"Trong tiềm thức của Cao Tiệm Phi bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác rất là nguy hiểm.
Đó là một loại cảm giác rất đáng sợ, nhớ lại lúc 6 tuổi, Cao Tiệm Phi có đi ngang qua một biệt thự nhà giàu, lúc đó, người trong nhà này quên đóng cửa, trong nhà có nuôi 4 con chó săn cao to, bọn chúng liền ùa ra trừng mắt nhìn chằm chằm vào Cao Tiệm Phi.
Tuy rằng, cuối cùng 4 con chó điều bị chủ nhân gọi trở lại, thế nhưng lần đó Cao Tiệm Phi sợ đến toàn thân đổ mồ hôi.
Chuyện cách đã nhiều năm nhưng như trước lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Mà giờ khắc này, nhìn thấy Hiểu Hiểu đang đánh tới mình, Cao Tiệm Phi lại có cảm giác như bị bốn con chó hù dọa lúc 6 tuổi.
Theo bản năng, trong cơ thể của Cao Tiệm Phi, luồng khí nóng bắt đầu vận chuyển.
Bỗng nhiên, động tác nhanh nhẹn và dũng mãnh của cô gái trong mắt Cao Tiệm Phi trở thành chậm lại, giống như phim chiếu chậm.
Tay phải của Cao Tiệm Phi chuyển động đã đặt lên thanh phi đao giấu ở hông.
Đó là thanh phi đao mà Lý Tầm Hoan đã tặng.
Ngay lập tức, ánh mắt thất kinh của Cao Tiệm Phi liền thay đổi, một loại ánh mắt rất bình tĩnh, lạnh lùng và tự tin thế vào.
Tập trung!
Cao Tiệm Phi đã tập trung mục tiêu Hiểu Hiểu, hiện tại, chỉ cần vung tay một cái là cổ họng của Hiểu Hiểu sẽ dính phi đao, một đao trí mạng.
Bất thình lình lúc này, ông chủ quán cao gầy đột nhiên vọt tới chụp lấy tay của Hiểu Hiểu và kéo cô gái trở lại.
Rất kỳ lạ, rõ ràng là Hiểu Hiểu đã phát ra một lực đạo mạnh mẽ, thế nhưng ông chủ quán dường như cũng không tốn quá nhiều sức, dĩ nhiên thoáng cái tựu hóa giải hết mọi sức lực của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu trong nháy mắt từ con báo đã trở thành con thỏ.
"Xin lỗi các vị đại ca, thật không phải, thật không phải, con gái của tôi còn nhỏ quá nên không hiểu chuyện, không hiểu chuyện, xin bỏ qua cho, bỏ qua cho, các vị đại ca xin đừng để bụng.
Thôi thì bữa ăn hôm nay coi như là tôi mời các vị vậy, xin cứ tự nhiên" Ông chủ quán lại nở nụ cười hèn mọn, biểu tình trên mặt hiện ra hình dáng xấu hổ và nịnh nọt.
"Cha!" Hiểu Hiểu bị cha cô nắm lấy tay, không thể động đậy, kêu lên.
"Mau im miệng, chỉ biết gây chuyện thôi, im miệng!" Ông chủ quán trách mắng.
Sự lạnh lùng trong mắt Cao Tiệm Phi thoáng cái cũng biến mất, hắn vội vã lấy từ trong túi ra một xấp tiền mặt, cũng không đếm, ước chừng là khoảng hơn 3000 đồng, tiếp đó hắn trực tiếp đặt xấp tiền lên quầy tính tiền rồi xoay người lại nói với Đường Báo: "Chú Đường, chúng ta đi." Thậm chí hắn còn chạy tới nắm lấy tay Đường Báo kéo để Đường Báo đi cho lẹ.
Cao Tiệm Phi rất sợ Đường Báo ra lệnh một tiếng làm cỏ cái quán ăn này.
Cũng không phải Cao Tiệm Phi sợ phiền phức gì, hắn sẽ thấy áy náy nếu như vì hắn mà quán ăn bị đập phá.
Khi dễ ngừơi ta không phải tính cách của Cao Tiệm Phi.
"Báo ca, anh định xử thế nào? Mẹ nó, con quỷ cái mày hung dữ hả!" Đám thủ hạ của Đường Báo bắt đầu hùng hổ.
Đường Báo vừa móc mũi vừa nhìn nhìn chằm chằm ông chủ quán, trong mắt toát ra một tia tinh mang, sau cùng mới phất phất tay: "Chúng ta đi!"
Nói xong, Đường Báo ôm lấy vai Cao Tiệm Phi rồi đi thẳng ra khỏi quán, đám thủ hạ cũng vội vã kéo ra ngoài.
Sau khi đám người Đường Báo rời khỏi thì ông chủ quán mới buông tay Hiểu Hiểu ra.
"Cha à, đám cặn bã xã hội thật đáng giận, đã ăn uống chùa mà còn kiêu ngạo, con ghét nhất người như thế.
Còn nữa, chúng ta vì sao phải sợ chúng? Đánh cho bọn chúng sứt đầu mẻ trán mới hả giận, phải đánh cho chúng nhớ để từ nay về sau không dám bén mảng đến con đường Nguyệt Hoa này nữa" Vừa nói, Hiểu Hiểu vừa đưa bàn tay nắm chặt lên.
"Hiểu Hiểu, cha đã sớm nói với con rồi, loại người như thế chúng ta không đắc tội được.
Con có biết thế lực của bọn họ lớn bao nhiêu không? Có những chuyện cũng không phải giống như đôi mắt của chúng ta thấy, đơn giản như vậy, con bây giờ còn nhỏ, rất nhiều chuyện con không hiểu đâu." Lúc này, vẻ mặt hèn mọn sợ hãi của ông chủ quán cũng đã biến mất, hắn đi đến quầy tính tiền cầm lấy số tiền Cao Tiệm Phi để lại, sau đó đếm đếm rồi nói: "Còn nữa, Hiểu Hiểu, vừa rồi nếu cha không kịp thời ngăn con lại thì hiện tại có thể con đã chết rồi"
"Cha, cha đừng hù dọa con? Một đám cặn bã mà thôi, con đây một người có thể đánh cho chúng bầm dập!" Hiểu Hiểu không phục bĩu môi nói: "Dù chúng có vũ khí thì con cũng không sợ!"
"Ừm, 3267 đồng, bữa ăn này chúng ta cũng không lỗ.
Tên thanh niên đó cũng còn chút lương tâm, nhìn thì không giống như là lưu manh cho lắm" Ông chủ quán cất tiền vào túi, sau đó chậm rãi nói: "Hiểu Hiểu, ta cho con hay, đám lưu manh kia không phải là lưu manh bình thường đâu.
Bên trong chí ít có 2 người có thể trực tiếp đánh bại con.
Còn nữa, vừa rồi con đã bị một cổ sát khí nhắm vào, con hiểu chưa? Sát khí, là sát khí chân chính!"
"Sao?" Hiểu Hiểu bán tín bán nghi.
Ông chủ quán thì thào: "Cao thủ, quả là cao thủ."
Dừng lại một chút, ông chủ quán nói tiếp: "Hiểu Hiểu, chúng ta tạm thời đóng cửa nghỉ bán một tuần lễ."
"Cha, sao lại thế? Cha sợ cái gì chứ?" Hiểu Hiểu không phục giậm chân nói.
"Con nít thì biết gì?" Ông chủ quán nghiêm túc nói: "Ta hiện tại nói thật cho con biết, người thanh niên trả tiền đó thoạt nhìn vẻ bề ngòai của hắn như dân quê mùa, thế nhưng hắn không phải người bình thường, dấu giếm rất tốt, ngay cả cha từ đầu cũng bị qua mặt, bất quá cuối cùng thì hắn cũng lộ ra, lợi hại, tên thanh niên đó quả thật là lợi hại."
"Là hắn hả?" Hiểu Hiểu càng không phục: "Con thấy hắn dáng vẻ quê mùa thư sinh muốn chết, một quyền của con là có thể đánh gãy xương hắn, hắn mà lợi hại cái nỗi gì? Xí!"
"Câm miệng!" Ông chủ quán xanh mặt: "Được rồi, chuẩn bị dọn dẹp đi, nghỉ bán một tuần"
o O o
Cao Tiệm Phi được Đường Báo đưa tới một khách sạn xa hoa lộng lẫy.
Khách sạn cao 8 tầng, phía trong huy hoàng sáng lạn, đại sảnh thiết kế theo kiểu cổ điển của Châu Âu, rất đẹp và lộng lẫy.
"Tiểu Cao, khách sạn này chú có đặt một phòng dài hạn, đêm nay cháu ở đây nghỉ ngơi vậy.
Sáng ngày mai, chú sẽ đến đón cháu" Đường Báo ôm vai Cao Tiệm Phi: "Chú không thể mang cháu đến tổng bộ của xã đoàn được, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đưa cháu đến đây, không có vấn đề gì chứ, Tiểu Cao?"
"Không có gì đâu chú Đường!" Cao Tiệm Phi đối với khách sạn này coi như rất là thoả mãn, sạch sẽ, rộng rãi, trong không khí còn phảng phất tản ra mùi thơm thanh nhã.
Hai người đi thang máy lên tầng 8, sau đó đi tới trước phòng số 1255.
Đường Báo lấy chìa khóa đưa cho Cao Tiệm Phi: "Thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Cao, cháu nghỉ ngơi sớm đi.
Ngày mai ta hẹn với Phi Long lúc 9 giờ, ta sẽ đến đón cháu và đi gặp hắn.
Phi Long người này rất chú trọng thời gian, chúng ta không được đến muộn, thôi cháu vào phòng ngủ đi!"
Cao Tiệm Phi gật đầu, mở cửa phòng đi vào.
"Chú Đường, thứ lỗi cháu không tiễn" Cao Tiệm Phi cười nói.
"Được rồi, đừng khách khí với chú nữa, đóng cửa ngủ đi" Đường Báo nở nụ cười, nói.
"Cạch!" Cao Tiệm Phi đóng cửa.
Lúc này, Đường Báo cũng không có lập tức rời đi, hắn vừa móc mũi vừa nhìn chằm chằm cửa phòng số 1255 phòng, lẩm bẩm: "Không phải chứ? Ta bị ảo giác sao? Tiểu Cao...!ừ, sai, sai, ta nhất định gặp ảo giác rồi! Móa, đây đâu phải là phim ảnh gì, một thanh niên quê mùa sao có thể thân mang tuyệt kỹ được...!ừ, ảo giác, nhất định là ảo giác..."
Nói lầm bầm xong, Đường Báo xoay người bước đi.
Danh Sách Chương: