Vị cấp trên mới này của hắn thật sự coi bản thân là vị vua không ngai của khu căn cứ quân sự Lạc Xuyên, điều động hết lực lượng chỉ để truy tìm hai kẻ chạy trốn.
Nhưng có điều ra bao nhiêu người đi chăng nữa, tin tức mang về chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dấu vết cuối cùng của Trịnh Thành Hi và Nam Thiếu Sinh cho thấy họ đã rời khỏi bằng đường rừng phía sau khu căn cứ, khả năng lớn đã trốn vào khu nghỉ dưỡng Vân Lâm.
Hoàng Nghị cho người lục soát từng ngóc ngách trong khu nghỉ dưỡng, nhưng nửa bóng dáng kẻ cần tìm vẫn không có.
Việc này trực tiếp chọc giận Hoàng Nghị, cậu ta trút hết bực tức lên Cẩn Quân, giống như hắn là nguyên nhân khiến cậu ta lỡ mất việc bắt người.
Cẩn Quân cắn chặt răng nhẫn nhịn. Hắn còn nhiệm vụ phải hoàn thành, không thể vì chút nhục nhã và đau đớn này mà từ bỏ được.
Cấp trên của hắn đã nói rồi, tiếp tục tại vị và theo dõi dấu vết của Trịnh Thành Hi, ngay khi tìm thấy người phải lập tức mang cậu rời khỏi hành tinh Lạc Xuyên.
Máy thông tin của Cẩn Quân bỗng vang lên, hắn vừa nhìn chuỗi số nặc danh theo bản năng nghĩ tới người nhắn tin là cấp trên của mình.
Hắn lặng lẽ tìm một nơi kín đáo rồi mới mở tin nhắn ra xem. Nhưng khiến hắn phải thất vọng rồi. Người nhắn tới không phải cấp trên của hắn.
[“Trên bầu trời Lạc Xuyên xuất hiện trùng động trong khu vực rừng Đông Nhạc, thời gian đổ bộ là mười lăm phút, hãy lập tức phát tin cứu viện và cấp lệnh sơ tán.”]
Đọc xong nội dung tin nhắn, Cẩn Quân cho rằng tên chết tiệt nào mò được số thông tin của hắn rồi gửi cái thứ vớ vẩn này.
Trùng động xuất hiện trong hành tinh? Chuyện cười này không buồn cười chút nào.
Nhưng rất nhanh, khu căn cứ quân sự Lạc Xuyên phát ra tiếng còi báo động cấp cao nhất, đồng thời mỗi máy thông tin của từng quân nhân trong khu căn cứ đều nhận được thông báo:
[Cấp báo nguy hiểm loại 1! Cấp báo nguy hiểm loại 1! Tra ra được hiện tượng lạ ở tọa độ … Lập tức cho người đi kiểm tra!]
[Xin nhắc lại lần nữa! Cấp báo…]
Khóe miệng Cẩn Quân dần cứng ngắc. Hắn không một giây chậm chễ tra cứu tọa độ mà hệ thống thông báo, hai chữ ‘Đông Nhạc’ đập vào mắt khiến hắn không thể bình tĩnh nổi nữa.
Cẩn Quân chạy như điên về phòng nghiên cứu không quân Lạc Xuyên, mục tiêu hướng tới là bàn làm việc của hắn, không để ý những người xung quanh đã loạn hết cả lên, mười ngón tay vừa đặt xuống bàn phím sau một lúc chỉ còn lại tàn ảnh.
Từng quang bảng không ngừng vụt qua tầm mắt Cẩn Quân. Càng quan sát, sắc mặt hắn càng kém đi. Cuối cùng, ánh mắt hắn dán chặt trên một quang bảng, bên trên hiển thị số liệu về lớp kết giới bảo hộ của hành tinh Lạc Xuyên.
Cẩn Quân gần như mất hết sức lực ngã người ra ghế.
Hắn đã vận dụng hết khả năng tính toán của mình, phải biết ngày thường làm việc để đảm bảo không để người khác nghi ngờ hắn chỉ dám dùng 40% thực lực thật.
Rất tiếc, sự thật trước mắt không có khả năng thay đổi.
Lớp kết giới của hành tinh Lạc Xuyên có một lỗ hổng đang mở rộng theo thời gian.
“Không được. Giờ không phải là lúc mình ngồi ở đây than thở. Phải nhanh chóng nghĩ cách ứng cứu.”
Cẩn Quân ngồi nghiêm túc lại, một bên cho người phát tin báo viện với Quân Đô Đệ Nhất, mặt khác đứng dậy đi về hướng phòng làm việc của Hoàng Nghị.
Hoàng Hiểu Lệ đã định hoàn thành xong cảnh quay rồi nghỉ, nhưng trường quay bỗng phát sinh chút sự cố không thể quay tiếp, đạo diễn Phương đành bảo cô có thể về sớm.
Hoàng Hiểu Lệ cảm thấy cũng được, sau khi chào hỏi hai vị đạo diễn và các diễn viên khác mới trở về lều với Vệ Ninh.
“Tiểu Thành Hi, chúng ta về thôi nào…”
Vệ Ninh hồ hởi kéo mành cửa lều lên, nụ cười treo trên khóe miệng lập tức biến mất.
“Chị Lệ, cậu ta đi rồi.”
Đây là câu khẳng định, chứ không phải nghi vấn. Bất ngờ ở chỗ sắc mặt Hoàng Hiểu Lệ không thay đổi quá nhiều. Cô bình tĩnh dạo qua một vòng, tấm mắt dừng lại trên giá treo đồ đặt trong góc lều.
“Phải, cậu ta đi rồi. Đúng là tên nhóc vô tình.”
Vệ Ninh nghe vậy cũng thở dài: “Ông chủ đúng là hiểu rõ cậu ta đến từng chân tơ kẽ tóc. Hai người họ thật sự chỉ là quan hệ bạn bè ư? Tôi còn lâu mới tin.”
Hoàng Hiểu Lệ đanh mặt, trừng mắt với Vệ Ninh:
“Đây không phải là chuyện mà cậu nên tò mò. Người đã không ở, vậy ta về thôi.”
Bỗng, máy thông tin của Vệ Ninh truyền đến một tin nhắn.
[“Tôi có việc cần đi trước. Trùng động chuẩn bị đổ bộ sau vài phút nữa. Tôi biết các người có cách tự cứu mình. Xin bảo trọng và… Tạm biệt.]
Trịnh Bân đã định sau khi rời khỏi sẽ không dính dáng gì đến mấy người Hoàng Hiểu Lệ nữa.
Thời điểm cậu nặc danh báo tin cho khu căn cứ xong, trong đầu lại hiện lên đoạn thời gian mấy ngày ở chung ở biệt thự.
Lúc đó tuy không có tự do, nhưng về mặt sinh hoạt lại cực kỳ hợp ý cậu.
Nể tình khoảng thời gian đó, Trịnh Bân quyết định để lại cho họ một sự chuẩn bị ngắn ngủi.
Phạm vi Trịnh Bân tiếp cận khu vực trùng động đổ bộ ngày càng gần.
Trên đường, đám dị thú hỗn loạn chạy trốn, không có tâm tình quan tâm đến chiếc phi hành khi đang đi ngược hướng với chúng.
Tiểu Bảo Bối không cần phải trốn trong người Trịnh Bân nữa, bây giờ đang biến lớn ngồi bên cạnh cậu phe phẩy đuôi.
“Ký chủ, tôi mong cậu suy nghĩ kỹ càng. Chúng ta không có mười phần nắm chắc khi đánh với con trùng thú cấp tám kia, đặc biệt là nó còn mang thù địch với cậu. Kẻ bị trùng thú khóa thù địch, xác suất 50% kích phát cuồng nộ giúp tăng 200% sát thương, tương đương với một đòn tấn công của dị thú cấp chín hậu kỳ, khả năng hiện tại của ký chủ không đủ để sống sót khỏi nó.”
“Cậu nói không sai, 50% quả thực rất cao. Tôi cũng không tự tin việc mình có thể đối phó khi trùng thú cuồng nộ. Nhưng chính cậu cũng đã nói mà. Con trùng thú có thù địch khó hiểu với tôi. Nói cách khác, trùng động vì tôi mới xuất hiện.”
Không phải Trịnh Bân cả nghĩ mới đem trách nhiệm ném lên mình.
Tập tính của trùng tộc rất rõ ràng. Cấp cao khống chế cấp thấp, ra tay tàn nhẫn bất luận chủng tộc, càng cắn nuốt càng mạnh mẽ, một khi xác nhận kẻ thù sẽ không bao giờ từ bỏ.
Cứ cho Trịnh Bân thoát được lần này, nhưng lấy gì đảm bảo sẽ không có cuộc tấn công khác.
Cậu không muốn cứ phải dựa vào người khác để giải quyết rắc rối của mình nữa.
Trận chiến này, tất yếu phải xảy ra.
~~~~~~~~~~~
Y: Huhu, tui bị tái covid rồi T^T