Đúng rồi ha, quên mất chuyện này, song nhi, thật phiền phức.
Không sao, nơi này chỉ có ta với huynh, ta không ngại huynh ngại làm gì, đến ta giúp huynh trị thương Trần Tiêu vòng qua tay Vương Đại Tĩnh, nhào đến muốn lột áo Vương Đại Tĩnh.
Khoang đã, để ta, để ta Vương Đại Tĩnh giật mình giữ chặt áo của mình.
Trần Tiêu sờ cằm lưu manh nhìn con nhà lành Vương Đại Tĩnh: He he, tiểu mỹ nam còn không mau cởi
Nhìn Trần Tiêu cười lưu manh, Vương Đại Tĩnh hết cách đành cởi áo trên: Có song nhi nào như đệ không? thích động tay động chân
Ta không quan tâm, ta mới không giống bọn họ, giọng nói thì nhão nhẹt, đi đường thì cong cong vẹo vẹo, đầu đầy hoa Trần Tiêu đánh cái rùng mình, thật không tưởng tượng được nếu hắn mặc giống vậy sẽ thế nào.
Thật đáng sợ.
Vương Đại Tĩnh cởi áo trong, lộ ra tấm lưng màu lúa mạch, rắn chắc nhưng đầy vết bầm tím, có vết còn gớm máu.
Ra tay thật tàn nhẫn Trần Tiêu không còn tâm trạng trêu chọc, nhìn tấm lưng đầy vết thương trước mặt hắn, chúng thật chướng mắt.
Lăn hết hai quả trứng, Trần Tiêu bắt đầu đắp thuốc, ngón tay trắng nõn dịu dàng thoa nhẹ lên vết bầm trên lưng như những chiếc lông vũ trêu chọc lòng người, lòng Vương Đại Tĩnh dậy sóng, hắn không được tự nhiên uốn éo thân người.
Ngồi yên, huynh nhúc nhích vậy sao ta bôi thuốc, huynh xem thuốc rớt hết rồi Trần Tiêu hết nói nổi, cái tên này bị sao vậy, ban nãy yên chuyện, đến lúc bôi thuốc thì nhích tới nhích lui, thảo dược khó khăn lắm mới hái được bị rớt một ít rồi.
Vương Đại Tĩnh gòng người, cố gắng quên cảm giác sau lưng, nhìn chằm chằm cá nướng trước mặt.
Xong rồi, vết thương trên vai huynh rách da, huynh cẩn thận không được đề dính nước
Ta biết rồi, cảm ơn đệ Vương Đại Tĩnh vừa mặc áo vừa gật gù đầu.
Cảm ơn gì chớ, thật xa lạ Trần Tiêu vương người nhìn cá nướng, hít một hơi.
Thơm thật
Vương Đại Tĩnh đưa qua một con đã chín: Đệ ăn trước đi
Ừm, ta không khách sáo, từ sáng đến giờ ta chưa ăn gì Trần Tiêu nhận lấy cá, thổi thổi, đưa lên miệng cắn một ngụm, nhai nhai, hai mắt sáng rực.
Ngon quá, Tĩnh ca, cá rất ngon, đây là cá gì vậy, ta chưa từng ăn qua
Là cá bùn, thịt nhiều xương ít, nướng rất ngon Vương Đại Tĩnh hạnh phúc nhìn Trần Tiêu ăn cá do mình nướng.
Hai ba ngụm Trần Tiêu đã giải quyết xong, Vương Đại Tĩnh đưa con còn lại qua, Trần Tiêu lắc đầu, cười nói:
Huynh mau ăn đi, huynh cũng đói đến bụng réo còn gì
Ta chịu được, đệ còn nhỏ nên ăn nhiều
Trần Tiêu cười sằng sặc, đi nhấc nồi ốc.
Ta mới không còn nhỏ, huynh mau ăn đi, ốc với cua chín rồi này nếu không ăn nhanh ta không chừa phần cho huynh đâu
Vương Đại Tĩnh bất đắc dĩ đành tự ăn, thấy hắn ăn xong Trần Tiêu đưa qua trứng còn dư mỗi người một quả cùng ốc với cua, hai người vui vẻ chén sạch đồ ăn.
Mặc dù không no nhưng cả hai cảm thấy rất mĩ mãn, dập tắt lửa, dọn sơ qua, cả hai xuống núi.
Tĩnh ca đừng chịu đựng nữa, không đáng, ta không hi vọng sẽ giúp huynh bôi thuốc nữa đang đi Trần Tiêu bỗng nhiên lên tiếng
Vương Đại Tĩnh ngạc nhiên, quay đầu nhìn Trần Tiêu.
Trần Tiêu vẫn thản nhiên đi về trước.
Bầu không khí đột nhiên trầm lặng.
Đột nhiên Trần Tiêu đứng lại, Vương Đại Tĩnh thấy vậy cũng liền dừng lại, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt đều phản chiếu hình ảnh đối phương.
Trần Tiêu mĩm cười, nhẹ nhàng nói:
Tĩnh ca cưới ta được không?1
Vương Đại Tĩnh ngẩn ra, hắn không nghe lầm chớ.
Tĩnh ca biết đấy, Thẩm thẩm của ta đang tìm nhà cho ta thành thân, ta không muốn gả cho người ta không quen biết, nếu phải thành thân ta muốn được thành thân với người ta thích, ta với Tĩnh ca mặc dù chỉ quen biết được vài ngày nhưng ta có cảm tình rất tốt với huynh, ta chỉ có bốn mẫu đất ruộng, một căn nhà tranh, ta rất thích ngủ, danh tiếng thì hơi xấu tí, tướng mạo thì không đẹp lắm nhưng ta rất thông minh, nấu ăn cũng rất ngon, huynh sẽ cưới ta chớ Trần Tiêu trông mong nhìn Vương Đại Tĩnh.
Vương Đại Tĩnh: ......!
Vương Đại Tĩnh vô cùng ngạc nhiên khi nghe Trần Tiêu nói, hắn không ngờ hạnh phúc sẽ đến đột ngột như vậy, từ lần đầu tiên gặp gỡ trong rừng được Trần Tiêu giúp đỡ, hắn vẫn nhớ mãi nụ cười dương quang của thiếu niên, đến khi gặp lại nhìn thân ảnh Trần Tiêu sắp biến mất giữa vòng vây, lòng hắn nóng như lửa đốt, rất tức giận, sợ Trần Tiêu cứ vậy sẽ biến mất giống như mẫu thân vậy, hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra, hắn sẽ bảo vệ Trần Tiêu, khoảng khắc ấy hắn thật sự rất muốn ôm Trần Tiêu vào lòng cho đệ ấy cảm giác an toàn nhất.
Hắn hiểu rõ tâm tư của mình đối với Trần Tiêu là gì, hắn sợ Trần Tiêu sẽ chán ghét khi biết tâm tư xấu xa của hắn nên luôn cẩn thận che giấu, khắc chế cảm xúc bản thân.
Nhưng thời khắc này hắn không muốn khắc chế nữa, hắn không muốn Trần Tiêu thành thân với nam nhân khác, nhìn Trần Tiêu cười vui vẻ với nam nhân khác hắn sẽ điên mất.
Ta sẽ cưới đệ
Ta rất khỏe mạnh, có thể lên trấn trên làm công, ta sẽ chăm sóc cho đệ, ta sẽ làm việc nhà, đệ có thể ngủ thỏa thích, danh tiếng của ta còn tồi tệ hơn đệ, đệ không xấu trong mắt ta đệ là song nhi đẹp nhất, ta cũng sẽ làm cơm cho đệ
Vương Đại Tĩnh nghiêm túc nói, trong lòng lại phát thệ sẽ đối tốt với Trần Tiêu, dành đều tốt nhất cho Trần Tiêu, không để Trần Tiêu chịu thiệt.
Nhận được đáp án như mong muốn, trong lòng Trần Tiêu vô cùng ấm áp, mĩm cười nói:
Ta đợi Tĩnh ca
Thật đẹp, Vương Đại Tĩnh si ngốc nhìn Trần Tiêu, vừa tỏ rõ tâm tư nên hắn không muốn che giấu tình cảm dành cho Trần Tiêu.
Trần Tiêu nhìn rõ trong mắt, hai má cũng hơi nóng lên, xoay mặt đi khụ khụ hai tiếng, Vương Đại Tĩnh hơi xấu hổ: Dọa đệ sao?
Mới không có, đệ nhát gan vậy sao? Trần Tiêu mạnh miệng xô Vương Đại Tĩnh ra vội bước xuống núi.
Nhìn ai đó không được tự nhiên, Vương Đại Tĩnh cười hắc hắc, vội đuổi theo.
- ---------------.
Danh Sách Chương: