Sau khi đến điện. Lưu Dĩ bắt đầu vào gian nghị sự. Nửa canh giờ nữa mới chính thức thượng triều. Đám hạ nhân cùng Tiểu Yến Tử vốn không được bước vào chính điện, chỉ có thể đứng ngoài đợi chủ nhân.
Sau một hồi, quan viên đại thần đã sớm đến nơi, trước khi vào triều còn xôm tụ một đám.
Trong đó có một nam nhân vừa xuất hiện, cung nữ đã lập tức nháo nhào lên.
“Hoắc tướng quân kìa, Hoắc Tướng quân đến rồi” .
Cung nữ đạp lên nhau tranh ra một chỗ tốt ngắm nam thần. Cảnh tượng vô cùng thú vị, tựa như fans gặp idol vậy. Không dấu nổi tò mò, Tiểu Yến Tử cũng ngểnh cổ lên xem.
Cách nàng vài bước chân. Một nam nhân mặc trang phục tướng quân, thân mang áo, giáp đầu đội mũ sắt. Da mặt rám nắng mạnh mẽ, đôi mắt hoa đào sáng quắc như sao, cánh mũi thon dài đánh bật mọi chuẩn mực. Mái tóc dài đến thẳng lưng tùy ý bay lượn. Anh tuấn tiêu sái, phong lưu đa tình. Quả nhiên là một nam thần.
Tiểu Yến Tử sống hai đời, thật sự qua đời này mới biết cổ đại vốn trai đẹp nhiều đến vậy. Mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lưu Dĩ, hôm nay còn xuất hiện một Hoắc tướng quân, thật là bổ mắt a.
Tiểu Yến Tử đang ngẩn ra bỗng nhiễn đằng sau một fans cuồng nào đó vì chen chân nhìn thần tượng mà đẩy trúng nàng. Nàng thấy thân thể chuẩn bị đập mặt xuống liền theo phản xạ Karate lộn một vòng rồi lấy lại thăng bằng đứng dậy.
Lúc này nàng mới thấy, lúc nãy nàng lộn một vòng hơi xa, thành thử đứng ngay trước mặt nam thần Hoắc tướng quân. Mặt đối mặt, vô cùng hồi hộp, gay cấn.
Hoắc tướng quân kia có lẽ hơi chấn động, hắn không nghĩ ngay trong đại điễn lại có kẻ dám đột kích, mà đột kích kiểu gì lại lộn nhào vài vòng rồi đứng dậy, tay chân cũng không mang vũ khí. Khó hiểu.
“Ngươi là” Hoắc Sinh lên tiếng.
“A, tiểu nhân đã mạo phạm, xin tướng quân...” Tiểu Yến Tử tính toán tạ lỗi nhưng lời còn chưa nói xong đã bị lời nói người sau lưng Hoắc Sinh chặn họng.
“Tướng quân, chính là hắn, hắn là người đã rèn ra kiếm thượng hạng”
Một tên thị vệ sau lưng hắn lên tiếng. Hắn chính là một trong những người có mặt tại công xưởng hôm nàng rèn ra bảo kiếm.
Hoắc Sinh hơi nhíu mày “Là người này ư” hắn có vẻ không tin cho lắm.
“Yếu như vậy có thể tự mình rèn ra thanh kiếm tuyệt vời như vậy. Ngươi có chắc không?” Hoắc Sinh hỏi lại tên thị vệ.
“Chắc chắn, xin tướng quân hãy tin thuộc hạ” Thị vệ quả quyết.
Tiểu Yến Tử đứng ngẩn ngơ. Là nàng rèn kiếm thì đã sao, đâu cần nói chuyện đó bằng bộ mặt nghiêm trọng như vậy đâu mỹ nam à.
Hoắc Sinh tiến tới trước mặt Tiểu Yến Tử, dò xét một hồi mới hỏi:
“Ngươi là quản gia của phủ Quốc Công”
“Vâng” Tiểu Yến Tử nhanh nhẹn trả lời.
Hoắc Sinh không nói thêm câu gì nữa. Hắn phát hiện đã đến giờ lên thượng triều. Phải cùng đám quan viên vào trước khi Quốc Công xuất hiện.
Chỉ trong chốc lát chỉ còn lại Tiểu Yến Tử cùng đám hạ nhân bơ vơ đứng đó nhìn trời nhìn đất.
Một canh giờ sau quan viên cùng chúng đại thần trở ra. Mỗi người một vẻ mặt, nhưng ai nấy đi ngang đám hạ nhân đang chờ Quốc Công đều cùng một vẻ mặt khó hiểu nhìn về Tiểu Yến Tử bàn tán. Nàng ngẩn ngơ nhìn bọn họ. Chốc sau, Hoắc Sinh xuất hiện, trưng khuôn mặt ôn hòa đập một tay lên vai nàng như bằng hữu đến trước mặt Tiểu Yến Tử nói:
“Sớm ngày gặp lại”
Nói rồi để lại một nụ cười như gió xuân phơi phới, khiến đám cung nữ đồng loạt xịt máu mũi té xỉu. Quả nhiên tên Hoắc Sinh này còn có công phu giết người không cần động thủ nữa cơ đấy. Hắn thuần thục sử dụng “Mỹ nam kế” như vậy có lẽ đã sử dụng cách này không dưới tám mươi lần. Nhưng Tiểu Yến Tử chẳng mảy may chấn động. Có lẽ vì nàng đã quá quen với khuôn mặt tuấn tú của Lưu Dĩ thành ra bị miễn dịch với trai đẹp rồi. Quá kinh diễm rồi.
Lát sau Lưu Dĩ chầm chậm xuất hiên, thần sắc của hắn có vẻ không tốt, nhưng vừa ra hắn đã quét mắt ngay đến Tiểu Yến Tử, trầm ngâm một hồi không nói gì. Cũng không ở lại cung bàn chuyện cùng đại thần mà cứ thế quay trở về phủ.
Tiểu Yến Tử cùng hạ nhân đều cảm nhận được tâm trạng hắn không tốt, đặc biệt nặng nề. Hắn có vẻ không vui, mày lưỡi mác liên tục nhíu chặt không buông.
Về đến phủ cũng không nói một lời nào chỉ im lặng đi thẳng vào ngự thư phòng đóng cửa một mình.
Tiểu Yến Tử là thiếp thân cạnh hắn phải đứng ngoài chờ hắn ra lệnh. Nửa canh giờ sau quả nhiên hắn cho gọi nàng vào.