• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vương gia
Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo trên cổng cảm thán: Cũng may chữ nơi đây không khác biệt với hiện đại bằng không chẳng phải mình sẽ mù chữ sao, may thật
Không biết Tĩnh ca về chưa
Trần Tiêu đi lên bậc thang vươn tay muốn gõ cửa.

Hửm, âm thanh gì vậy nhỉ Trần Tiêu giữ nguyên động tác muốn gõ cửa, nhìn dáo dát khắp nơi rồi lại nhìn cánh cổng trước mặt, hình như âm thanh bịch bịch phát ra từ đây.

Trần Tiêu thu tay, nghiêng đầu áp tai vào cửa, bịch, bịch, bịch, quả nhiên âm thanh phát ra từ đây.

Trần Tiêu đứng thẳng người dậy, đang làm gì thế nhỉ? giặt đồ? sao lại đập bịch bịch thế.


Phụ thân miệng con rất đau, người cũng đánh vào miệng hắn trả thù cho con đi
Trần Tiêu ngạc nhiên, gì đây, đánh người, hình như hắn đến không đúng lúc? Vương gia đang đánh hạ nhân?
Được, hắn đánh con hai cái, phụ thân sẽ trút giận cho con, sẽ đánh chết tên nghịch tử này
Trần Tiêu sững sờ, đừng nói, không kịp nghĩ nhiều, Trần Tiêu giơ chân đạp cửa, cửa không gài nên mở toang ra đập cái rầm vào hai bên tường vây, dọa những người trong sân giật mình.

Nhìn cảnh tượng trước mặt Trần Tiêu mặt không cảm xúc, ha hắn thấy gì đây, một nam nhân trung niên ăn mặc sang trọng giơ cây về phía nam nhân mặc áo xám, phụ nhân trang điểm lộng lẫy đang ôm một đứa nhóc chừng mười một cũng ăn mặc sang trọng, đều đặc biệt là hắn vừa nghe được đứa nhóc ấy bảo nam nhân trung niên đánh nam nhân áo xám trả thù cho nhóc.

Vương thị nhăn mày: Ngươi là ai sao lại tự tiện vào nhà ta
Vương Đại Tài quát bảo người làm trốn một bên: Các ngươi mù hay sao, không thấy người lạ vào nhà, còn không mau đuổi ra, muốn ta đuổi việc các ngươi không?
Đám người làm quýnh lên vội chạy lại muốn đuổi Trần Tiêu ra.

Trần Tiêu đi sao, đương nhiên không rồi bởi vì nam nhân áo xám chính là Vương Đại Tĩnh.

Trần Tiêu cười hòa nhã với đám người làm: Ta là bằng hữu của Tĩnh ca, chúng ta có hẹn sẽ cùng nhau đi chặt củi, ta vào gọi huynh ấy
Nói rồi Trần Tiêu đi thẳng vào trong, đám người làm lúng túng không biết xử sao, mặc dù Vương Đại Tĩnh không được Vương Đại Tài yêu thích nhưng vẫn là người Vương gia, ngoài mặt họ vẫn phải lễ nghĩa với khách đến nhà.

Trần Tiêu đi thẳng đến trước mặt Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh nhìn người trước mặt, hắn không nghĩ sẽ gặp Trần Tiêu ở đây, hắn nhìn Trần Tiêu đến xuất thần.


Vương Phúc Đức một tay ôm mặt, một tay đỡ tay Vương thị đứng dậy, Vương Đại Tài bất mãn: Ngươi là ai sao lại vào nhà ta?
Nếu không nói ta sẽ sai người bắt ngươi lên quan
Trần Tiêu không đếm xỉa gì đến Vương Đại Tài, vẫn nhìn chằm chằm Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh xấu hỗ gãi gãi đầu, hắn không muốn Trần Tiêu nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của hắn.

Đau không? Trần Tiêu mở miệng
Không đau, ta rất khỏe Vương Đại Tĩnh thấy Trần Tiêu quan tâm mình thì lập tức vui vẻ cười hắc hắc nhưng lại kinh động vết thương sau vai, hắn cố gắng hít sâu một hơi nhằm che dấu.

Ngốc chết đi được Trần Tiêu bật cười, ôn nhu nói: Tĩnh ca ráng chịu chút, ta sẽ giúp huynh xem vết thương
Vương Đại Tĩnh ngốc ngốc gật đầu, được Trần Tiêu quan tâm hắn rất vui bị đánh cũng đáng giá.

Hừ, khinh người quá đáng, ngươi tự tiện xông vào đây, phụ thân ta hỏi, ngươi không trả lời, ngươi với tên người làm này là một bọn phải không? Vương Phúc Đức tức giận lên giọng mắng Trần Tiêu
Trần Tiêu lúc này mới phản ứng, xoay người nhìn cái kẻ vàng chói mắt trước mặt vô tội hỏi: Tự tiện xông vào, ngươi đừng đổ oan cho người tốt, ta có gõ cửa đàng hoàng, các người bận đánh người nên không nghe thấy, bất đắc dĩ ta mới phải tự mình mở cổng vào thôi, ta nói này các người khi không làm chi cái cửa nặng dày như vậy, làm ta gõ cửa đỏ cả tay, phải chăng làm chuyện mờ ám gì không muốn người khác biết phải không?
Ngươi nói xằng bậy gì thế, ngươi mới làm chuyện mờ ám, ngươi quen thân với tên người làm đó như thế phải chăng hai ngươi thông đồng với nhau, còn dám nói nhà ta làm chuyện mờ ám, ta xem ngươi có tật giật mình đi Vương Phúc Đức tức đến nhảy cẳng lên, bất chấp vết thương ở miệng quát lên, quát xong hắn ôm mặt hít hà, Vương thị đau lòng muốn đứt ruột.


Trần Tiêu thản nhiên nhìn Vương Phúc Đức, đồ nít ranh miệng còn hôi sữa mà lòng dạ đã ác độc đến thế, vu khống cho ta, lúc nãy còn hô đánh chết Tĩnh ca, ha ha để xem ta chỉnh chết ngươi không.

Ngươi còn nhỏ mà đã nói dối không chớp mắt nha, ngươi nói nhà ngươi không làm chuyện mờ ám, vậy chuyện ta thấy vừa nãy là gì đừng nói với ta là nhà ngươi đang chơi đùa, nếu ngươi nói nhà ngươi không làm chuyện mờ ám vậy có dám mở cổng cho mọi người thấy các người đang đánh Tĩnh ca không? Trần Tiêu trêu tức nhìn Vương Phúc Đức
Chuyện nhà ta tại sao phải cho người khác xem
Trần Tiêu khoanh tay nhướng mày khiêu khích: Ngươi chả phải nói không làm chuyện mờ ám sao, nếu không làm gì mờ ám sao phải sợ người khác vây xem, thế nào không dám sao, mạnh miệng thì ai chả làm được
Ta không mạnh miệng, ngươi nói bậy Vương Phúc Đức chỉ tay dậm chân mắng.

Tưởng gì cũng chỉ được cái mạnh mồm Trần Tiêu khịt mũi coi thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK