“Sắp qua giờ Dần rồi!”
Sa Thủy ngáp ngắn ngáp dài, uể oải đứng lên nói:
“Huynh tranh thủ chợp mắt đi một lát, ta vào gọi Tiên sinh!”
Sa Hỏa gật đầu rồi ngồi xuống ôm kiếm nhắm mắt dưỡng thần.
Sa Thủy đứng sát mép cửa phòng Tiểu Yến Tử hắng giọng:
“Tiên sinh! Ngài dậy chưa?”
“...”
Sa Thủy thấy người bên trong không đáp chỉ thở dài lắc đầu, vừa lẩm bẩm làu bàu vừa đẩy cửa đi vào:
“Tiên sinh à, nếu bây giờ ngài còn không dậy, sẽ không kịp tham gia Đại...”
Sa Hỏa ngồi bên ngoài, nghe tiếng Sa Thủy đột nhiên im bặt vội mở trừng mắt, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an lao như bay vào sương phòng Yến Tử.
Sa Thủy đang đứng đó, mắt hắn chòng chọc nhìn vào tờ giấy đặt trên bàn, thân thể cứng ngắc như đá, khuôn mặt trắng bệch không sức sống.Sa Hỏa lướt mắt nhìn quanh. Xung quanh phòng nhỏ là một mảnh tĩnh lặng như chết, không một bóng người. Chỉ có cửa sổ hướng sau viện là mở toang. Trên giường, chăn màn được sắp xếp gọn gàng. Tủ đồ mở ra, không còn nổi một mảnh y phục, trên tay Sa Thủy, tờ giấy trắng mỏng với vài nét chữ đơn độc:
“Ta về quê có việc khẩn cấp, không cần tìm.
Triệu Phạm Hoa!”
Sa Thủy nhìn bức thư, kinh hoàng đến độ quên cả chớp mắt, hai mắt long lên sòng sộc, hoảng loạn, hai tay run rẩy hét lớn:
“Tiên sinh!!!!”
Sa Hỏa, Sa Thủy tuyệt không bao giờ ngờ đến Triệu tiên sinh kia hôm qua vẫn còn rất vui vẻ vậy mà hôm nay đã không từ mà biệt, cứ thế bỏ đi không có nổi một lý do hợp lý. Trong căn phòng kia, vật xác đáng nhất chứng tỏ Triệu tiên sinh là bỏ đi chứ không phải bị bắt đi chính là cây cổ cầm quý giá do chính Quốc Công mua mà Triệu tiên sinh mỗi ngày đều lau chùi, cưng nựng hơn bảo vật quốc gia được đặt ngay trên bàn trà kia đã không cánh mà bay.Sa Hỏa nắm vai Sa Thủy trấn an:
“Bình tĩnh, ngươi trước hết mau men theo đường cửa sổ đi tìm, Tiên sinh không có nội công, không thể đi xa nhanh như vậy, còn ta sẽ đến viện Quốc Công bẩm báo.”
Sa Thủy vừa nghe đến Quốc Công lập tức mặt xanh như tàu lá chuối nắm lấy tay Sa Hỏa nước mắt ngắn dài mếu máo:
“Ngươi phải bình an quay trở về đấy!”
“Biết rồi!” Sa Hỏa lạnh lùng quăng một cầu rồi điểm mũi chân rời đi.
Sa Thủy nuốt nước mắt, vỗ vỗ mặt bình tâm rồi lập tức nhảy qua cửa sổ bắt đầu truy lùng.
Lúc này trong Tam Thái viện, Lưu Dĩ đang dùng bữa sáng. Ngự thiện phòng yên ắng, chỉ có tiếng đũa chén kêu lạch cạch. Xung quanh là đám hạ nhân đang cúi mình chờ Lưu Dĩ phân phó. Phong cách ăn quý tộc là ăn không nói, thanh tao nhẹ nhàng trang nhã. Tuyệt đối an yên không mảnh ồn ào.
Bên ngoài, bóng hắc y thị vệ xé gió lao tới tính toán xông thẳng vào ngự thiện phòng nhưng bị Lam Thất canh cửa bên ngoài nhanh chóng chặn lại:
“Sa Hỏa, không được lỗ mãng, Quốc Công đang dùng bữa.”
Sa Hỏa không để lời nói của Lam Thất vào tai trực tiếp hất tay Lam Thất qua một bên đẩy cửa vào phòng.
Vừa thấy bóng bạch kim đang thư thái dùng bữa không chút kinh động bởi hành vi lỗ mãng của Sa Hỏa. Sa Hỏa nhanh chóng quỳ xuống đất gấp giọng:
“Bẩm Quốc Công, Triệu tiên sinh sáng sớm nay đã biến mất!”
Bóng bạch kim lập tức rung động kịch liệt, ngẩng phắt đầu lộ ra khuôn mặt xưa nay vô cảm lại nhanh chóng biến sắc, ngón tay dài nắm đũa khẽ run gấp giọng:
“Biến mất?”
“Vâng, tiên sinh đã biến...đúng hơn là đã bỏ đi chỉ để lại một lá thư!”
Sa Hỏa nhanh nhẹn dâng lá thư mỏng manh nguệch ngoạc vài nét chữ lên cho Lưu Dĩ.
Lưu Dĩ giật lấy lá thư, mày lưỡi mác nhíu chặt, đôi mắt thanh u quét qua nét chữ xiên vẹo kia, rất nhanh lãnh khí hàn băng vần vũ ào ào nổi lên, đôi con ngươi tăm tối kia bùng lên nộ khí xung thiên đến long trời lở đất. Vạn vật xung quanh không có chấn động mà tất thảy rung động kịch liệt. Chén đĩa rung lên tiếng kêu ‘lạch cạch’ đến dọa người. Chúng nhân đang cúi mình đứng xung quanh nhất thời nuốt khan một cái, vã mồ hôi run rẩy.
“Xoảng!!!”
Lưu Dĩ tức giận một tay hất văng bàn gỗ tinh xảo đầy thức ăn sang một bên, tạo ra tiếng loảng xoảng ồn ã bởi sự va đập mạnh của chén đĩa. Chiếc bàn gỗ dài lăn một vòng rồi gãy làm đôi. Toàn bộ ngự thiên trên bàn nằm chỏng chơ trên nền đất lạnh.Chúng nhân có mặt ở đó, không phải lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm giận dữ cực độ của Lưu Dĩ nhưng họ đều cảm nhận được cơn giận dữ kia của Lưu Dĩ, đã đạt đến ngưỡng muốn giết người, chúng nhân hoảng hốt quỳ xuống đất kinh hô:
“Quốc Công bớt giận! Quốc Công bớt giận!”
Lưu Dĩ vò nát bức thư kia, hai mắt thanh u ánh lên sát khí, môi mỏng mím chặt gầm gừ:
“Sao có thể, đêm qua không phải chính miệng hắn nói sống chết cũng sẽ dành được mười vạn lạng kia. Sao có thể nói đi là đi ngay. Chắc chắn là có kẻ bắt hắn đi, giả viết bức thư này làm ta mất cảnh giác!”
Sa Hỏa tám phần đã đoán được sẽ xảy ra tình huống này, hắn vội giữ chút điềm tĩnh cuối cùng bẩm báo:
“Thưa chữ trên thư kỳ thực là chữ của tiên sinh, y phục của tiên sinh cũng đã lấy đi mất, ngay cả cổ cầm...cũng đã mang đi!”
Ý của Sa Hỏa ở đây là chứng nhận, nếu có kẻ bắt Yến Tử đi, sẽ không rỗi hơi vác theo cổ cầm dài vướng tay vướng chân. Chỉ có người thật sự muốn đi nhưng không nỡ để cổ cầm lại mới mất công mang theo.
Bóng bạch kim như hóa đá. Cảm giác mất mát tràn ngập cơ thể.
Hắn không hiểu, tại sao Tiểu Tử lại bỏ đi, không phải nói ở đây bổng lộc rất cao, ăn rất ngon, còn nói sống chết cũng phải lấy được mười vạn lạng bạc kia sao. Sao lại nói đi là đi ngay.
Lưu Dĩ mím chặt môi, đôi mắt long sòng sọc đến bật ra tia máu.
Tiểu Tử! Ai cho phép ngươi rời xa ta. Muốn chạy trốn ư. Đừng có mơ.
Lưu Dĩ siết chặt tay lớn giọng:
“Người đâu!”
Đám hắc y thị vệ từ tứ phía lao ra quỳ sạp xuống đất hô: “Có”
Lưu Dĩ dùng nội công đánh tan bức thư thành vụn tro rơi lả tả xuống đất, chất giọng hàn băng lạnh như ngàn năm băng giá vang vọng khắp tướng phủ tựa hồ như giọng nói phát ra từ âm tào địa phủ khiến ai nấy đều kinh hãi:
“Lập tức đóng cổng thành, chặn hết mọi ngả đường. Không để bất cứ ai có thể ra khỏi thành. Dù có phải đào ba tấc đất cũng phải đem Triệu Phạm Hoa về cho bổn vương. Không tìm được hắn các ngươi cũng không cần trở về nữa!”
Đám hắc y thị vệ cùng Sa Hỏa nghe nộ khí từ trong giọng nói, biết được lần này Quốc Công thiên tuế thật sự giận dữ rồi. Chúng nhân đồng thanh hô to “Rõ” rồi lập tức thi triển khinh công biến mất.
Lưu Dĩ giữ lấy bộ mặt hung hãn, dữ tợn hệt như Quỷ Diêm La khiến cho ai nấy nhìn thấy đều hoảng hốt cực độ.Lưu Dĩ lao thẳng ra ngoài phân phó cho binh lính chặn hết mọi ngả đường. Huy động tướng phủ lục soát mọi ngóc ngách kinh thành. Còn hắn lấy một con tuấn mã trực tiếp phi ngựa truy lùng.
Lưu Dĩ điên cuồng thúc ngựa đến thẳng cổng thành. Hắn không tin Tiểu Tử không có nội công kia có thể kịp thời thoát ra khỏi kinh thành khi cổng thành chỉ vừa mở chưa được hai khắc.
Phía cổng thành, cửa đóng kín mít. Đoàn bách tính xếp hàng dài muốn vào kinh xem Đại hội bị nhốt bên ngoài, mù mờ không biết chuyện gì. Đám bách tính bên trong cũng không thể ra ngoài nhất thời nháo nhào náo loạn, la ó kêu quan binh phải mở cửa.
Từ xa một bóng bạch kim trên bạch mã thúc ngựa lao tới. Chúng bách tính bu đen bu đỏ trước cổng thành thấy vậy liền dạt sang một bên tránh đường cho người ngựa đang điên cuồng phi tới.
Trên thân ngựa, nam nhân tuấn tú đẹp tựa tiên nhân, thân thể cường tráng khi không phát ra hàn quang xa vạn trượng khiến bách tính có chút chói mắt. Đôi mắt thanh u lãnh đạm như hàng ngàn tảng băng lạnh quét mắt một lượt qua đám bách tính lố nhố. Bất cứ ai vừa bị tia mắt kia quét qua đều lập tức giật thót cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Đám binh lính canh cổng đứng từ xa, vừa phát hiện ra người trên ngựa là ai còn chưa kịp làm màn chào hỏi ra mắt Quốc Công thiên tuế, người trên ngựa dò xét đã xong lại lập tức thúc ngựa đi vào trong thành, chỉ để lại một làn khói bụi điên đảo.
“Người lúc nãy là ai vậy?” Một tiều phu nhỏ giọng hỏi lão bá đẩy xe rơm bên cạnh.
“Ta cũng đâu có biết, lần đầu ta nhìn thấy một nam nhân tuấn tú chính khí đến vậy. Người này ắt hẳn thân phận không tầm thường!” Lão bá vuốt râu đáp.
“Đúng đấy, bộ dạng quý tộc đó tám phần là người của hoàng thất hoặc quan viên đại thần nào đó rồi!” Tiểu khất cái đứng bên cạnh hào hứng tám chuyện.
“Mặc kệ là người của hoàng thất hay không, xem bộ dạng hung dữ như vậy ta đoán người này không phải hạng lương thiện gì đâu. Những kẻ như vậy sớm sẽ bị Quốc Công đá bay thôi!” Tiều phu tỏ rõ sự không ưng thuận khẳng định.
“Đúng vậy, Quốc Công thiên tuế xưa nay rất ghét những kẻ hung hãn bất lương, làm hại bách tính, còn nhớ năm ngoái ngài đã xử cha con Bùi Hạ Viên, vì tội lạm sát dân tình đấy. Kẻ vừa nãy chắc là quan viên đại thần mới nhậm chức nào đó. Khuôn mặt tuấn tú mà ánh mắt lại hệt quỷ Diêm La như vậy chắc chắn là quân ác nhân thất đức, phường bất lương mà thôi!” Tiểu khất cái nhanh miệng làu bàu.
“Câm miệng!” Một bóng xám nhỏ nhắn từ nãy đã nằm gọn gàng trong xe rơm của lão bá, được rơm phủ đầy người không thấy nổi mặt đâu, vừa nghe chúng nhân nói nhăng nói cuội không chịu được bật dậy như lò xo, lao như bay đến Tiểu khất cái kia túm cổ hét vào mặt hắn:“Ngươi thì biết cái gì, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, tuấn tú phi phàm kia sao có thể là khuôn mặt của Diêm La, ngài cả đời vì đại sở, vì bách tính mà lao tâm khổ tứ, ngày đêm không ngủ sao có thể là quân ác nhân thất đức. Vì muôn dân trăm họ mà quên đi bản thân sao có thể gọi là phường bất lương. Ngươi chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngài ấy lúc giận dữ đã cả gan nói xằng nói bậy, ngươi có tin bây giờ ta xiên não ngươi luôn không hả tên kia.”
Tiểu khất cái cùng chúng nhân xung quanh nghe tên Tiểu Tử nhỏ con áo xám vác theo tay nải cùng một dải lụa dài sau lưng lớn mật uy hiếp thì trố mắt ra nhìn.“Buông ra, ta thích thì nói đấy, làm gì ta, có ngon thì đại chiến ba trăm hiệp với ta!” Tiểu khất cái kia cũng không vừa túm lấy cổ áo Tiểu Tử áo xám trừng mắt.
“Ngươi....”Tiểu Tử áo xám mặt mày hung hãn tính toán sử dụng hết công phu bản môn dập cho tên kia một trận ra ngô ra khoai thì phía bên kia đường, quan binh cùng thị vệ hoàng gia rầm rập chạy tới bu đen hết cổng thành.
“Hôm nay có chuyện gì sao, lại có nhiều quan binh đến vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi!” Lão bá ngó đám quan binh kia không dấu nổi hiếu kì.
“Lúc nãy ta nghe loáng thoáng quan binh đang muốn tìm người!” Vị tiều phu dán mắt vào đám quan binh kia nói.
“Tìm người? Tìm ai? Không lẽ là đạo tặc bị truy sát, hay là tội đồ phản quốc???” Lão bá nhíu mày suy ngẫm.
Tiểu khất cái nhìn thấy đám quan binh kia, khóe môi nhanh chóng nhếch lên.
“Mặc kệ là ai, có quan binh ở đây còn không mau qua bắt tên Tiểu....Đâu rồi, tên Tiểu Tử vừa nãy đâu mất rồi???”
Tiểu khất cái cùng lão bá, tiều phu chỉ vừa rời mắt đi chưa đến ba giây, Tiểu Tử áo xám còn hung hãn hơn bọn đạo tặc kia lúc nãy còn đứng cách họ chưa tới hai bước chân đã vội bốc hơi từ khi nào.
Phía xa, sau một bức tường xây dở, bóng xám nhỏ vác theo dải lụa dài sau lưng thu mình ẩn nấp. Miệng mồm không ngừng lẩm nhẩm:
“Phen này chết chắc rồi, nhìn cái đám thị vệ quan binh hung hãn kia, tám phần là Hoắc Sinh đã tỉnh lại khui ra chuyện ta là nữ nhân rồi, bọn chúng đang muốn bắt ta về xử trảm đây mà. Làm sao đây, làm sao đây...!!!”
Tiểu Yến Tử thậm thụt nửa ngày sau bức tường cuối cùng quyết định lấy tro giữa đường quét lên mặt làm mặt đen đi, xõa xão tóc lả tả, làm áo quần tả tơi như một tiểu khất cái.Nàng siết chặt tay hừng hừng khí thế nghĩ: Các lão lãnh đạo nói đúng. Lúc này ta nên dung nạp chính sách: “Khai thác xa bờ, tập trung đánh bắt, nuôi cấy có trọng điểm” Trước tiên phải nhờ vào việc bách tính trong kinh thành đang đông điên đảo vì Đại hội cung thủ. Cổng thành sẽ không thể đóng quá lâu. Chỉ cần trà trộn sau đó chờ cổng thành mở tuồn ra là có thể ra được đại dương. Phải, để làm một bách tính bình thường, trước hết là dạo phố bình thường, ăn uống bình thường, vui chơi bình thường các kiểu con đà điểu. Trước hết Hồng Tiêu Lâu thẳng tiến!!!
Nói là làm, Tiểu Yến Tử thẳng một mạch đi đến Hồng Tiêu Lâu, không để ý đằng sau, đám người lão bá tiều phu cùng tiểu khất cái đang bị một đám quan binh truy hỏi:
“Có thực là ngươi thấy một người như vậy!” Sa Hỏa chỉ vào một tờ giấy vẽ hình Tiểu Yến Tử truy vấn Tiểu khất cái.
“Vâng vâng, là thật đấy ạ, tiểu nhân không dám nửa lời dối trá với quan gia. Hắn lúc nãy có dọa hành hung tiểu nhân, ngài không tin có thể hỏi những người xung quanh!” Tiểu khất cái thật thà khẳng định.
“Đúng vậy, tên tiểu tử này còn mang theo tay nải và một túi vải dài bọc thứ gì đó rất khả nghi đằng sau lưng.” Vị Tiều phu chêm vào.
“Tay nải, túi vải bọc!” Sa Hỏa đưa mắt nhìn Lam Thất, tất thảy như nhận diện người mà đám người kia nhắc đến chín phần là Triệu tiên sinh.
“Ngươi có nhìn thấy hắn đi hướng nào không?” Sa Hỏa gấp giọng.
“Không thấy, quan binh vừa đến, hắn lập tức biến mất, quan gia, hắn có phải tội phạm nguy hiểm hay gì không?” Tiểu khất cái không dấu tò mò.
Sa Hỏa không thèm để câu hỏi kia vào tai, trực tiếp điểm mũi chân tiếp tục truy lùng mọi nẻo đường gần đó. Đám người Lam Thất cũng lập tức chia nhau ra, chưa đầy ba giây đám hắc y nhân như bốc hơi, ngay cả tà áo cũng không kịp thấy, quá nhanh quá nguy hiểm.
Chúng nhân trực tiếp chứng kiến màn thoát ly ấn tượng kia thì ngu mặt đứng nhìn, thoạt nhiên cảm thấy hết sức hư thoát. Lại nghĩ đến tên Tiểu Tử áo xám bị truy sát lúc nãy, nếu hắn là kẻ giết người hàng loạt hay tội phạm quốc gia gì gì đó, không phải là họ vừa mới thoát một mạng sao.
Chúng nhân đồng thời thở phắt ra, thật may không động tay động chân với tên áo xám kia, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của đám quan binh đã biết kẻ đó không phải hạng tầm thường. Nên tránh xa a.
Tiểu Yến Tử nhà ta nghênh ngang đi giữa đường, nàng rất tự tin về tạo hình khất cái đen thui lủi cực kì bẩn thỉu của mình. Quan binh thị vệ nhiều như ngả rạ bao vây đầy đường, vậy mà nàng vẫn ung dung ngạo nghễ đi giữa đường không sợ trời không sợ đất. Đây là to gan lớn mật quá rồi.
Bỗng từ xa nàng nhìn thấy bóng bạch kim tuấn tú ngồi trên lưng ngựa. Hào quang xa vạn trượng tỏa sáng khiến bách tính xung quanh không ai nói lại tự động dạt ra, cách xa bóng người uy nghiêm lạnh lẽo kia.
Tim Yến Tử đánh thịch một cái, vội vàng chạy vào một gian hàng ẩn nấp. Nàng len lén nhìn qua khe hở ngắm nhìn dung nhan tuấn tú khiến đám bách tính gần đó đang si mê đến quay cuồng kia.
Đôi mắt thanh u ảm đạm chăm chú nhìn vào một gian hàng nữ trang, chính là gian hàng Yến Tử lần trước vi hành cùng Lưu Dĩ, đã chọn mua một cây trâm hình đỗ quyên.Bỗng Lưu Dĩ siết chặt dây cương, trong mắt lần nữa lóe lên nộ khí, mím chặt môi bắt đầu thúc ngựa truy lùng.
Hắn nhanh như bay lao qua đám người, mắt phượng sáng quắc đảo mắt chúng nhân một lượt, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc lập tức bỏ đi.
Yến Tử thu mình trong một gian hàng gỗ, lúc nãy chỉ còn cách một trượng, bất quá chỉ còn một trượng nữa Lưu Dĩ sẽ lập tức nhìn thấy Yến Tử.
Yến Tử run rẩy cong mình, ánh mắt kia của Lưu Dĩ đủ để dọa cho nàng sợ đến xanh mặt. Yến Tử kinh hãi tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân bị Lưu Dĩ bắt được sẽ bị hắn một đao chém chết như thế nào.
Nàng nuốt khan một cái, vuốt mồ hôi lạnh hai bên thái dương, nhanh nhanh chóng chóng hướng đến Hồng Tiêu Lâu trú ẩn.