• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Không khí đột nhiên yên ắng.Lục Phỉ Chi đã sớm biết chuyện Tạ Miên thích mình, thậm chí y còn diễn tập trước và chuẩn bị tâm lý không biết bao nhiêu lần vì màn tỏ tình lần này của Tạ Miên.


Nhưng Lục Phỉ Chi phát hiện, khi Tạ Miên thật sự đứng trước mặt nói rằng hắn “thích” y, y cảm thấy cảm thấy bản thân bị đả kích hơn hẳn những gì ngày thường y từng suy đoán và tưởng tượng.Trong đầu y dường như có sấm sét nổ vang!Cho dù trước kia hắn từng tưởng tượng ra một vạn cách đối phó nhưng hiện tại đầu óc đã trống rỗng, nhất thời không nghĩ ra được cái gì.Nói gì, nên nói như thế nào, nên phản ứng ra sao, giả ngu hay thăm dò? Từ chối hay ba phải? Có nên nói ra ba điều quy ước hay không? Tất cả những suy nghĩ phức tạp đều tan biến theo tiếng sấm, ừm, cuối cùng chỉ còn lại một câu quanh quẩn lặp đi lặp lại trong đầu y.Ngày này! Cuối cùng thì cũng tới!Mặc dù Tạ Miên cảm thấy khả năng trở mặt thành thù sau khi tỏ tình thất bại không lớn lắm, nhưng thấy Lục Phỉ Chi đứng ngây ra như phỗng, cả người giống như bị sét đánh, lúc này trong lòng hắn cũng không khỏi dấy lên chút hi vọng.Nghĩ lại cũng thấy đúng.Bất kì ai đột nhiên bị huynh đệ thân thiết gắn bó suốt mười lăm năm tỏ tình đều sẽ cảm thấy rất khó chấp nhận, hơn nữa có khi còn cho rằng đối phương là kẻ bi3n thái.Ta coi ngươi như huynh đệ, cái gì cũng không đề phòng, ngươi lại muốn ngủ với ta?!Tạ Miên nghĩ đến ngày thường, mười ngày thì có đến chín ngày bọn họ ngủ chung một giường, động một tý là tựa vai nắm tay, thỉnh thoảng còn cùng nhau tắm rửa.

Hắn lập tức cảm thấy đúng là hành vi của bản thân có chút khốn nạn.Có điều, hẳn Lục Phỉ Chi không đến mức nghi ngờ hắn làm chuyện hạ đẳng như “lợi dụng danh nghĩa huynh đệ để động tay động chân” chứ?Đương nhiên, Tạ Miên sẽ không làm điều đó.Tuy rằng trong lòng hắn thích Lục Phỉ Chi, nhưng tình cảm ấy rất trong sáng, hoàn toàn không phải vì hắn thèm muốn sắc đẹp của Lục Phỉ Chi.Nói đi nói lại, Tạ Miên đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp: Nếu không phải hôm nào đó tự nhiên hắn thấy sắc này lòng tham, vì sao đột nhiên hắn lại có tình cảm với Lục Phỉ Chi chứ?Khụ khụ, không phải Lục Phỉ Chi không được cái nết gì ngoài đẹp, thực ra y vẫn có những điểm đáng khen khác.Nhưng Tạ Miên nhớ lại những ngày tháng ở chung với Lục Phỉ Chi trước đây, quả thật hắn không thấy bất cứ tình huống nào có thể phát sinh ra cái gọi là ái muội và động lòng.Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã giống như tia chớp đánh tan lớp sương mù trong đầu! Nhưng suy nghĩ đó chỉ lóe lên trong giây lát, thậm chí Tạ Miên còn chưa kịp phản ứng lại, sương mù lại lần nữa xuất hiện rồi phủ lên mọi thứ.Tia chớp ấy chỉ lướt qua như một giọt mực rơi xuống hồ nước sâu không thấy đáy, nhẹ nhàng “tí tách” một tiếng rồi không còn tăm hơi.Tạ Miên ngẩn ra một lúc, hắn cố gắng nhớ lại bản thân đang sững lại vì cái gì nhưng lại không thể nhớ ra được.Tạ Miên hết cách, hắn đành từ bỏ việc suy nghĩ.

Vừa ngẩng đầu lên, hắn phát hiện hai người bọn họ vẫn đang đứng ngây ngốc tại chỗ này làm thức ăn cho muỗi.Bản thân Tạ Miên là người đi tỏ tình mà lại mất kiên nhẫn trước, hắn nhìn chằm chằm Lục Phỉ Chi: “Ngươi thì sao?”Giọng nói của Tạ Miên không lớn lắm, càng không phải là nghiêm nghị, nhưng Lục Phỉ Chi bỗng nhiên nhớ lại cách đây rất lâu bản thân không biết điều, cứ kén cá chọn canh nên từng bị Tạ Miên đè lên người đánh tới tấp.


Gáy y bỗng nhiên chợt lạnh, không nhịn được lùi về phía sau một bước.Người khác mà nhìn thấy tư thế trốn tránh khép nép này của Lục Phỉ Chi chắc sẽ thấy tổn thương lắm.

Nhưng Tạ Miên thì ngược lại, hắn không thấy bản thân bị xúc phạm mà chỉ thấy buồn cười.


Không hiểu sao Tạ Miên thấy phản ứng của Lục Phỉ Chi giống trẻ con sợ hãi vì bị người lớn đặt ra yêu cầu vô lý nào đó.Mấy yêu cầu vô lý đó nếu đặt ở kiếp trước thì sẽ là kiểu như “Hôm nay phải làm xong mười đề toán đại học, nếu không xong thì không được phép ngủ”; kiếp này thì chắc là kiểu “Trước hai mươi tuổi phải bước vào Thánh Giai, nếu không sẽ đánh cho ngươi một trận nhừ tử”.Lục Phỉ Chi bị hoảng sợ, y cảm thấy mình không thể làm được, không dám vui vẻ chấp nhận mà cũng không dám phản kháng ngay mặt, vì vậy đành phải xù lông, vờ lộ ra vẻ “ngươi mà bắt nạt ta thì ta sẽ tức giận đó nha”..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK