Trong đình viện yên tĩnh, bậc thang được làm từ ngọc thạch, bên cạnh trồng mấy cây Nguyệt Hoa, dù đang là mùa hè cũng có thể cảm nhận sự mát mẻ luồn qua những ngón tay.Nam tử bịt mắt đang ngồi trên ghế đá trong đình viện.Hắn ngồi im lặng, trang phục trắng hơn tuyết, thoạt nhìn như một tượng băng.
Đột nhiên, tượng băng dường như sống lại, hắn bắt đầu khom người ho khan.Tiếng ho của hắn vừa nặng nề vừa dồn dập.
Trong viện có không ít người hầu đang đứng nhưng ai nấy đều không nhúc nhích gì, chỉ làm như không thấy mà đứng yên, vẻ mặt vô cảm.
Chỉ có một tỳ nữ đứng bên cạnh hắn là lộ ra vẻ lo lắng, nhưng nàng cũng không dám tiến lên.Có một nữ tử áo trắng bước vào cửa tiểu viện.
Gương mặt của nàng xinh đẹp động lòng người, nhưng biểu cảm trên mặt còn lạnh hơn cả băng sương.Nàng lập tức bước tới, không nói một lời đã vung tay qua tát một cái thật mạnh vào mặt nam tử, ngay cả mảnh vải trắng che mắt thanh niên cũng bị tát lệch đi.Thanh niên kia vừa ăn một cái tát nhưng lại không tức giận, ngược lại hắn vừa ho vừa cười: "Chẳng qua ta chỉ muốn di xem trước một chút, xem xem vị đường huynh chưa từng gặp mặt có tiếng tăm vang xa kia như thế nào, vì sao tỷ tỷ phải tức giận đến mức này?”Tiếng tỷ tỷ này nhẹ nhàng như đang nỉ non nói thầm nhưng lại không thể xóa tan được sương lạnh dưới đáy mắt Vân Già Nguyệt.
Giọng điệu của nàng lạnh lùng, như châu như ngọc rơi xuống trên mặt băng: "Ngươi nên biết tầm quan trọng của chuyện lần này.
Nếu ngươi tự làm bừa mà hỏng chuyện, không phải chỉ một cái tát là có thể giải quyết được đâu.”Vân Già Ảnh dịu ngoan cúi đầu: "Vâng.”Vân Già Nguyệt hài lòng.
Nàng nhìn đệ đệ nhỏ hơn mình sáu tuổi, đã từng nắm góc váy của nàng chập chững bước đi mà trong lòng khó nén được cảm xúc.
Bây giờ nàng không còn nhìn thấu hắn được nữa, đáy mắt Vân Già Nguyệt lóe lên chút cảm xúc tối nghĩa.
Nàng xoay người, làn váy quét qua thềm ngọc: "Ngươi biết thì tốt.”Vân Già Nguyệt đi rồi, Vân Già Ảnh mới đưa tay lên gỡ khăn che mắt đã bị lệch xuống.
Gương mặt của hắn tuấn tú, có ba phần tương tự với Lục Phỉ Chi.Hắn đã quen với việc nhắm mắt, không cần thiết bị ngoại giới ảnh hưởng.Bóng đêm sâu thẳm, hắn vừa mới dùng thuật con rối mà bị phản phệ, lúc này đây cần phải được nghỉ ngơi, chẳng qua hắn không muốn động đậy.Hắn nhớ tới hôm nay mình đã thấy được hai người.Rất thú vị.Tuy tiểu xảo của hắn đã cũ nhưng về mặt nhìn thấu tâm lý người khác, từ trước đến nay hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.Lục Phỉ Chi thiên phú phi phàm, trong mắt không chứa được nửa hạt cát trong truyền thuyết không chỉ khổ vì tình mà còn là một kẻ si tình không oán không hối.
Còn Tạ Miên thì...Hắn có mối liên hệ rất sâu với Lục Phỉ Chi.
Thuở thiếu thời vì cứu Lục Phỉ Chi nên Tạ Miên mới dừng chân ở thành Triều Phượng, được cặp phu thê kia coi như con ruột mà đối đãi.
Ngay cả một người kiêu ngạo như Lục Phỉ Chi cũng có tình cảm sâu nặng, sau này càng là rễ tình đâm sâu.Chung quy thành Triều Phượng cũng là địa vực do Yêu tộc thống trị, thờ phụng kẻ mạnh làm chủ.
Lục Phỉ Chi tuổi tác còn nhỏ đã lộ ra thiên phú tu hành và ý chí cứng rắn, tới năm hai mươi lăm tuổi thì đột phá kỳ Linh Cảnh, chính thức ngồi lên vị trí thiếu thành chủ, từ đó về sau luôn khắc khổ tu hành trong Học Cung.Còn Tạ Miên lúc nhỏ cũng đã từng có tiếng tăm về thiên phú tu hành, nhưng sau này do hành xử khiêm tốn nên không quá nổi bật.
Mấy năm nay linh lực của hắn có vấn đề khi vận công nên đã hoàn toàn ở ẩn.
Nghe nói ngày thường tính cách của hắn ôn hòa hiền lành, không phải người nổi bật xuất sắc nhưng lại có đãi ngộ ở thành Triều Phượng không khác Lục Phỉ Chi là bao, quan hệ với người khác cũng tốt.Bất kể nghĩ như thế nào cũng đều là hạng người dã tâm bừng bừng, tâm cơ sâu.Trong mắt người Vân gia, người có tâm tư quỷ quyệt như vậy thì tốt nhất phải khống chế.
Ngay từ đầu Vân gài Ảnh cũng không để hắn vào mắt, chẳng qua tùy tiện liếc một cái mà phát hiện ra niềm vui ngoài ý muốn mà thôi.Ảo thuật mà Vân Già Ảnh dùng rất đơn giản, đó là mê chướng có thể đánh sâu vào lòng người.
Hiện tại ngươi rối rắm việc gì nhất thì sẽ nghe thấy cái đó.Lục Phỉ Chi nghe thấy là tình, còn Tạ Miên nghe được là tu hành có trở ngại.Lục Phỉ Chi rút quẻ bói, khoảnh khắc y nghe được quẻ bói nói gì thì đã kịp thời tỉnh lại, như vậy đã là tâm chí kiên định hiếm có; Tạ Miên còn chẳng thèm liếc qua ống thẻ, thậm chí hắn còn không có hứng nghe Vân Già Ảnh nói gì, cứ vậy tiến đến với sát khí lạnh như băng.Vân Già Ảnh không nhịn được trở mình: Khó trách Lục Phỉ Chi lại thích hắn đến thế.
Mặt thì tựa quan ngọc mà tâm lại cứng rắn như đao.Rất thú vị....Hai người rất thú vị kia cũng không bị ảnh hưởng lớn gì, giờ vẫn còn đang dạo phố.Lần này Lục Phỉ Chi cũng không dám tách ra khỏi Tạ Miên nữa.
Kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ lúc nãy chỉ là hạng thường, nhỡ đâu lát nữa tới một cao thủ, Tạ Miên đánh không lại thì làm sao bây giờ? Vì thế y nhanh trí vừa ôm hoa vừa nắm cổ tay Tạ Miên.Tạ Miên nhìn y bất đắc dĩ, nhưng bản thân hắn cũng biết Lục Phỉ Chi đang lo lắng nên không hất ra.Hai người đi lang thang không mục đích, cứ đi theo nhóm người, đi mãi đi mãi thì tới một ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ thoạt nhìn khá kỳ lạ, ngọn đèn thắp trong ngõ tối hơn bên ngoài rất nhiều, ngược lại không thiếu người đi đường.Càng lạ hơn là mỗi một người trong ngõ nhỏ đều đeo mặt nạ, thoạt nhìn không khác gì một đại hội bí mật gì đó.Đầu ngõ có một người bán rong tốt bụng nói cho hai người: "Là phố đặc sản nổi tiếng nhất của đảo Nhạn Khâu bọn ta, phàm đã tới đảo Nhạn Khâu thì không thể bỏ qua chỗ này.”Khi đến một địa điểm du lịch thì mua đặc sản của vùng đó là một thao tác không thể thiếu.
Tạ Miên liền hỏi ngay: "Bán cái gì vậy?”Người bán rong cười hì hì chỉ vào mặt nạ bày trên sạp: "Ngài đi vào nhìn sẽ biết ngay thôi.
Nhưng mà ngài xem, mọi người ai cũng đeo mặt nạ, ngài có muốn mua hai cái không?”Lục Phỉ Chi lúc mới tách khỏi Tạ Miên thì đang xem mặt nạ, lúc đó y còn chưa kịp mua, giờ thấy nhiều mặt nạ như vậy bèn nổi hứng lên..
Danh Sách Chương: