Anh dựa vào vách tường, cúi đầu lướt điện thoại.
Đèn cảm ứng trong hành lang đã tắt, chỉ có ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt anh, nửa sáng nửa mờ.
Hạ Thiên không biết Tống Âu Dương tìm cái gì trong điện thoại, vẻ mặt chăm chú, chỉ một lúc sau, cô thấy anh cất điện thoại vào trong túi quần.
Nguồn sáng duy nhất trong hành lang cũng không còn, dưới ánh sáng lờ mờ, anh vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, cúi đầu nhìn mũi chân không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó quay đầu nhìn cửa nhà cô đóng chặt một lúc lâu, lau mặt, đứng dậy trở về.
Đèn cảm ứng nghe thấy âm thanh sáng lên rồi lại tắt, cửa nhà đối diện cũng bị anh nắm lấy, một lúc sau, trong hành lang là một mảnh yên tĩnh.
*
Hạ Thiên dựa vào tủ huyền quan ở cửa một lúc lâu, mới phát hiện trong nhà tối đen như mực, cô lấy điện thoại ra xem thời gian, ước chừng vào nhà cũng được nửa tiếng đồng hồ.
Trong đầu rối loạn cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ nghĩ đến tiếng thở dài vô thức của anh vừa nãy ở cửa, trái tim cô liền nhói đau.
Thậm chí muốn mở cửa đi ra ngoài áp người trên cửa nhà đối diện, xem có thể nghe được bên trong có động tĩnh gì hay không.
Tống Âu Dương vừa rồi đối với Hạ Thiên mà nói là quá xa lạ, cô chưa từng thấy qua.
Ở trong ấn tượng, trong trí nhớ của cô, Tống Âu Dương vĩnh viễn đều là dáng vẻ ngỗ ngược không kiềm chế được, năm ngoái trước khi cô rời đi cũng là như thế, năm nay sau khi cô trở về, nhìn thấy cũng là như thế.
Khi anh vui vẻ sẽ trêu chọc cô, khi không vui, đến cả nói một câu cũng lười.
Nhưng anh vừa rồi, không phải như vậy.
……
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Thiên đứng thẳng người, duỗi tay bật đèn trong phòng khách lên, đập vào mắt, là tấm ảnh《Lồng giam》treo trên sofa, năm ấy học lớp 11 cô đã lập kỷ lục giành được quán quân của cuộc thi Olympic chụp ảnh tổ chức cho thanh thiếu niên.
Đó cũng là tấm ảnh mà anh nhắc đến khi tỏ tình với cô vài ngày trước.
Cô không muốn nhìn thấy trạng thái vừa rồi của Tống Âu Dương ở ngoài cửa, giống như tấm ảnh con báo đốm châu Mỹ bị nhốt trong lồng sắt trong này vậy.
Cả người tỏa ra sự phẫn nộ và điên cuồng nhưng lại bị lồng sắt giam cầm siết chặt lấy.
Cô ngược lại hy vọng anh có thể phát tiết ra với cô mới tốt, ít nhất trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.
Nhưng đầu tiên, cô phải nghĩ biện pháp tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, luôn cảm thấy, bộ dáng vừa rồi của Tống Âu Dương cũng không giống như trước khi cô rời đi vào năm ngoái.
Không hề cảnh báo trước, ngày cô đến Bắc Đại nhập học, ở trong phòng đợi ồn ào Từ Tĩnh Nghi chỉ nói một nửa, chợt hiện lên trong đầu cô.
“Cậu cũng không biết, sau khi cậu đi rồi, Âu Dương anh ấy——”
Sau đó cô hỏi ngược lại Từ Tĩnh Nghi Âu Dương làm sao vậy, nhưng cô ấy dừng lại một chút, trả lời cô là: Mấy người Âu Dương đều rất khổ sở.
Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, nhưng xem ra lúc đó Tĩnh Nghi vốn định nói cho cô biết, rồi hình như lại nhớ tới cái gì đó, cố ý chuyển đề tài?
*
Hạ Thiên ném balo lên trên tủ huyền quan, cúi người chuẩn bị đổi giày, mới phát hiện trên chân còn mang đôi dép lê chị Quyên cố ý mua cho cô ở Tống gia, dép bông màu vàng nhạt, vừa rồi bị anh ôm ra ngoài quá gấp, không để ý đã thay chưa.
Cô cởi dép lê ra, lấy một đôi dép lê màu đỏ nhung từ trong tủ huyền quan ra để thay.
Trong nhà một tháng không có người ở, không khí trong phòng cũng không tốt lắm, cô ra ban công mở cửa sổ thông gió, đi đến ghế sofa phòng khách, lại ngẩng đầu lên nhìn tấm ảnh trên tường, rồi mới quỳ gối trên sofa dài, cầm điện thoại tìm số điện thoại của Từ Tĩnh Nghi gọi đi.
Tiếng chuông vang lên vài lần rồi được nhấc máy, đầu micro bên kia có tiếng sóng biển rất lớn, giọng nói của Từ Tĩnh Nghi rất lớn, Hạ Thiên không loa ngoài, nhưng dù cách xa cũng có thể nghe rõ ràng rành mạch.
Đầu tiên Hạ Thiên hỏi cô ấy và Lôi Đình hôm nay chơi thế nào, nghe Từ Tĩnh Nghi hưng phấn chậm rãi kể chuyện nửa ngày, lúc thì nói Lôi Đình thuê lều trại dự định buổi tối cắm trại bên bờ biển, lúc thì nói ngày phải dậy sớm hơn ngắm mặt trời mọc trên biển, sau nửa ngày, mới nhớ tới hỏi ngược lại cô về đến nhà lúc nào, có đến nhà bà nội Liêu ăn cơm không.
Hạ Thiên chỉ chờ cô ấy mở miệng hỏi, cô giống như vô tình nói một câu: Vốn định chuẩn bị ăn cơm, nhưng ba Tống bỗng nhiên trở về, Tống Âu Dương liền để cho cô về nhà trước.
Cô nói xong, đầu bên kia điện thoại ngoại trừ tiếng sóng biển, có một khoảnh khắc im lặng.
“Tĩnh Nghi?” Hạ Thiên cao giọng gọi cô ấy.
Hạ Thiên nghe thấy Từ Tĩnh Nghi ở đầu bên kia micro nói với Lôi Đình một câu: Điềm Điềm gọi điện thoại, chỗ này quá ồn ào, em đi vào trong lều trại.
Sau đó lại hướng về phía đầu bên micro nói: “Cậu đợi tớ một chút.”
Vài phút sau, Hạ Thiên nghe thấy âm thanh mở khóa kéo, âm thanh ồn ào quả thật nhỏ hơn nhiều.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Điềm Điềm?” Từ tĩnh Nghi ở đầu bên kia gọi cô.
“Ừm, tớ đây.”
“Âu Dương nổi giận trước mặt cậu? Hay là cãi nhau với ba anh ấy?”
“Đều không có, ba anh ấy vừa xuất hiện, anh ấy liền trực tiếp đưa tớ về.” Hạ Thiên nói, lại bổ sung, “Nhưng trước khi anh ấy đưa tớ về nhà quả thât trông rất tức giận, hơn nữa vừa rồi ở cửa nhà tớ, thoạt nhìn bộ dạng của anh ấy… Không tốt lắm.”
Từ Tĩnh Nghi ở đầu bên kia im lặng, không đáp lại lời cô nói.
“Tĩnh Nghi,” Hạ Thiên nhíu mày, hỏi cô ấy, “Có phải các cậu giấu tớ chuyện gì không?”
Không nghe thấy Từ Tĩnh Nghi không đáp lại, cô lại hỏi tiếp: “Có phải năm ngoái Âu Dương gặp phải chuyện gì hay không? Sao các cậu không nói cho tớ biết?”
Từ Tĩnh Nghi vẫn không nói chuyện, Hạ Thiên cũng không biết cô ấy đang suy nghĩ làm sao để nói với cô, hay là nghĩ cách làm sao để từ chối cô.
Một lúc lâu sau, mới nghe được cô ấy thở dài ở đầu bên kia, giọng nói có hơi bất đắc dĩ: “Âu Dương cố ý dặn dò bọn tớ ai cũng không được nói chuyện kia cho câu biết, trừ phi sau này không muốn làm bạn với anh ấy nữa.”
Giọng nói của Từ Tĩnh Nghi rối rắm, không thể làm gì được, “Điềm Điềm, không phải bọn tớ cố ý giấu cậu, chỉ là ——”
Tống Âu Dương vẫn luôn là một người nói một không hai, lời anh nói nhất định sẽ làm được, bọn họ không ai nghi ngờ điểm này.
Hạ Thiên đương nhiên cũng hiểu rõ, im lặng một lúc, đành phải hỏi cô ấy: “Chuyện này có liên quan đến ba mẹ anh ấy không?”
“…Ừm.” Từ Tĩnh Nghi đáp một tiếng, thầm nghĩ đây cũng không tính là “Phá giới”, “Việc này chỉ có thể chờ Âu Dương tự mình nói cho cậu biết, bọn tớ thật sự không có cách nào.”
Hạ Thiên không rõ cảm giác trong lòng mình như thế nào, người thân thân thiết bên cạnh đều biết chuyện chỉ có mình không biết, theo lý thuyết thì nên rất tức giận.
Nhưng hình như không có cách nào tức giận.
Nếu một năm trước mình không lựa chọn rời đi, bọn họ cũng sẽ không cố ý giấu cô, không cho cô biết.
Còn muốn nói cái gì đó, thì nghe thấy chuông cửa vang lên, Hạ Thiên nghĩ là Tống Âu Dương đến đây, nói một tiếng với Từ Tĩnh Nghi, cúp điện thoại.
Chỉ là không nghĩ tới nhìn từ mắt mèo ra ngoài, lại nhìn thấy một chàng trai mặc đồng phục giao hàng.
Nhưng cô có đặt đồ ăn bên ngoài đâu?
Hạ Thiên nhận điện thoại gọi video, nhìn người ở ngoài cửa: “Xin chào?”
“Xin chào, là cô Hạ phải không?” Chàng trai giao cơm hộp nói chuyện rất lễ phép, “Đồ ăn của cô.”
Đồ ăn?
Trong nháy mắt Hạ Thiên bừng tỉnh.
Cho nên vừa rồi anh ở ngoài cửa lướt điện thoại thật ra là đặt đồ ăn cho cô?
Cô mở cửa ra, nhận đồ ăn rồi nói cảm ơn với người đó, khóa cửa kỹ, xách túi đến phòng ăn.
Mở ra.
Một phần cơm, một phần thịt bò xào cà chua, một phần rau xào và salad hoa quả.
Hạ Thiên nhìn đồ ăn trước mặt, hai mắt chua xót, người đàn ông này, cho dù là trong tình huống tức giận như thế, tâm trạng bất ổn, vẫn nhớ tới chuyện nhỏ nhặt như cô đã ăn hay chưa.
Người như vậy, làm sao có thể tức giận với anh.
*
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thật ra không có khẩu vị ăn uống, Hạ Thiên ăn không được mấy miếng, gói đồ ăn lại, đặt ở trên bàn nấu ăn trong phòng bếp, đợi một lát nữa nguội đi rồi đặt vào trong tủ lạnh.
Muốn đi tắm rửa, lại nghĩ đến chăn ga trải giường còn chưa thay, đi vào trong tủ tìm một cái ga giường sạch để thay, tiện thể tìm một tấm vải sạch để lau nhà một lần.
Thời gian bất tri bất giác một tiếng rưỡi đã trôi qua, Hạ Thiên ném giẻ lau lên bàn nấu ăn, quay người nhìn đồng hồ kiểu sừng nai treo trên tường trong phòng ăn, nhìn thấy đã gần chín giờ.
Người đàn ông kia nói đến tìm cô, bây giờ còn chưa tới.
Cũng không biết lúc này anh thế nào?
Cửa lớn vẫn im ắng như trước, thậm chí không nghe thấy tiếng người rời đi ở ngoài hành lang.
Cho nên ba Tống còn ở nhà, cô nghĩ, thật ra cũng không có khả năng sẽ rời đi, vừa rồi còn thấy ông ấy kéo theo vali.
Hạ Thiên đóng nắp từng hộ đồ ăn lại, cất vào tủ lạnh, nhìn chằm chằm đồ ăn trong hộp nửa ngày, cất vào tủ lạnh đóng cửa lại, có hơi tự giễu nghĩ: Quên đi, không cần nghĩ, nếu anh ấy không muốn để mình biết, chắc chắn là có lý do, so với chuyện anh giấu cô, cô càng để ý đến tâm trạng anh có vui vẻ hay không.
Lại hai mươi phút nữa trôi qua.
Đi tắm trước rồi nói sau, dọn dẹp hai tiếng đồng hồ, cả người càng không thoải mái.
*
Lúc Hạ Thiên đang sấy tóc thì nghe thấy chuông cửa, trong tiếng ồn ù ù của máy sấy tóc, tiếng chuông cửa gần như không thể nghe thấy, nhưng Hạ Thiên vẫn nghe thấy.
Cô ném máy sấy tóc lên bồn rửa tay, không quan tâm đến việc rút phích cắm, thậm chí không để ý máy sấy tóc rơi vào bồn rửa tay, chạy ra khỏi phòng tắm rồi đi xuống cầu thang.
May mà còn nhớ rõ trước khi mở khóa cửa, liếc mắt nhìn xem người ngoài cửa có phải là anh hay không.
Tống Âu Dương ở góc nhìn phóng đại, không giống với bộ quần áo thể thao màu đen cùng áo khoác bóng chày ban ngày, lúc này trên người anh là áo hoodie đen cùng với quần jean màu xanh lam, chắc là đã tắm rửa rồi, cô nghĩ.
Hạ Thiên mở cửa ra, Tống Âu Dương đi thẳng vào, cô lùi về phía sau hai bước, nhìn anh tiện tay đóng cửa lại, lại vặn khóa an toàn.
Sau đó quay lại bế cô lên.
Tống Âu Dương tay trái ôm đùi cô lên, tay phải nâng dưới eo cô, động tác của anh hơi nhanh, Hạ Thiên theo bản năng ôm chặt cổ anh. Trái tim đập thình thịch như phát điên.
Ngửi thấy mùi hương sảng khoái trên người anh, thầm nghĩ vừa rồi đoán không sai, quả nhiên là anh đã tắm rửa.
Bị anh ôm như vậy, Hạ Thiên cao hơn anh một chút, rũ mắt xuống, anh cũng nhìn cô.
Sau một lúc lâu, Tống Âu Dương mở miệng trước, nở nụ cười hỏi nàng ta: “Đã ăn cơm đặt mang đến rồi chứ?”
Hạ Thiên gật đầu rồi lại lắc đầu, “Chưa ăn xong.”
“Không hợp khẩu vị?” Cửa hàng này là cửa hàng mà họ thường đến trước đây, theo lý thuyết không.
Quả nhiên thấy Hạ Thiên lắc đầu.
“Giống như trước đây, ăn rất ngon,” cô nói, “Một người cũng không ăn nhiều như vậy.”
“Bây giờ có đói không?” Anh hỏi, “Ăn với em thêm chút nữa nhé?”
Hạ Thiên đặt cằm ở trên vai anh, lắc đầu, “Không đói bụng, không muốn ăn.”
Ngược lại lại hỏi anh: “Anh ăn chưa? Ăn cái gì? Có muốn em hâm nóng lại đồ ăn cho anh không?”
Tống Âu Dương nghe vậy mỉm cười hỏi: “Ăn đồ ăn thừa của em?”
“Thế nào?” Cô đứng dậy, trán chạm vào người anh, giả vờ tức giận, “Anh là người theo đuổi, bây giờ bắt đầu ghét bỏ?”
“Không dám.” Anh đầu hàng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Hạ Thiên không lại cho hắn ba hoa, nghiêm túc hỏi: “Nói thật, đói không?”
Theo trực giác của cô thì vừa rồi ở nhà chắc là anh cũng sẽ không ăn gì.
Tống Âu Dương nhìn cô cười cười, lắc đầu, thẳng thắn nói, “Không ăn.”
Hạ Thiên nhìn anh một lúc, mím môi ôm chặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong cổ anh, im lặng an ủi.