• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhuế Ngạn kéo Trác Hiểu Thiên ra ngoài quán bar, ban đầu cô còn chưa cảm thấy gì, càng ra ngoài, bước chân càng nhẹ bẫng, mấy ly cocktail kia tác dụng chậm khiến đầu óc cô mơ màng, không thể đứng vững.

Trác Hiểu Thiên đỡ lấy cô, ngây ngốc: “Cô sao rồi? Cô đừng ngất đấy nhé… Cô mà ngất là tôi mặc kệ cô đấy…”

Nhuế Ngạn còn chút tỉnh táo, song cô lại túm chặt lấy ống tay áo của Trác Hiểu Thiên không cho anh ấy đi.

Trác Hiểu Thiên hoàn toàn bị đánh bại, tửu lượng có chừng này mà cô uống rượu gì thế.

Trác Hiểu Thiên vốn định đưa Nhuế Ngạn về, nhưng nghĩ lại, những người đó cô có quen hay không, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao?

Anh hai sẽ lột da mình mất.

Nghĩ như vậy, Trác Hiểu Thiên không còn cách nào khác đành phải dìu Nhuế Ngạn gọi taxi rồi đọc địa chỉ.

30 phút xe đi, Nhuế Ngạn hoàn toàn say đến mê man bất tỉnh.

Trác Hiểu Thiên dặn taxi dừng lại chờ, sau đó gọi điện thoại, năm phút sau chợt có một người đi ra cổng khu đô thị, Trác Hiểu Thiên như nhìn thấy ánh mặt trời, vội vàng đầy người vào trong lồng ngực anh: “Trời ạ, em trả lại con ma men nhà anh cho anh này, em xin rút lui.”

Trác Hiểu Thiên dứt lời liền chui vào xe taxi.

Nhuế Ngạn lại mơ thấy giấc mơ đó, nhiều năm qua nó vẫn luôn quấn lấy cô.

Một cô bé tết tóc đuôi sam hoảng sợ đứng trên đường phố đông nghịt.

Bố nói bố sẽ tới đón cô tan học, nhưng ông không tới.

Mẹ nói mẹ sẽ tới đón cô tan học, nhưng bà cũng không tới.

Bà nội bảo cháu đã lớn rồi nên tự trở về, đừng để mọi người đi đón nữa.

Cô đi, đi nữa, đi mãi, nhưng đi thế nào cũng không về được đến nhà, rõ ràng người khác bước một bước là có thể đến chỗ cần đến, còn cô phải đi ba bước, cô rất mệt, cô muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát, song không thể dừng lại.

Quán cơm bên đường có nuôi một con chó lông dài màu đen, thân nó còn cao hơn cả cô, đi trên đường, bộ lông dài màu đen kia như một chiếc áo giáp sắt cứng cáp.

Cô hét to, hy vọng có người đến đuổi con chó kia đi giúp cô, nhưng tiếc là không có ai, xung quanh không có một bóng người, cô cứ chạy còn con chó đen kia cứ đuổi theo cô.

Nỗi sợ hãi như bóng với hình, cho dù cô có chạy thế nào cũng không thoát.

Cô chạy đến bên bờ sông, không hề do dự mà nhảy xuống, phập phập phồng phồng, cảm giác khó thở ập đến, cô bắt đầu giãy giụa, bắt đầu kêu cứu, cô chợt nhìn thấy một tia sáng, cô bơi đuổi theo tia sáng kia, bơi, bơi mãi, tia sáng đó lại càng ngày càng xa, càng ngày càng xa…

“Nhuế Ngạn, đừng đuổi theo tia sáng ấy nữa, cháu nhìn xung quanh xem, tất cả đều là ánh sáng đấy.”

“Không phải ánh đèn hải đăng, mà là ánh sáng mặt trời.”

Nhuế Ngạn đột nhiên ngồi dậy, lời bác sĩ Lý nói còn văng vẳng bên tai, Nhuế Ngạn mướt mồ hôi, hít thở dồn dập.

Chờ đến khi tinh thần thả lỏng lại, Nhuế Ngạn mới phát hiện ra chỗ này không phải khách sạn mà là một căn phòng xa lạ.

Đầu óc Nhuế Ngạn trống rỗng, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, một bộ đồ ngủ nam màu xanh.

Nhuế Ngạn lại bắt đầu thở gấp.

Đêm qua…… Cô kéo Trác Hiểu Thiên ra khỏi quán bar, sau đó…

Sau đó, cô không nhớ rõ nữa, Trác Hiểu Thiên bỏ cô lại đó, không thèm quan tâm nữa?

Không đâu, Trác Hiểu Thiên hẳn không phải người như vậy.

Cho dù anh ấy có bỏ cô lại thật, Mễ Nhân cũng sẽ không bỏ rơi cô.

Tuy đầu rất đau nhưng trên người lại không có cảm giác gì bất thường, Nhuế Ngạn thoáng yên tâm, xuống giường mở cửa phòng ngủ ra.

TV trong phòng khách đang phát bản tin buổi sáng, cả căn phòng tràn ngập mùi bánh mỳ và lạp xưởng.

Nhuế Ngạn vừa bước ra khỏi phòng ngủ chợt cảm thấy căn nhà này có cảm giác gì đó rất đỗi quen thuộc, không đợi cô phải nghiên cứu, cửa phòng bếp bật mở, một người từ bên trong đi ra.

Sau khi nhìn thấy người kia, Nhuế Ngạn trừng to mắt, đứng im tại chỗ, cho rằng bản thân say rượu còn chưa tỉnh.

“Tỉnh rồi à?” Người đó đeo tạp dề, tay cầm muôi, nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng ngủ, khuôn mặt điển trai nở một nụ cười dịu dàng, “Có phải em đang đau đầu không? Để anh pha cho em một cốc mật ong nhé.”

Người đó xoay người đi vào phòng bếp.

Giọng nói quen thuộc mang theo sự trong trẻo đặc trưng của buổi sáng, Nhuế Ngạn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cảm giác thật sự không chân thực.

Cô đang nằm mơ ư? Là bởi hôm qua cô bức thiết muốn biết tin chú Tiểu Trác từ phía Trác Hiểu Thiên nên tối mới nằm mơ thấy anh sao?

Trác Lương pha nước mật ong rồi đưa cho cô, cái cốc ấm áp, chạm vào mu bàn tay, đầu ngón tay của cô cũng ấm áp.

“…Chú… Tiểu… Trác?” Nhuế Ngạn ấp úng gọi anh.

“Hửm?” Trác Lương cười vỗ vỗ đầu cô, “Sao nào, không quen anh hả?”

Đây không phải mơ mà là hiện thực, trước mặt cô chính là Trác Lương bằng da bằng thịt, Trác Lương có độ ấm.

Người trước mặt mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, dáng người cao ráo, cao hơn cô cả một cái đầu, cho dù gầy, dường như còn gầy hơn so với hồi anh rời đi nhưng tâm trạng có vẻ rất tốt.

“Thân thể của chú tốt rồi ạ?” Nhuế Ngạn không khỏi cúi đầu nhìn đôi chân thẳng tắp của anh.

“Tốt rồi.” Trác Lương cử động đôi chân của mình, “Chân anh giờ có thể chạy, có thể nhảy, đã bình phục rồi.”

Nỗi muộn phiền trong lòng cuối cùng cũng được vỗ về, Nhuế Ngạn không kìm được thở phào nhẹ nhõm.

Anh tốt lên, lại có thể trở thành chú bộ đội khí phách năm xưa rồi.

“Em vào rửa mặt đi còn ra ăn sáng.” Trác Lương lại nói, “Đúng rồi, em uống nước mật ong đi đã.”

Nhuế Ngạn nghe lời uống nước mật ong, sau đó hoảng hốt vào nhà vệ sinh hất một vốc nước lạnh lên mặt, hiện tại cô đang rất loạn, chẳng thể suy nghĩ được gì cả.

Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bất ngờ gặp anh, hơn hai năm lo lắng sợ hãi được giải tỏa, nhưng hai người lại thêm xa lạ, xa cách, một cám giác khó thể miêu tả.

Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, ví dụ như tại sao cô lại ở đây? Anh trở về từ khi nào? Mấy năm nay anh sống ra sao?

Vân vân…

Mọi cảm xúc phức tạp cùng dâng lên, rồi lại bất ngờ làm cô bình tĩnh hơn, dường như chỉ cần anh trở về là cô sẽ yên lòng.

Nhuế Ngạn rửa mặt rồi đi ra ngoài, Trác Lương đã chuẩn bị xong bữa sáng, dẫn cô tới bàn ăn.

Nhuế Ngạn ngồi vào bàn, Trác Lương múc một bát cháo đặt xuống trước mặt cô: “Em sao rồi, đầu còn đau không?”

“Cháu khá hơn nhiều rồi ạ.” Nhuế Ngạn nhìn anh, nói một cách khẳng định, “Chắc chắn là Trác Hiểu Thiên đã đưa cháu đến đây.”

“Ừ.” Trác Lương đưa thìa cho cô, “Hôm qua em uống nhiều rượu quá.” Trác Lương vừa nói vừa giương mắt nhìn cô.

“Cháu không ngờ mấy ly rượu cocktail đó lại mạnh như vậy.” Nhuế Ngạn cúi đầu lấy thìa khuấy cháo trong bát.

“Vì thế nên em đi theo một người đàn ông xa lạ ư?”

“Ai là người đàn ông xa lạ ạ?” Nhuế Ngạn nghi hoặc ngẩng đầu, “Trác Hiểu Thiên ấy ạ?”

“Em quen thằng bé à?” Trác Lương hỏi lại cô.

“Cháu……” Đúng vậy, cô quen Trác Hiểu Thiên ư? Không hề quen.

Nhuế Ngạn chẳng thể ngờ rằng hai người xa cách nhau gần hai năm rưỡi sẽ gặp lại nhau trong tình huống này, bị anh hỏi đến á khẩu không trả lời được.

“Chú về từ khi nào thế ạ?” Nhuế Ngạn nói sang chuyện khác.

“Cách đây hai ba ngày.”

“Chú……Về từ…… Hồng Kông?” Nhuế Ngạn thoáng do dự, cuối cùng vẫn hỏi ra.

“Ừ.”

“Mấy năm nay chú vẫn luôn ở Hồng Kông ạ?” Nhuế Ngạn có phần chột dạ, tay khuấy cháo càng ngày càng nhanh.

“Ừ, anh ở Hồng Kông lâu đến thuộc đường rồi, Hồng Kông có rất nhiều đồ ăn vặt, sau này có cơ hội anh sẽ dẫn em đi nếm thử.” Dường như Trác Lương không nhận ra sự bất thường của cô.

Tay Nhuế Ngạn thoáng khựng lại, vẫn luôn ở Hồng Kông ư? Anh lừa cô.

“Cháo sắp bị em khuấy loãng rồi, mau ăn đi.” Trác Lương đặt bánh sandwich xuống cái đĩa trước mặt cô.

Nhuế Ngạn hồi phục lại tâm trạng: “Sao chú không ăn đi ạ?”

“Anh phải đợi thêm lát nữa.” Trác Lương ngồi đối diện, lẳng lặng nhìn cô, “Em gầy hơn nhiều so với trên TV.” Bị bệnh hơn một tháng, muồn không gầy cũng khó.

Là do anh sơ suất, trước nay không nghĩ tới vì sao năm đó cô lại tự sát, vì sao lại cùng đường.

“Trước ống kính cháu có vẻ mập hơn.”

“Em học người ta giảm béo đấy à?”

“Cháu không cần giảm béo, dáng đẹp trời ban rồi.”

“……” Trác Lương ho nhẹ một tiếng, “Ừ, không tồi.”

Trác Lương nói xong rồi, Nhuế Ngạn không tiếp lời nữa, cũng không biết nên tiếp như thế nào, căn phòng chìm vào bầu không khí xấu hổ.

Nhuế Ngạn đứng ngồi không yên, thức ăn cho vào trong miệng chưa kịp cảm nhận có vị gì đã nuốt xuống rồi.

Tiếng chuông cửa vang lên xóa tan bầu không khí xấu hổ, Trác Lương đứng lên đi mở cửa, Nhuế Ngạn nhìn đôi chân dài của anh bước vài bước là tới cửa, có vẻ không dễ chịu cho lắm.

“Trác tiên sinh, ngài dậy rồi à.” Giọng một người phụ nữ truyền đến.

Nhuế Ngạn không kìm được quay đầu lại nhìn liếc qua, tay Trác Lương bưng một cái bát, dẫn người kia vào, đó là một người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp.

“Đây là chị Phương.” Trác Lương đi đến bên Nhuế Ngạn giới thiệu cho cô, “Chị Phương, đây là Nhuế Ngạn.”

Nhuế Ngạn nhìn liếc vào bát trong tay anh, đấy là bát thuốc bắc, mùi đắng chát tản ra khắp phòng, Trác Lương bưng bát thuốc uống một hơi cạn sạch mà không hề cau mày lấy một lần.

Nhuế Ngạn lại nhìn đến nhíu mày.

“Có đắng không ạ?” Nhuế Ngạn không nhịn được hỏi.

“Cũng bình thường, anh quen rồi.” Trác Lương mang bát vào phòng bếp rửa sạch.

“Đêm qua tôi thay quần áo cho cô mà không nhìn kỹ, hôm nay gặp cô mới thấy cô còn đẹp hơn trên TV nhiều.”Chị  Phương quan sát Nhuế Ngạn từ trên xuống dưới, “Đúng là người nổi tiếng, cô đẹp thật đấy.”

Đêm qua, thay quần áo…

Nhuế Ngạn nghe vậy, trong lòng lặng lẽ thở phào.

“Cô ấy trông cũng bình thường thôi, không đẹp như chị nói đâu.” Trác Lương ở trong phòng bếp nghe thấy, cười một tiếng, “Dù sao nhan sắc này còn chưa đẹp đến mức có thể khiến người ta lấy thân thử nghiệm.”

“Gì cơ?” Chị Phương khó hiểu.

Nhuế Ngạn không nhịn được bật cười, nhớ tới trước đây khi Trác Lương đưa cho cô bút phòng thân, hai người đã thảo luận về chuyện đó, Nhuế Ngạn đã từng nói lời này, đến nay lại bị Trác Lương mang ra đùa.

Cảm giác này thật là kỳ lạ, câu chuyện trước đây đã xóa nhòa những xa cách lâu ngày không gặp, khiến Nhuế Ngạn thả lỏng hơn.

“Đúng rồi, Trác tiên sinh, quần áo ngài nhờ tôi mua tôi đã mang đến rồi đây, Nhuế Ngạn cô xem có vừa không.”

Bấy giờ Nhuế Ngạn mới chú ý tới trong tay chị Phương có xách theo vài cái túi.

“Quần áo của tôi?” Nhuế Ngạn ngờ vực.

“Đúng vậy, quần áo của cô tôi đã mang đi giặt rồi, đêm qua muộn quá, trung tâm thương mại đóng cửa nên tôi không mua được, đành phải đặt phòng may tư nhân may đồ mới, cô xem có hợp với mình không.”

Nhuế Ngạn nhận lấy túi đồ, cảm ơn một tiếng.

Nhuế Ngạn về phòng ngủ thay quần áo, đến lúc nhìn đồng hồ mới nhận ra điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Mễ Nhân, hơn nữa hiện tại đã sắp 8 giờ, 8 rưỡi cô có lịch phải đi quay rồi.

Nhuế Ngạn một bên thay quần áo, một bên gọi lại cho Mễ Nhân.

Bên phía Mễ Nhân lo đến sắp khóc, Nhuế Ngạn cả đêm không về, suýt chút nữa cô ấy đã phải chạy đi báo cảnh sát.

Nhuế Ngạn trấn an cô ấy, sau đó nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc của mình, mở cửa ra ngoài nói với Trác Lương: “Cháu phải tới đài truyền hình bây giờ, cháu đi trước đây.”

“Để anh đưa em đi.” Trác Lương cũng đã thay xong quần áo.

“Không cần đâu ạ.” Nhuế Ngạn gần như hô lên theo bản năng, ngay sau đó cảm thấy bản thân trả lời quá nhanh, lại hạ giọng, “Cháu có thể tự gọi taxi đi mà, như vậy sẽ tiện hơn ạ.”

“Chị Phương này, anh Lưu đã dậy chưa?” Trác Lương nhìn về phía chị Phương đang dọn dẹp trong phòng bếp.

“Anh ấy dậy rồi, dậy từ sớm cơ, để tôi bảo anh ấy đưa hai người đi nhé.” Chị Phương vừa dứt lời liền ra cửa gọi người bên đối diện.

“Được rồi, đi thôi.” Trác Lương cầm áo khoác treo sau cửa lên, vừa mặc vừa nói.

“Anh Lưu là?”

“Anh Lưu là tài xế của anh, chị Phương là vợ của anh ấy.”

“À.” Nhuế Ngạn gật đầu, ánh mắt hơi tránh né, “Nếu không thì thế này, có anh Lưu đưa cháu đi là được rồi, chú không phải đi đâu.”

Trác Lương nhìn sang, cái liếc mắt này trông có vẻ hờ hững, nhưng Nhuế Ngạn lại tự dưng cảm thấy hơi thở bức bách.

Trên đường tới đài truyền hình, Nhuế Ngạn liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, tay siết chặt lấy túi xách, cô không thể hình cảm giác lúc này là gì.

Kích động vui sướng qua đi là vô cùng bất lực và… Sợ hãi…

Kể từ lần đầu tiên cô nhìn vào mắt anh, có thứ gì đó đã thay đổi.

Rốt cuộc đã thay đổi ở đâu, cô nói không nên lời, dường như đâu cũng thay đổi.

“Nhuế tiểu thư, cô có thể ký tên cho tôi không?” Anh Lưu phá vỡ sự im lặng trong xe.

“Vâng?” Nhuế Ngạn bất ngờ quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của Trác Lương.

“Con trai tôi rất thích cô, bộ phim chiếu mạng cô đóng trước đây, cô đóng vai nữ cương thi thiên cổ gì nhỉ……”

“Không phải, là cương thi vương ngàn năm, à, cũng không phải……”

“Là nữ xác ướp cổ ngàn năm.” Trác Lương nói xen vào, “Vả lại người ta có tên mà, tên là Thơ Cổ.”

“……” Được người khác thảo luận về tác phẩm của mình ngay trước mặt, Nhuế Ngạn thoáng ngượng ngùng.

“Đúng đúng đúng, chính là xác ướp cổ.” Anh Lưu vỗ đầu một cái, “Đầu óc tôi thật là.”

“Anh Lưu, con trai anh bao nhiêu tuổi rồi?” Nhuế Ngạn hỏi.

“Mười lăm tuổi.” Anh Lưu cười ha ha nói, “Tên nhóc thúi đó ngày nào cũng xem cùng Trác tiên sinh, rất thích cô đấy.”

Nhuế Ngạn nhìn liếc qua Trác Lương, Trác Lương xoa mũi, khó trách chị Phương bảo anh Lưu nói nhiều, đúng là nhiều thật!

“Nhuế tiểu thư, cô nhất định ký tên giúp tôi đấy, con trai tôi chắc chắn sẽ rất vui.”

Nhuế Ngạn tìm một tấm ảnh trong túi, bên cạnh đưa tới một cây bút, Nhuế Ngạn ký tên vào ảnh, còn vẽ thêm cái mặt cười.

Trác Lương nhướng mày: “Nếu không em cũng ký tên cho anh đi?”

“Cháu hết ảnh rồi.” Nhuế Ngạn nhăn mũi, làm sao cô lại không nghe ra giọng điệu trêu chọc của anh chứ.

“Nếu không thì ký ở đây nhé.” Trác Lương liếc nhìn hai tấm ảnh chói lọi trong túi cô, giơ bàn tay đến trước mặt cô.

Nhuế Ngạn liếc anh một cái, cầm lấy tay anh viết vài nét lung tung lên mu bàn tay.

Trông thấy đài truyền hình hiện ra trước mắt, Nhuế Ngạn đội mũ và đeo khẩu trang: “Tôi tới rồi, cảm ơn anh Lưu đã đưa tôi đến nhé.” Nhuế Ngạn đưa ảnh có chữ ký cho anh ấy.

“Cảm ơn Nhuế tiểu thư.” Anh Lưu vui vẻ nhận lấy.

“Nhuế Ngạn.” Trác Lương gọi người chuẩn bị xuống xe lại, “Tối nay ăn cơm với anh nhé?”

“Không được đâu, tối nay cháu có việc bận rồi ạ.” Nhuế Ngạn nhanh chóng từ chối.

“Ngày mai……”

“Ngày mai cháu cũng có việc rồi.” Nhuế Ngạn mở cửa nhanh chóng xuống xe, vẫy tay với Trác Lương, “Cháu đi đây, tạm biệt chú.”

Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Nhuế Ngạn, Trác Lương mới thu hồi tầm mắt.

“Trác tiên sinh, ngài đừng sốt ruột, năm xưa khi tôi theo đuổi bà xã cũng tốn khá nhiều công sức, cô gái trẻ nên được dỗ dành.”

“Đúng vậy, nên dỗ dành.” Trác Lương cong cong khóe môi, thu lại cảm xúc, cầm điện thoại gọi đi, “Alo, bác sĩ Lý à, tôi là Trác Lương, trước đây đã từng liên lạc với bác sĩ, tôi về nước rồi, không biết hiện tại có tiện gặp bác sĩ hay không?”

“Vâng được, lát nữa tôi sẽ đến nhé.”

Hết chương 29

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK