, không ngại moi tim kẻ khác, làm điều thương thiên hại lý.
Trương Triệu Huyền cuối cùng cũng ăn xong hai khối quế hoa cao, đột nhiên nắm tay Diệp Thanh thật chặt, hiếm khi nghiêm túc mà nói, “Ta biết làm thế nào để đối phó ngươi rồi.”
“A?”
“Diệp công tử.” Cặp mắt đào chớp một cái, đối diện với Diệp Thanh, cười nói, “Ngươi theo ta trở về đi.”