Bàn đánh bạc ở trước mặt Cao Tiệm Phi có 5 người đang ngồi vòng quanh chơi xì tố.
Ở xung quanh bàn này không có khách vây xem.
Chắc có lẽ mấy người chơi sợ có người nhìn lén con bài tẩy của mình nên không cho người khác đứng xem.
Cao Tiệm Phi muốn đi qua xem, bất quá liền bị mấy gã mặc áo đen nhẹ nhàng cản lại: "Xin lỗi ông, nếu như ông muốn chơi xì tố thì xin tìm bàn khác, bàn này không thể đứng xem”
Cao Tiệm Phi liền ngạc nhiên.
Trong sòng bạc to lớn này, kỳ thực loại bài Cao Tiệm Phi biết chơi rất ít.
Xì tố là loại bài thường xuất hiện nhiều trong phim ảnh Hồng Kông, quy tắc chơi cũng rất đơn giản, đó chính là người chơi có 5 lá bài, 4 lá lật và 1 lá bài tẩy úp lật cuối cùng.
4 lá bài đầu, căn cứ vào mặt bài lớn nhỏ dùng để kêu tiền, sau đó lật bài tẩy quyết định thắng thua.
Cao Tiệm Phi biết chơi xì tố nên hắn mới có ý định đi đến xem.
"Thưa ông, nếu như ông muốn chơi xì tố thì xin hãy chuẩn bị số phỉnh từ 50 nghìn trở lên." Một gã mặc áo đen nhìn 10 đồng phỉnh màu xanh trong tay Cao Tiệm Phi, nhắc nhở.
"Thế thì tôi đi chơi cái khác vậy" Cao Tiệm Phi bất đắc dĩ nhún vai.
Cao Tiệm Phi bắt đầu rảo bước xung quanh.
Baccarat, Black Jack, xúc xắc,.
.
.
những trò này tuy rằng cũng giản đơn thế nhưng Cao Tiệm Phi cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
Cái hấp dẫn sự chú ý hắn là một bàn chơi mạt chược.
Ở gia hương của Cao Tiệm Phi, mạt chược là một trò chơi rất phổ biến.
Có thể nói vào lúc chạng vạng mỗi ngày, đại đa số các trà phường ở thành phố Tỷ Quy đều chật ních người, bất luận thân phận và tuổi tác, những người đam mê sau khi ăn xong bữa tối liền tới chơi cùng những bằng hữu.
Mạt chược là một trò chơi tiêu khiển và đồng dạng cũng là một trò cờ bạc.
Đúng lúc Cao Tiệm Phi cũng biết chơi mạt chược.
Tại bàn mạt chược có 1 nam 3 nữ.
Một người thanh niên tuổi trẻ đang dùng tay chà bài, tuy nhiên lúc này điện thọai di động của hắn bỗng reo lên, hắn nghe máy nói vài câu, sau đó đứng lên mỉm cười nói xin lỗi với 3 người phụ nữ rồi đem tất cả đồng phỉnh rời khỏi.
3 người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn nhau, ba thiếu một thì chơi mất hay.
Một người trong số đó liền lên tiếng gọi một nữ nhân viên mặc sườn xám đến, sau đó nói vài câu.
Cô nhân viên gật đầu, sau đó đảo mắt, đúng lúc nhìn thấy Cao Tiệm Phi.
Cô nhân viên liền mỉm cười đi tới trước mặt Cao Tiệm Phi: "Thưa ông, xin hỏi ông có muốn chơi mạt chược không?"
"Được, nhưng cho hỏi bàn này chơi có lớn không?" Cao Tiệm Phi hỏi.
Hắn chỉ có 2000 đồng trong tay, nếu như chơi lớn thì 2000 đồng cũng không đủ một ván.
"Thưa ông, bàn của ba quý bà kia chỉ chơi có 50 đồng thôi." Người nhân viên kiên trì mỉm cười: "Hơn nữa sòng bạc của chúng tôi chỉ thu huê hồng 10% từ người thắng thôi”
"Ồ, 50 đồng à?" Cao Tiệm Phi suy nghĩ một chút về số phỉnh trong tay, trong lòng tính toán, ù bình thường 50 đồng thì cho dù là có ù ba bốn phán đi nữa thì cũng chỉ là mấy trăm đồng thôi, trong tay có 2000 đồng, chỉ cần vận may không quá tệ thì cũng có thể chơi một chút, cùng lắm thì khi thua hết đứng lên thôi!
"Vậy được, tôi đây tới chơi cùng cho đủ tay vậy” Dứt lời, Cao Tiệm Phi trực tiếp đi qua.
Đi đến bàn, hắn gật đầu chào và mỉm cừơi với 3 người phụ nữ, sau đó ngồi xuống vị trí của người thanh niên đã đi khỏi.
Cao Tiệm Phi đặt 10 đồng phỉnh màu xanh lên bàn.
Thực tế trong lòng 3 người phụ nữ đều rất không hài lòng.
Đồng phỉnh của ba người ai cũng có từ 20 đến 50 nghìn.
Tuy rằng chỉ chơi có 50 đồng, tại sòng bạc như vầy cũng không coi là lớn thế nhưng Cao Tiệm Phi chỉ đem theo có 2000 đồng, thật là quá ít!
Và Cao Tiệm Phi thì ăn mặc đơn giản, thần thái ngây ngô, tuyệt đối không giống như là một kẻ có tiền cho nên trong lòng 3 người phụ nữ đều oán giận cô nữ nhân viên kia, tại sao lại kiếm một tên nhà quê không tiền đến chơi như thế?
Thế nhưng ba người đều là người ghiền bài nên trong tình huống ba thiếu một thì cũng đành chấp nhận.
Bốn người bắt đầu chà bài.
Cô nhân viên vừa mời Cao Tiệm Phi trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế công việc của cô chính là đi tìm khách chơi cho những bàn thiếu người.
Cô cũng là người rất giỏi về quan sát người, vừa nhìn thấy hình dạng của Cao Tiệm Phi thì liền biết là một người quê mùa, tuy nhiên vì công việc và để không bị khách trách cứ, cô cũng miễn cưỡng mời Cao Tiệm Phi vào chơi.
Lúc này, cô đứng ở cạnh bàn mạt chược, mặt có chút nhìn hả hê nhìn Cao Tiệm Phi, nghĩ: "Ôi, xem ra ta phải mau chóng tìm cho ra người khách kế tiếp, tên này cùng lắm chỉ sống được nửa tiếng"
Trong khi chà bài thì ba người phụ nữ cũng nhịn không được trêu chọc Cao Tiệm Phi.
Một người mập mạp nói: "Cậu trai trẻ, có thường chơi chơi mạt không?"
Cao Tiệm Phi vừa chà bài vừa đáp: "Trước đây thỉnh thoảng cũng có cùng bạn bè chơi qua, tuy nhiên tôi cũng rất ít chơi, trung bình mỗi tháng đại khái chơi khỏang 2, 3 lần"
"Ồ…" một người khác gầy teo miệng ngậm điếu thuốc cười, thiếu chút nữa đã phun điếu thuốc khỏi miệng: "Ha ha, cậu trai trẻ, ngày hôm nay chút tiền kia của cậu xem như học phí đi nhé.
2000 đồng chỉ chơi được mấy ván nhưng cũng có được một kinh nghiệm quý giá"
"Ha ha.
.
." 3 người đều cười ha hả.
Cao Tiệm Phi cũng không để ý, dùng tay đổ xúc xắc, hắn ném được "3" điểm.
Mọi người bắt đầu bốc bài.
Vận may của Cao Tiệm Phi không tốt lắm, hắn lấy được toàn bài gì đâu, hơn nữa kỹ thuật đánh bài của 3 người phụ nữ cũng khá nên dường như có thể đoán được Cao Tiệm Phi cần con bài gì.
Thế cho nên kết thúc ván đầu, một trong ba người ù ba phán mà Cao Tiệm Phi vẫn chưa có dịp bốc bài!
"Mẹ nó, gặp phải cao thủ rồi" Cao Tiệm Phi ném 2 đồng phỉnh ra chung.
Ván thứ 2, vận may của Cao Tiệm Phi đỡ hơn một chút, hắn đã bốc được con bài chờ đợi để ù.
Tuy rằng nói chỉ là một con bài "Cửu Văn" để ù bình thường thế nhưng trong lòng Cao Tiệm Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, trước khi Cao Tiệm Phi bốc được con bài thì người phụ nữ mập mạp lấy bài trước hắn liền la lên: "Toàn màu, ù 4 phán”
"Gì.
.
?" Cao Tiệm Phi sửng sốt một chút, bà béo này vận may cũng tốt quá đi?
Kiểm tra bài của bà béo một chút, thấy không có vấn đề, mọi người đều chung tiền.
Sau khi chung 800 đồng cho ván ù 4 phán, Cao Tiệm Phi chỉ còn lại có 4 đồng phỉnh.
Ba người phụ nữ vừa chà bài vừa rôm rả trò chuyện trò: "Ha ha, cậu trai ơi, chút tiền của cậu dường như là hơi thiếu đó”
Cô nữ nhân viên đứng ở một bên cũng buồn cười, nghĩ: "Ha ha, chỉ còn lại 4 phỉnh, tên quê mùa này kỹ thuật non nớt quá, ván tiếp theo chắc hẳn sẽ thua sạch.
Ta nghĩ nên phải sớm tìm người khách khác thế hắn rồi" Miệng cô mỉm tươi cười nhưng ánh mắt đảo nhìn xung quanh tìm kiếm.
Xác thực trong lòng Cao Tiệm Phi cũng rõ ràng, hắn chỉ còn lại 800 đồng và cũng chỉ đủ chung cho một ván ù 4 phán nữa thôi, nếu mà thua thì phải vỗ mông rời đi.
Không thể thua nữa!
Tuy rằng số tiền thua cũng không phải của hắn thế nhưng cho dù là người nào thì khi chơi bài mà thua, trong lòng sẽ khó chịu.
Hơn nữa còn thua sạch, phủi mông rời đi thì còn gì mặt mũi?
Cao Tiệm Phi vừa chà bài vừa suy nghĩ, ta không thể thua nữa, nhưng làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ phải gian lận?
Gian lận?
Trên thực tế, trước đây Cao Tiệm Phi cũng vào vài diễn đàn trên mạng và đọc được một số thông tin về những cách chơi gian lận trong mạt chược, trong đó cái đơn giản nhất và cũng thông thường nhất là “bốc 2 đánh 2” (bốc 2 con bài, đánh 2 con bài)
Tên như ý nghĩa, chính là trong lúc đến phiên mình bốc bài thì trong nháy mắt bốc lấy 2 con bài, sau đó lại đánh ra 2 con bài không cần thiết.
Người nào cũng biết, nếu như mỗi lần bốc bài đều có thể bốc lấy 2 con bài thì đối với tổ hợp bài trong tay sẽ có xác suất thắng nhiều hơn, cơ hội bốc được bài tốt cũng gia tăng gấp đôi.
À không, nếu theo môn xác suất của số học mà tính thì không chỉ gia tăng gấp đôi đâu!
Chỉ bất quá, loại gian lận này cần phải có tốc độ tay rất nhanh.
Có thể làm được bốc 2 con bài và đánh ra một lúc 2 con bài để không bị 3 người chơi khác phát hiện thì tốc độ của tay tuyệt đối phải nhanh vượt qua tốc độ mắt của 3 người.
"Tốc độ tay à?" Cao Tiệm Phi đã lấy xong 13 con bài để chơi ván mới, trong lòng hắn nở nụ cười.
Nói đến tốc độ tay thì đúng rồi, ngày hôm qua Cao Tiệm Phi vừa mới học được kỹ năng Diệu Thủ Không Không của Chu Thông, môn này chuyên dựa vào tốc độ của tay để phát huy!
Trong tình thế không thể thua nữa cùng với ý tưởng thử nghiệm, khi đến phiên Cao Tiệm Phi bốc bài thì tay phải của hắn quơ một cái, 2 con bài đã nằm trong tay, một con dùng ngón tay cầm, một con giấu ở trong lòng bàn tay.
Loại tốc độ này hiển nhiên là nhanh vô cùng, mắt của 3 người phụ nữ không thể phát hiện.
Hơn nữa 3 ngừơi đều đang chú ý nhìn bài của mình và suy nghĩ cách đánh nên căn bản cũng không để ý đến Cao Tiệm Phi bốc bài.
Cao Tiệm Phi bình tĩnh để 2 con bài vào trong dãy bài của hắn, 2 con bài mới bốc được đều cần cả!
Sau đó hắn lại đánh ra 2 con bài rác!
"Thất Văn!" Cao Tiệm Phi cố ý kêu một tiếng, sau đó đánh ra con "Thất Văn", mà trong tay hắn lại có con bài khác chạy vào trong bàn, không có bất luận kẻ nào phát hiện, thần không biết quỷ không hay!
"Phù!" Cao Tiệm Phi thở phào nhẹ nhõm, lấy ra điếu thuốc mồi lên.
Hắn hiện tại đang chờ con bài “Ngũ Vạn” và “Bát Vạn”, tuy rằng chỉ là ù bình thường thế nhưng chờ đợi sớm hơn để thắng thì 3 người kia cũng không thể đỡ.
Lần này, vận may cũng đứng ở bên Cao Tiệm Phi.
Một người bốc bài, sau đó đánh ra con "Bát Vạn".
"À, hay quá, ù rồi! Rốt cuộc cũng thắng một ván, không dễ dàng, thật không dễ dàng." Cao Tiệm Phi đem dãy bài lật ra, tay giả vờ chùi mồ hôi trên trán.
"Cái gì? Sao ù nhanh vậy?" Ba người phụ nữ có chút không tin được, một tên chơi chẳng ra gì mà có thể ù bài trước ba người.
Ba người đều kiểm tra bài của Cao Tiệm Phi, xác nhận một chút, không có vấn đề.
Bất quá chỉ là một cái ù bình thường thôi, chẳng đáng là bao.
May mắn, chỉ là may mắn thôi.
Tiếp tục chà bài.
Thử nghiệm đã thành công, thực sự quá đơn giản khiến cho Cao Tiệm Phi lòng tin tăng nhiều.
Ván này, Cao Tiệm Phi vẫn như ván trước, bốc 2 đánh 2.
Mỗi lần bốc 2 con bài quả thực quá sung sướng, hơn nữa để cho ổn thỏa, lúc Cao Tiệm Phi bốc 2 con bài và đánh bài rác ra thì hắn cố ý đánh 1 con vào vào bàn, và con bài thứ 2 hắn để lại vào đống bài để bốc.
Loại hành động này đối với người bình thường mà nói thì hầu như là không thể hoàn thành được.
Thế nhưng với tốc độ tay của Cao Tiệm Phi thì quá dễ dàng.
Ván này, Cao Tiệm Phi cũng không tham, chỉ là ù toàn màu với 3 phán thôi.
Hắn đang chờ đợi.
"A, vận may hôm nay thật tốt quá, toàn màu, ù 3 phán, 400 đồng." Cao Tiệm Phi lần thứ hai giả vờ lau mồ hôi.
"Lại ù? Còn toàn màu nữa? Nhanh như vậy đã ù toàn màu, cái này.
.
." 3 người phụ nữ lần thứ hai giật mình.
Nói tóm lại, mỗi khi Cao Tiệm Phi ù bài thì ba người đều rất ngạc nhiên, dù sao trong mắt ba người thì Cao Tiệm Phi bất quá chỉ là một tên không biết chơi thôi.
Vẫn kiểm tra kỹ càng như ván trước, lại không có vấn đề, ba người liền ném cho Cao Tiệm Phi 2 đồng phỉnh, miệng lầm bầm.
Lúc này, cô nhân viên đang đứng ở bên đã tìm được một người khách khác, chuẩn bị tùy thời có thể thay thế cho Cao Tiệm Phi.
Đó là một người đàn ông trung niên, hắn đứng một bên nhìn chằm chằm vào bộ ngực “no đủ” của cô nhân viên, một bên lẩm bẩm: "Còn phải chờ bao lâu đây? Cô không phải đã nói tên đó sẽ nhanh chóng thua sao? Cô nhìn xem đi, hắn vừa ù toàn màu đấy!"
"Thưa ông, xin chờ thêm một chút, anh ta chỉ gặp may mắn thôi, chờ thêm chút nữa là có thể vào chơi rồi” Cô nhân viên mỉm cười giải thích.
Trên bàn bài, Cao Tiệm Phi rất thuận buồm xuôi gió!
Hắn phát hiện ra với tốc độ tay của hắn thì hoàn toàn có thể dễ dàng và không cần tốn nhiều sức cũng có thể khống chế toàn ván bài.
Thậm chí, đôi lúc Cao Tiệm Phi còn thử nghiệm bốc 3 đánh 3, đây là một kỹ thuật cao siêu khi gian lận.
Người bình thường nếu như khổ luyện thì bốc 2 đánh 2 có thể luyện thành, thế nhưng bốc 3 đánh 3 thì khó hơn lên trời.
Bốc 3 đánh 3, quá đáng sợ.
"Tự bốc.
.
.
a, “Thất Sách”, ù!"
"Tự bốc.
.
.
a, toàn màu, ù, ù rồi!"
"Tự bốc.
.
.
a, quá may mắn, Đại Tứ Hỷ”
"Tự bốc.
.
.
trời ơi thắng lớn, thật quá may mắn, Yêu Cửu!"
.
.
Kế tiếp, Cao Tiệm Phi quả thực là đại sát tứ phương.
Hắn ván nào cũng ù, hơn nữa không phải là ù bình thường, nhẹ nhất là ù 3 phán, thậm chí còn ù 9 phán.
Chơi bài mạt chược thì thắng nhiều ít không thành vấn đề nhưng người chơi mạt chược bất luận có làm thế nào cũng rất khó ù 7 hay 8 phán, đừng nói là 9 phán, cho dù là rất may mắn nhưng muốn có loại hình bài này để ù cũng là rất không dễ dàng.
Thế nhưng vì Cao Tiệm Phi bốc 3 đánh 3 nên có sự khác biệt.
Đương nhiên với Cao Tiệm Phi thì ù 9 phán là dễ dàng.
Thế nhưng ván ù này để cho 3 người phụ nữ tan tác, toàn bộ phỉnh trên bàn đều chung hết cho Cao Tiệm Phi.
"Con bà nó, gặp phải cao thủ rồi!" Người phụ nữ mập mạp mặt đỏ lên hất bài ra bàn, nổi giận đùng đùng đứng lên: "Tên nhóc, lợi hại!" Vừa nói xong đã xoay người, phe phẩy cái mông bỏ đi.
Hai người khác cũng không dám chơi tiếp, thua hết mấy chục nghìn cũng mất hết tiền tiêu vặt một tháng rồi.
Hai người nhìn nhau không nói gì, cũng xoay người bỏ đi.
Bất luận kẻ nào mà trên bàn bài thua tan tác thì bực dọc là điều không thể tránh.
Người đàn ông trung niên đứng ở bên chờ đợi thay thế cho Cao Tiệm Phi đưa tay dụi dụi hai mắt, sau đó trừng mắt nhìn cô nhân viên nói: "Cô em, cô lừa tôi sao? Rõ ràng chính là một cao thủ mạt chược mà cô bảo tôi đợi hắn thua sạch? Móa.
.
.
à, xin lỗi, tuy nhiên cũng không uổng công chờ đợi, rốt cuộc cũng nhìn thấy được phong thái của cao thủ mạt chược rồi."
Trong lòng cô nhân viên hiện đang nhắc nhở chình mình: "Sau này xét người không thể nhìn tướng mạo…."
Cao Tiệm Phi chỉ vào đống phỉnh nhiều màu sắc trên bàn, cười ha hả nói với cô nhân viên: "Này, cô em, có thể giúp tôi đổi những đồng phỉnh trị giá lớn hơn hay không, nhiều phỉnh quá cầm không tiện."
Thái độ của cô nhân viên hiện tại đối với Cao Tiệm Phi quả thực thay đổi 180 độ.
Là nhân viên của sòng bạc, kỳ thực là họ rất sùng bái các chuyên gia cờ bạc, và trong lòng cô đã cho rằng Cao Tiệm Phi là một chuyên gia cờ bạc chính cống!
Cô vội vã chạy đi tìm một cái ngăn đựng phỉnh rồi trở lại đem phỉnh của Cao Tiệm Phi bỏ vào ngăn, sau đó mỉm cười ngọt ngào, nói: "Thưa ông, xin chờ một chút, tôi sẽ lập tức đi đổi phỉnh cho ông”
Chỉ trong chốc lát, cô nhân viên cầm một ngăn chứa khỏang 10 phỉnh đi đến, 5 phỉnh màu hồng trị giá 20 nghìn; 4 phỉnh màu vàng trị giá 2000 đồng; 3 phỉnh màu xanh trị giá 200 đồng.
"Thưa ông, trừ tiền huê hồng 10% cho sòng bạc, tổng cộng ông đã thắng được 108600." Cô lễ phép dâng ngăn phỉnh bằng hai tay cho Cao Tiệm Phi, sau đó ân cần nói: "Thưa ông, nếu như ông còn muốn chơi tiếp mạt chược thì tôi có thể đưa ông đến một bàn khác có tiền đặt cược cao hơn”
Cao Tiệm Phi nghĩ thầm tiền kiếm được thực sự quá dễ dàng, hơn nữa vừa mới thử nghiệm kỹ thuật nên có chút nghiện, vì vậy gật đầu nói: "Được, cô mau dẫn tôi đến đó" Nói xong, trong đầu của Cao Tiệm Phi bỗng nhiên nảy ra một trò đùa, tiếp đó hắn cầm một đồng phỉnh trị giá 2000 đồng nhẹ nhàng thảy vào trong cổ áo của cô nhân viên, đồng phỉnh lọt tỏm vào trong.
"Chút quà mọn” Cao Tiệm Phi nói.
Cô nhân viên hình như là gặp phải loại chuyện này thường xuyên nên cô cũng không có tức giận, trái lại còn cười quyến rũ: "Cảm ơn ông, ông vừa đẹp trai vừa hào phóng, nếu ông có thể cho người ta đây biết số điện thoại di động thì lúc rảnh rỗi người ta có thể cùng ông đi dạo chơi" Hình dáng xinh đẹp động lòng người, đôi mắt phóng điện liên tục, đáng yêu như hoa.
"Cô hãy dẫn tôi đến một bàn mạt chược khác, tôi vẫn còn hứng muốn chơi" Cao Tiệm Phi cười nói.
Cô nhân viên không nói gì nữa, liền dẫn Cao Tiệm Phi đi đến bên cạnh một bàn mạt chược khác và giao cho một cô nhân viên.
Cô nhân viên cúi người nói với Cao Tiệm Phi: "Chào ông, bàn mạt chược này chơi 500 đồng 1 phán và đang thiếu một người chơi, xin hỏi ông có muốn tham gia không?"
Ù bình thường 500 đồng?
Chơi lớn rồi đây!
Tuy rằng chỉ là 500 đồng, so với 50 đồng mà Cao Tiệm Phi vừa chơi lúc nãy chỉ tăng gấp 10 lần thôi, thế nhưng thắng thua tuyệt đối cũng không thể tính như thế.
Có thể nói, bàn mạt chược này chơi 500 1 phán đã là chơi rất lớn!
Nói cách khác, với mức độ thắng thua này thì đánh mấy tiếng có thể thua tới cả triệu.
Cao Tiệm Phi suy nghĩ một chút, hắn nghĩ đống phỉnh này là mình thắng được, hiện tại chơi tiếp nếu có thể thắng thì tốt, còn nếu thua hết thì cũng không có gì.
Vì vậy Cao Tiệm Phi liền ngồi vào bàn.
Cao Tiệm Phi dõi mắt quan sát một chút, có 2 người đàn ông trung niên và một người phụ nữ.
Họ ăn mặc rất chỉnh tề, bất luận là khí chất hay quần áo đều cao hơn 3 người phụ nữ hồi nãy mấy cấp!
4 người cũng không nói nhiều nói, liền chà bài.
Trong 3 ván đầu Cao Tiệm Phi cũng không chơi gian lận, chỉ là tùy ý chơi theo cảm tính.
Theo hắn quan sát và đánh giá thì 3 người chơi chung này có kỹ thuật đánh mạt chược rất khá, cao hơn 3 người phụ nữ hồi nãy nhiều.
3 ván bài trôi qua, Cao Tiệm Phi thua hết 80 nghìn, tuy nhiên mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, tay hắn cầm thuốc mồi lên cũng chẳng thấy run chút nào.
"Cậu trai trẻ có tố chất tâm lý rất mạnh mẽ đấy." Một người mập mạp mặt trông rất phúc hậu cười nói với Cao Tiệm Phi.
"Đánh bài mà, chủ yếu là giải trí thôi, ngoài ra cũng cần có thêm chút vận may nữa, tôi có gấp cũng gấp không được, phải không?" Cao Tiệm Phi vừa chà bài vừa mỉm cười nói.
"Rất bình tĩnh, rất bình tĩnh!" 3 người đều lên tiếng.
Từ ván thứ 4 trở đi, Cao Tiệm Phi liền bốc 2 đánh 2, sau đó thì lại bốc 3 đánh 3.
Dưới tốc độ tay phi phàm của hắn thì hầu như ván bài nào cũng toàn thắng.
Phải biết rằng, bất luận là tính toán cỡ nào hay là có kỹ thuật cao cỡ nào thì cũng đều không thể chiến thắng một người mỗi lần bốc bài mà bốc đến 3 con.
Mặc dù đối thủ trứơc mặt này về kỹ thuật đánh mạt chược là kém cỏi.
Trên bàn, đổng phỉnh của Cao Tiệm Phi càng ngày càng nhiều.
Đương nhiên đánh lớn như vậy, hắn cũng không dám ở mỗi ván bài đều nhường nhịn.
"Gặp phải cao thủ." Người đàn ông mập cầm lấy khăn tay không ngừng lau mồ hôi trên trán.
.
.
Trong một phòng làm việc tại lầu 3 của sòng bạc.
Đây là một phòng đầy màn hình máy tính, bên trong có mấy trăm nhân viên đang làm việc.
Phải biết rằng một sòng bạc lớn như vậy thì các thiết bị theo dõi quan sát khẳng định là rất an toàn và chặt chẽ.
Trong sòng bạc này lắp đặt tổng cộng 14567 một camera, nhằm có thể đảm bảo thấy rõ mỗi một sự việc diễn ra trong sòng bạc.
Trần Diệu Huy sau khi đến phòng tài vụ hoàn thành công việc thì hắn đi vào phòng quan sát dạo một vòng.
Lúc này, một gã nhân viên mặc quần tây, áo sơ mi trắng và thắt cà vạt màu hồng đột nhiên đứng lên hô: "Diệu Huy ca, có người giở trò!"
"Sao?" Khóe mắt Trần Diệu Huy giật giật, sau đó bước nhanh đến nhìn.
Người nhân viên chỉ vào máy vi tính trên bàn của hắn, nói: "Diệu Huy ca, người này chơi mạt chược, trong nửa tiếng đã thắng 280 nghìn.
Hơn nữa, có đôi khi rõ ràng là anh ta có bài rất tốt nhưng lại để người khác thắng.
Nói cách khác nếu như anh ta làm thẳng tay thì trong nửa tiếng khẳng định sẽ không dừng ở con số 280 nghìn!"
"Chơi lận à?" Mặt của Trần Diệu Huy lập tức hiện lên sát khí, bất quá khi ánh mắt hắn nhìn kỹ màn hình máy tính thì sát khí trên mặt liền biến mất, thay vào đó là sự sửng sốt lẫn kinh ngạc!
"Là Tiệm.
.
.
Tiệm Phi? Điều này sao có thể?" Trần Diệu Huy mặt dại ra nhìn vào hình ảnh trên màn hình, chỉ thấy Cao Tiệm Phi đang thảnh thơi hút thuốc, vừa đúng lúc ngã bài ra ù toàn màu.
Rất nhanh, Trần Diệu Huy lấy lại bình tĩnh, tiếp đó tỉ mỉ quan sát màn hình.
Hắn xem lại 3 ván đã qua thế nhưng cũng không nhìn ra gian lận ở chỗ nào, chỉ là nghĩ tại sao mỗi lần Cao Tiệm Phi bốc bài luôn luôn bốc được bài tốt?.
"Làm thế nào mà ngươi nói là anh ta chơi lận?" Trần Diệu Huy hỏi.
Lúc này, người nhân viên trực tiếp chỉ vào hình ảnh tạm dừng trên màn hình: "Diệu Huy ca, anh xem đi, dãy bài của anh ta có 16 con bài.
Anh thấy không, là 16 con đó, không sai đâu, mỗi lần anh ta bốc bài thì em đều đếm bài của anh ta, đều là 16 con, thế nhưng tới lúc anh ta đánh bài ra thì chỉ còn lại có 13 con.
Em không thể nào nhìn ra được anh ta làm như thế nào?”
Vừa nói người nhân viên liền ấn nút phóng lớn hình ảnh trên màn hình, toàn bộ màn hình liền xuất hiện dãy bài của Cao Tiệm Phi và hai tay của hắn.
"1, 2.
.
.
15, 16.
.
." Trần Diệu Huy tỉ mỉ đếm: "Đúng là 16 con bài, mau chiếu tiếp."
Trên màn hình tiếp tục chiếu hình ảnh Cao Tiệm Phi bốc bài và đánh bài, sau khi Cao Tiệm Phi đánh ra con bài thì theo yêu cầu của Trần Diệu Huy, người nhân viên lần thứ hai bấm nút tạm dừng hình ảnh.
Bọn họ cùng nhau đếm dãy bài trên màn hình, lúc này dãy bài của Cao Tiệm Phi xác thực chỉ có 13 con bài, không nhiều không ít.
"Ta rõ ràng thấy Tiệm Phi chỉ đánh ra một con bài, vậy thì trong dãy bài phải còn lại 15 con mới đúng, thế nào.
.
.
thế nào chỉ có 13 con? Tốc độ tay này.
.
." Trần Diệu Huy có chút khiếp sợ, hắn lập tức ra lệnh cho người nhân viên: "Mau đi gọi A Trác đến đây, mau!"
Người nhân viên chạy vội ra ngoài phòng, sau đó rất nhanh hắn dẫn theo một người khoảng chừng hơn 30 tuổi đi đến.
"Diệu Huy ca, có người chơi lận hả anh?" Hắn trực tiếp đi đến bên cạnh Trần Diệu Huy hỏi.
Trần Diệu Huy gật đầu: "Người chơi là ta dẫn đến, không sao, là bạn của ta.
Này A Trác, ngươi xem thử kỹ thuật của anh ta cao đến cỡ nào?”
"Dạ, Diệu Huy ca" A Trác gật đầu đáp lời, sau đó ánh mắt nhìn về phía màn hình máy tính.
Rất nhanh, hắn liền lắc đầu mỉm cười, nói: "Diệu Huy ca, chỉ là một kỹ thuật thường thấy trong mạt chược thôi, bất quá người bạn của anh có thể luyện thành kỹ thuật “bốc 3 đánh 3” đã là rất giỏi.
Theo em đóan thì tốc độ tay của anh ta nằm trong phạm vi khoảng chừng từ 30 - 60, cũng không tính là cao thủ."
Nói xong, A Trác quay lại nói với người nhân viên: "Mau đến làm chậm hình ảnh lại đi!"
"Dạ, Diệu Huy ca, Trác tiên sinh." Người nhân viên nói: "Bắt đầu với tốc độ chậm 5 lần”
Toàn bộ động tác của Cao Tiệm Phi đều chậm lại.
Ánh mắt của A Trác và Trần Diệu Huy nhìn chằm chằm vào động tác bốc bài của Cao Tiệm Phi trên màn hình.
Không thấy kẽ hở nào!
"Chậm 10 lần!" Sắc mặt của A Trác có chút không tự nhiên.
"Vậng, Trác tiên sinh." Người nhân viên lập tức làm theo.
Thế nhưng trên màn hình, hình ảnh Cao Tiệm Phi bốc bài vẫn như trước, không hề lộ ra vết tích gian lận.
"Nhanh.
.
thật nhanh.
.
.
Diệu Huy ca, suy đoán vừa rồi của em đã sai, tốc độ tay của anh ta hẳn phải là trên 80" Sắc mặt của A Trác cực kỳ nghiêm túc, thở mạnh cũng không dám thở, nghĩ: "Tốc độ tay của ta là 81, lẽ nào người này so với ta còn nhanh hơn?”, sau đó liền nói: "Chậm 15 lần!"
Dưới tốc độ chậm 15 lần, sự gian lận của Cao Tiệm Phi khi bốc bài vẫn không lộ ra sơ hở.
"Thế nào?" Hiện tại Trần Diệu Huy cũng rất khẩn trương, hỏi: "Tốc độ tay của anh ta rốt cuộc là bao nhiêu?"
A Trác vẫn không lên tiếng, ánh mắt thẩn thờ nhìn vào màn hình máy tính, nói: "Chậm 20 lần"
Rốt cuộc dưới sự điều chỉnh chậm 20 lần thì sự gian lận của Cao Tiệm Phi mới lộ ra kẽ hở, động tác rơi vào mắt bọn người Trần Diệu Huy.
A Trác sửng sốt khoảng 5 giây, sau đó chậm rãi nói: "Diệu Huy ca, năm đó Thần Cờ Bạc Cao Tiến có tốc độ tay là 101, từ đó tới nay những cao thủ trong giới cờ bạc đều cố gắng khổ luyện để có thể xưng danh.
3 năm trước người được xem là Thần Cờ Bạc hiện tại chính là "Đổ Tà Trần Nhất Phong", tốc độ tay của hắn đã vượt qua Cao Tiến năm đó, là 105.
Còn người bạn của anh kia hiện tại em còn chưa dám khẳng định vì dù sao anh ta cũng chưa đến hiệp hội kiểm tra, bất quá từ hình ảnh mà đoán thì tốc độ tay của anh ta là.
.
."
"Rốt cuộc là bao nhiêu?" Trần Diệu Huy hơi bực hỏi.
"Khoảng từ 100 -110." A Trác hoảng sợ nói: "Cao thủ.
.
.
là cao thủ.
.
.
Diệu Huy ca, không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta là một siêu cao thủ, nếu như nhãn lực, thính lực và trí nhớ của hắn đều có thể đạt được tiêu chuẩn giống như tốc độ tay của hắn thì như vậy.
.
."
"Thì sao?”
"Diệu Huy ca, trong giới cờ bạc sẽ xuất hiện một vị Thần Cờ Bạc mới”
Danh Sách Chương: