Bị Từ Tĩnh Nghi trừng mắt nhìn, Hạ Thiên mới thành thật nói với cô ấy, hai ngày trước đơn xin học nhảy lớp của cô đã được phê duyệt, lần này là cuối cùng làm càn, về sau cô phải đem tất cả tâm tư đặt ở học tập, lên lớp, hoàn thành tín chỉ.
Hạ Thiên cũng không nói sai, bắt đầu từ học kỳ này, thời khoá biểu của cô và mọi người trong lớp không giống nhau, cô không có thời gian rảnh rỗi, cuối tuần cũng bị lớp tự chọn của khóa học năm hai xếp hàng đầy đủ. Hầu như mỗi ngày, buổi sáng sau khi cô từ sân thể dục chạy về, rửa mặt đi ra ngoài, cả ngày bạn cùng phòng ngoại trừ trong lớp có thể nhìn thấy cô, chính là lúc cô vội vàng trở về ký túc xá ngủ.
“Nếu không phải mỗi ngày cậu còn biết về ký túc xá ngủ, tớ còn cho rằng mình và Yêu Quân đang ở phòng đôi,” Viên Tiểu Tuệ nhìn Hạ Thiên vừa mới từ phòng vệ sinh rửa mặt ra, cắn khoai tây chiên trong miệng giòn tan, lại thuận miệng nói một câu, “Hơn nữa tớ phát hiện hiện tại mỗi ngày cậu đều tắm rửa rất lâu.”
Hạ Thiên vắt khăn lông qua tay dừng một chút, cười như không không nói gì.
“…Liên Liên cũng không biết chuyện gì xảy ra, khai giảng đã hơn một tháng rồi, còn chưa tới, học kỳ trước cũng là như vậy…”
Viên Tiểu Tuệ lại bỏ một lát khoai tây chiên vào miệng, thở dài, “Học bá mà như thế cũng quá kiêu ngạo rồi……”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tớ đã gửi cho cậu ấy vài tin nhắn, lúc đầu đã nói trong nhà có việc, sau đó cũng không thấy nhắn lại nữa.” Yêu Quân ở bên cạnh nói.
“Lần trước hỏi thầy hướng dẫn, thầy hướng dẫn cũng nói như vậy,” Viên Tiểu Tuệ bĩu môi, không quá tin tưởng, “Nhưng cho dù trong nhà có chuyện gì, cậu ấy một sinh viên có thể ở nhà giúp đỡ gì chứ? Hơn nữa, dưới tình huống bình thường, kể cả trong nhà cậu ấy có việc thì người trong nhà cũng nên thúc giục cậu ấy đi học mới đúng chứ? Đặc biệt là người học giỏi như cậu ấy…”
“Mấu chốt là mỗi học kỳ khai giảng đều như vậy, thật sự rất kỳ quái.”
Hạ Thiên vỗ mỹ phẩm dưỡng da trên mặt, nghe các cô mỗi người nói một câu, không chen vào nói, kỳ thật chiều nay trước khi cô đến thư viện tạm thời có việc đến văn phòng thầy hướng dẫn một chuyến, ở đó nghe được vài câu về Kỳ Liên Liên, chỉ là, nếu như cô nghe được là thật, liền thật sự có hơi dọa người rồi.
“…Điềm Điềm sao cậu không nói gì?” Viên Tiểu Tuệ tự mình lải nhải một lúc lâu, phát hiện Hạ Thiên một câu cũng không nói, tròng mắt đảo quanh, cho cô một ánh mắt, “À ~ tớ biết rồi, chắc chắn là cậu đang suy nghĩ về học trưởng Âu Dương đúng không?”
“Đừng phủ nhận, ánh mắt của cậu đã bán đứng cậu!”
“……”
“À, không phải tớ nói cậu đâu Điềm Điềm, tớ thật sự cảm thấy cậu làm bạn gái, không đúng, chắc phải nói là ‘vợ chưa cưới’, tớ thật sự cảm thấy cái chức vị hôn thê này của cậu không xứng rồi! Cậu xem các cậu mới đính hôn, học trưởng liền đi Chu Hải công tác, giờ cũng đã gần 1 tháng rồi đúng không? Cậu nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên đi học thì đi học, một chút cũng không chậm trễ, ban ngày thì không nói, không nhìn thấy cũng không biết các cậu có liên lạc với nhau hay không, nhưng buổi tối trở về cũng không thấy các cậu gọi điện thoại, hoặc gửi tin nhắn thoại gì đó…” Viên Tiểu Tuệ liếm vị khoai tây chiên đầu ngón tay nói với Hạ Thiên, lại nhướng mày với Yêu Quân, mơ hồ không rõ nói, “Có phải cậu cũng thấy thật sự không bình thường đúng không? Hai người các cậu cũng quá không bình thường! Một chút cũng không giống như là đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt giữa của các cặp tình nhân nhỏ……”
“……”
“Chẳng lẽ… Học trưởng đến Chu Hải bị tiểu yêu tinh nào mê hoặc rồi? Chuẩn bị bội tình bạc nghĩa với cậu?” Nói xong tự mình đảo lắc đầu phủ nhận, “Sẽ không sẽ không, học trưởng không phải là loại người này, hơn nữa học trưởng thích cậu biết bao nhiêu, bọn tớ đều thấy rõ ràng.”
“……”
Vẻ mặt Viên Tiểu Tuệ đầy sự hoài nghi nhìn Hạ Thiên, “Cậu xem phải không Điềm Điềm? Cậu nói thời gian sau giờ học cậu vẫn luôn ngâm mình trong thư viện, nói là đi tự học, không phải là bởi vì cậu ở đó gặp anh trai nhỏ nào đó, đi hẹn hò chứ?”
“……” Càng nói càng thái quá, Hạ Thiên bất đắc dĩ nhìn cô ấy, “Sức tưởng tượng của cậu phong phú như vậy, sao không đi viết tiểu thuyết đi, còn có thể kiếm thêm khoản thu nhập mua thêm hai gói khoai tây chiên ăn.”
“Còn để cho cậu ấy ăn, lại ăn thành tên ngốc thật.” Yêu Quân ỏ bên cạnh không khách khí việc nào ra việc đó.
Viên Tiểu Tuệ bất mãn hừ một tiếng, vẫn bênh vực ‘nam thần’ của mình, “Dù sao tớ cũng cảm thấy Điềm Điềm quá bình tĩnh rồi, nếu học trưởng biết, sẽ đau lòng biết bao, mình đi rồi, vị hôn thê của mình cũng không nhớ đến mình.”
“Vậy cậu nói tớ nên làm như thế nào,” Hạ Thiên cười nhìn cô ấy, có hơi bất đắc dĩ, “Một khóc hai nháo ba thắt cổ, bài anh ấy nhanh lên trở về? Hay là không ăn không uống không đi học tự oán tự thán uể oải không phấn chấn mới bình thường?”
Lầm này đổi lại là Viên Tiểu Tuệ không nói gì, cô ấy há miệng, tuy rằng nói nói như vậy, nhưng biểu tình khó nén được đau lòng cho Hạ Thiên, mới hiểu được tại sao lại thế này, nhìn kỹ Hạ Thiên, phát giác hiện hình như cô gầy hơn so với lúc khai giảng.
Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Chỉ là cô giả vờ bình tĩnh mà thôi.
*
Hạ Thiên đối với sự “lên án” của Viên Tiểu Tuệ cũng chỉ xem là nói đùa.
Tống Âu Dương không phải là đi ra ngoài du lịch chơi đùa, mới vừa được viện trưởng phá cách tuyển vào nghiên cứu sinh đã có thể đi theo ông ấy tham gia loại hội thảo hàng không vũ trụ quốc tế quy mô lớn này. Ngoại trừ bỏ những thành tích xuất sắc trước đây anh tự mình giành được kia, còn có Ngô Ái Quốc từ học kỳ trước đã bắt đầu thưởng thức và tán thành năng lực nghiên cứu khoa học hàng không của anh, huống chi, con đường này, anh chỉ mới bắt đầu mà thôi, cần phải nỗ lực rất nhiều.
Hai tháng này, cô biết lịch trình của anh rất bận rộn, thời gian riêng tư hầu như không có, Hạ Thiên ngoài thời gian lên lớp hoặc tự học và thỉnh thoảng hoạt động cũng không nhàn rỗi, buổi tối khi cô ngủ, phần lớn anh vẫn còn bận rộn đôi chân không chạm đất.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không nói đến thời gian có thể gọi điện thoại hay gọi video, lúc nhìn thấy tin nhắn cũng có “sự khác biệt thời gian”.
Ban ngày, Hạ Thiên đầu bị chuyện học tập nhồi nhét, cảm thấy bên trong chứa quá nhiều thứ, chắc là không còn chứa được anh, nhưng trên thực tế không phải, anh giống như một tấm lưới trong suốt vô hình, lúc nào cũng phủ lên tất cả mọi thứ này, lại giống như một dòng suối nhỏ chảy chậm rãi, một chút không gian nhỏ, nó cũng không buông tha.
Đặc biệt là vào ban đêm.
Tắm rửa cũng có thể tắm đến mức ngẩn người, thỉnh thoảng nửa đêm nằm mơ, cô mở mắt ra, nhìn bức tường tối đen trước mặt cùng ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, lau nước mắt sẽ nghĩ đến lúc mình rời đi, buổi tối anh có phải cũng như vậy hay không, sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới cô.
Lúc cô làm nhiệm vụ, mỗi ngày đều rất bận và rất mệt mỏi, nửa đêm trở về ký túc xá, chỉ nghĩ chạy nhanh lên giường nằm, có đôi khi nhớ anh, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, dính vào gối liền ngủ.
Lần này hình như mới thật sự cảm nhận được hai chữ “nhớ nhung”.
Mỗi lúc này, cô lại nghĩ đến những lời Tĩnh Nghi nói với cô ngày đó, nghĩ đến sự thỏa hiệp và quyết định mà anh lặng lẽ làm cho mình.
Nghĩ đến trước kia anh nói với mình, anh sẽ không bao giờ là trở ngại trên con đường của mình, tất cả quyết định của mình anh đều hứa sẽ luôn ủng hộ.
Bác sĩ không biên giới là chuyện mà cô yêu, mà nghiên cứu khoa học, có thể tận lực vì quốc gia là chuyện mà anh yêu, từ bỏ chuyện mình yêu so với từ bỏ người mình yêu, gian nan cũng không khác gì, cho nên quyết định của anh khiến cô cảm nhận sâu sắc, cũng đồng cảm.
Cô cũng nghĩ về những gì Ray nói với cô khi cô quyết định gia nhập Bác Sĩ Không Biên Giới.
Trên thế giới có rất nhiều công việc, để cho gia đình và sự nghiệp bổ sung cho nhau, nhưng nhiều công việc hơn bởi vì tất cả các loại kháng cự làm cho chúng ta không thể có được cả hai, một số người có thể tìm thấy sự phù hợp giữa hai, nhưng một số người không thể, vì vậy chỉ có thể từ bỏ một.
Khi đó Hạ Thiên đã đưa ra quyết định, không yêu đương, không kết hôn, không để lại gì.
Nhưng hiện tại, từ khi trở về chưa đầy một năm, cô yêu đương, đính hôn, thậm chí người cuối cùng này, đều bắt đầu khiến cô do dự.
……
Kỳ nghỉ ngày 1 tháng 5, đúng hạn tới.
Hạ Thiên vốn định thừa dịp kỳ nghỉ đi Thành Đô cho Tống Âu Dương một kinh hỉ, không cần phải trì hoãn quá nhiều thời gian của anh, có thể gặp anh một lần là tốt rồi, nhưng ngay lúc chuẩn bị đặt vé, Hạ Thiên nhận được điện thoại của Ứng Quyên Quyên, hỏi cô có thời gian hay không, có thời gian thì trở về nhà ăn một bữa cơm, coi như tổ chức sinh nhật cho cô trước.
Hạ Thiên bởi vì chuyện Tống Minh Hoài làm với Tống Âu Dương, kỳ thật trong lòng đối với Liêu Thục Liên cũng có oán trách, muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng lại mềm lòng, đồng ý trở về.
Chỉ là ngày trở về, nhìn thấy trên bàn cơm tối xuất hiện nhiều hơn vài người, trong nháy mắt hiểu rõ tất cả.
Cô thật sự không ngờ, bọn họ cho tới hôm nay còn chưa buông tha chuyện muốn Âu Dương nhận ba Tống.
Thậm chí hiện giờ còn muốn mượn tay cô…
Hạ Thiên không ngồi xuống, chỉ nhìn Liêu Thục Liên, tất cả đều là sự khó hiểu và đau lòng, cô không thể tưởng tượng được bà cũng như thế, mà Tống Âu Dương lúc ấy đối với tất chuyện này sẽ khổ sở biết bao.
“Bà nội, từ nhỏ đến lớn rõ ràng bà cũng thương Âu Dương như vậy, vì sao hiện giờ lại bà muốn làm tổn thương anh ấy như vậy? Hai bà cháu ở chung với nhau rất vui vẻ, bà hưởng thụ sự hiếu thảo của anh ấy không tốt sao?”
Cô thật sự không hiểu được tâm tư của bà cụ.
“Hơn 10 năm nay là Âu Dương vẫn luôn ở bên cạnh bà,” Hạ Thiên chỉ vào Tống Minh Hoài, cau mày, nói thẳng thắn, “Người này có từng xuất hiện sao?”
“Điềm Điềm đúng không?” Tống Minh Hoài nghe thấy Hạ Thiên nói, cũng không tức giận, trên mặt treo nụ cười, “Chú nghe bọn họ đều gọi cháu như vậy, cháu đừng vội trách bà nội, chú thừa nhận, nhiều năm như vậy chú không làm tròn trách nhiệm của một người ba, nhưng hiện tại chú thật sự biết sai rồi, muốn đền bù chó thằng bé, cháu giúp chú một chút, giúp chú ân tình này, đối với cả hai đều là chuyện tốt ——”
“Chuyện tốt?” Hạ Thiên nghe vậy, không khách khí cười lạnh hỏi lại, “Nếu ngài muốn thì mình nói, ngài có thể nghĩ đến mình có chỗ nào tốt có thể để cho tôi thay ngài nói ra miệng sao?”
Tống Minh Hoài không ngờ Hạ Thiên nói không khách khí như thế, ông vốn dĩ cho rằng từ hiểu biết của Liêu Thục Liên, còn có mình cũng đã gặp qua cô vài lần, cảm thấy cô sẽ là cô gái nhỏ dễ nói chuyện, cho nên mới đưa ra chủ ý này với Liêu Thục Liên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc này nghe vừa cô nói như vậy, trong nháy mắt bị chặn lại không nói nên lời.
“Chỉ chỉ muốn có cơ hội đền bù cho thằng bé.” Tống Minh Hoài nhẹ giọng nói.
Hạ Thiên hừ lạnh, “Cho nên ngài muốn thì anh ấy nhất định phải cho ngài sao? Trước kia ngài kiên quyết từ bỏ anh ấy như vậy, hiện giờ lại còn có vọng tưởng có thể nhận lại anh ấy, rốt cuộc là ai cho ngài mặt mũi và dũng khí đó vậy?”
“Điềm Điềm ——” Ứng Quyên Quyên chắc là là cảm thấy cô nói chuyện có hơi quá, ở một bên gọi cô.
“Chị Quyên,” Hạ Thiên nhàn nhạt nhìn Ứng Quyên Quyên, “Em biết chị muốn nói gì, từ nhỏ ba mẹ đã giáo dục em phải tôn trọng và lễ phép với người lớn, nhưng em cảm thấy, người lớn như thế này không đáng để nhận được sự tôn trọng của em, em rất xin lỗi, ông ta không xứng.”
Lại nhịn không được nói, “Bà nội đã lớn tuổi, cứ cho là hồ đồ, nhưng toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối chị đều hiểu rõ, sao có thể nào cũng hồ đồ như vậy, không khuyên nhủ không khuyên nhủ bà được sao? Người này và u Dương, chị thật sự cảm thấy đây là lựa chọn đúng đắn sao?”
Ứng Quyên Quyên không nói gì nhìn cô.
Hạ Thiên không có cách nào, sau một lúc lâu, “Quên đi, mặc kệ như thế nào, tờ giấy nhàu nhĩ này cũng vĩnh viễn không thể xóa sạch được nữa.”
Cho dù hôm nay Liêu Thục Liên buông tha cho Tống Âu Dương, đuổi Tống Minh Hoài ra ngoài cũng không có tác dụng. Trong lòng anh làm sao có thể không có khúc mắc.
“Mọi người ăn vui vẻ.” Hạ Thiên nhàn nhạt nói một câu, xoay người đi ra ngoài.
Giọng nói của Ứng Quyên Quyên truyền tới ngay lúc Hạ Thiên chuẩn bị mở cửa, “Bà nội đã lớn tuổi, chỉ muốn trước khi đi có thể nhìn thấy bọn họ hòa thuận mà thôi……”
Mà thôi…
Mà thôi…
Mà thôi…
Hạ Thiên nắm tay nắm cửa chặt đến mức lòng bàn tay tê dại ——
Hơn nửa ngày, cô mới xoay người, nhìn bà cụ ngồi trên xe lăn lặng lẽ lau nước mắt, nhẹ giọng nói câu, “Cho nên, mọi người muốn xếp bàn cờ như thế nào thì xếp.”
Tại sao vào lúc này cứ một hai phải nghĩ đến cách dùng tình thân, lòng hiếu thảo bắt cóc anh về mặt đạo đức.
Chỉ có thể nói, nước cờ này của bà từ lúc bắt đầu đã sai rồi.
Một bước sai, từng bước sai. Hạ cờ không thể rút lại.
“Bà nội, lúc bà đi nước cờ này, nên lường trước sẽ có kết quả này,” Hạ Thiên cắn môi, kiên quyết nói, “Hiện giờ Âu Dương, chỉ có cháu.”
*
Rốt cuộc cũng có một ngày cuối tuần, Tống Âu Dương hiếm khi có được nửa ngày rảnh rỗi vào buổi sáng, lúc gọi điện thoại cho Hạ Thiên, cô đang ở thư viện, thấy điện thoại trong balo rung lên, đột nhiên nhanh trí, vội vàng lấy ra xem. Sau đó chạy chậm đi ra ngoài nhận điện thoại.
Chuyện về nhà vào ngày nghỉ 1-5, Hạ Thiên không hề nói một câu với Tống Âu Dương.
Ngay khoảnh khắc nghe được giọng nói của anh, nghĩ đến cảnh tượng ở Tống gia lúc ấy, nghĩ đến anh sống ở đó từ nhỏ đến lớn chỉ xem đó là ngôi nhà duy nhất của mình, giọng nói không nhịn được mang theo chút nức nở.
“Có nhớ anh không?” Tống Âu Dương ở đầu bên kia điện thoại cười.
Cô đáp một cách thành thật, “Có.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong lòng Tống Âu Dương ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng, hỏi cô, “Tuần sau sinh nhật, có muốn cái gì không?”
Hạ Thiên nghe vậy vui vẻ, “Anh có thể trở về không?”
“Không chắc chắn,” Anh nói, “Nếu em không để ý, sau này anh có thể làm bù.”
“Sinh nhật không thể bù, không may mắn.” Hạ Thiên nói xong, dừng lại, lời này là trước kia bà nội Liêu nói với bọn họ, cô sợ anh nghe ra được, sẽ không vui.
“Ừ.” Tống Âu Dương dường như không để ý, cười trả lời cô.
“Nếu không như vậy đi, em nói trước xem.”
Hạ Thiên cũng không biết vì sao, bắt đầu từ lúc nghe anh nói, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống, cô dùng mu bàn tay lau, sau đó lại lau.
Tống Âu Dương đợi một lúc lâu không nghe được câu trả lời, cẩn thận lắng nghe, nhíu mày, “Là thân thể không thoải mái hay là bị bắt nạt?”
Hạ Thiên lắc đầu, nghĩ đến anh không nhìn thấy, hít mũi, nói, “Không có.”
“Vậy sao em khóc, là muốn anh bay về ngay hả?” Đầu ngón anh tay gõ gõ micro, như là vỗ nhẹ nàng đầu nhỏ giống nhau.
Hạ Thiên “Ừm” một tiếng, lại mâu thuẫn nói “Không phải.”
Nói xong tự mình cười trước, sợ anh thật sự sẽ không màng tất cả chạy về, nghiêm túc nói với anh, “Chỉ là nghĩ đến muốn anh bù cho em cái gì lúc trở về.”
“Cái gì?” Tống Âu Dương hỏi, “Nói xem.”
“Màu đỏ, anh một cái em một cái.” Hạ Thiên cười nói với anh, “Em muốn cái kia.”
Tống Âu Dương ở kia đầu bên kia im lặng được nửa phút, mới chậm rãi nói, “Muốn cái này quá thiệt thòi, đây là vốn dĩ là chuyện chúng ta đã nói xong.”
Hạ Thiên lắc đầu, “Không giống nhau.”
Lần trước, là anh muốn kết hôn với em và cho em một ngôi nhà, mà lần này, là em muốn cho anh một ngôi nhà.