[Đã tìm ra cứ điểm thích hợp để ràng buộc con đường kết nối vào phòng thực nghiệm ảo. Có kết nối hay không? Đồng ý hoặc Từ chối.]
"Đồng ý."
[Bắt đầu quá trình ràng buộc, thời gian hoàn thành đếm ngược: 23h59'59".]
Vậy là sau một ngày nữa Trịnh Bân mới được tiến vào phòng thực nghiệm ảo để sửa chữa cho Ám Vân. Cậu hướng mắt ra bên ngoài, thấy vết thương của Ảnh Lang được chữa trị khoảng 70% thì mới yên tâm, sau đó bắt đầu vào công việc chính của mình hôm nay.
Cậu một lần nữa lôi ra thú hạch của Ảnh Lang cấp bảy mà Hàn Cực Lang đã thèm muốn trước đó, tay còn lại lấy thêm một con dao nhỏ màu đen không có họa tiết.
Thoạt nhìn, con dao này chẳng có gì nổi bật, hình dáng tương đồng với các loại dao quân dụng trong quân đội. Nhưng nếu quan sát kỹ phần chuôi dao, ta sẽ thấy một hình khắc chữ rất nhỏ.
Đó là chữ "Thương".
Kể ra cũng trùng hợp. Ngay trước ngày Trịnh Bân xuất phát để Lam Ảnh tinh cầu tìm Tần Liệt thì người đàn ông tên Thương Thành đã chủ động hẹn gặp cậu bảo có chuyện cần nói.
Trịnh Bân rất nghi hoặc, nhưng nghĩ đến sự bí ẩn của đối phương, lại cảm thấy biết đâu hắn sẽ có thêm manh mối mất tích của Tần Liệt, cho nên đã đồng ý ra gặp.
Nhưng, Thương Thành lại chỉ đưa cho Trịnh Bân con dao này và nói đó là quà gặp mặt.
Trịnh Bân vừa đụng vào con dao đã cảm nhận được sự gắn kết quen thuộc, nhưng lý trí mách bảo cậu không nên tùy tiện nhận đồ của Thương Thành.
Ai biết người này có ý đồ gì hay không, trong khi bản thân Trịnh Bân lại không thích mắc nợ người khác.
"Đừng lo lắng. Nếu cậu không muốn nhận, thì coi như cậu giúp tôi giữ một thời gian, chờ khi nào quay lại thì trả cho tôi là được."
Đối phương nói xong lời này liền dứt khoát rời đi, Trịnh Bân không biết tìm hắn ở đâu nên chỉ có thể giữ lấy.
Trịnh Bân có ý tưởng dùng thú hạch làm vật môi giới huyễn hình sau khi tiếp thu những kiến thức truyền thừa trong di tích. Nhưng có một điểm khó khăn là thú hạch thực sứ quá cứng, những loại dao cậu đổi từ hệ thống tuy có vài loại có thể cắt được, nhưng lại làm rối loạn phần năng lượng tích tụ bên trong.
Chính Trịnh Bân từng vì chuyện này mà bị thú hạch bạo cho khói đen đầy mặt.
Hết cách, Trịnh Bân mới nhớ ra con dao mà Thương Thành đưa nhờ mình giữ hộ. Ban đầu chỉ mang tâm lý thử nghiệm, ai ngờ lại thực sự thành công.
Con dao giống như cầu nối gắn kết tinh thần lực của Trịnh Bân với năng lượng bên trong thú hạch, thời điểm điêu khắc phải khống chế tinh thần lực bao lấy năng lượng để nó không bị sót ra ngoài, từ đó tạo ra thành phẩm hoàn mỹ nhất.
Những vật môi giới được làm ra từ thú hạch điêu khắc, không cái nào có phẩm chất dưới thượng phẩm, gần như giữ được tối thiểu 92% sức mạnh của vật gốc, xác suất cao thế này nếu các Huyễn Hình Sư có mặt ở đây cũng không ai dám tự nhận mình làm được điều đó.
Lần cuối cùng Trịnh Bân đã có thể thành thạo tạo ra vật môi giới từ thú hạch cấp sáu, chỉ còn một bước nữa liền có thể trở thành Huyễn Hình Sư cao cấp.
Vừa hay trong tay cậu có một thú hạch cấp bảy của Ảnh Lang, nhờ có khí tức cường đại của con dị thú bên ngoài che lấp, sẽ không có dị thú khác đánh hơi được khí tức của thú hạch mà bén mảng lại đây.
Hai con thú non nhổm đầu ra khỏi tổ vươn ánh mắt tò mò nhìn quả cầu trong tay Trịnh Bân.
Chúng cảm thấy hơi thở gần giống mẹ mình ở nơi đó, nhưng nếu xem xét kỹ hơn nữa thì mới thấy là không phải.
"Ngao?"
Trịnh Bân nghe thấy tiếng hô của hai con sói con nên phân tâm nhìn sang, thấy chúng đang nhìn chằm chằm thú hạch trong tay thì phì cười.
"Không phải là đồ chơi cho bọn mi đâu." - Nói đoạn, Trịnh Bân lấy ra một thú hạch khác ném cho hai nhóc - "Thưởng cho hai đứa, đừng phiền anh làm việc."
Một trong hai con sói nhào lên bắt lấy viên thú hạch, con còn lại thấy thế cũng vồ theo chơi đến quên trời quên đất. Viên thú hạch này không lớn, chỉ to bằng quả bóng chày, nhưng thuộc tích vừa hay phù hợp cho hai con thú non có thể hấp thu và tăng cấp.
Tại Quân Đô Đệ Nhất, trong phòng làm việc của thiếu tướng quân đoàn Lôi Báo, Tần Liệt đặt bản báo cáo điều tra xuống, rơi vào trầm tư.
Không ngoài dự đoán trước đó, kẻ ném đá giấu tay tuồn ra tin tức bệnh tình của hắn là người của Đế Quốc.
Đế Quốc và Liên Bang trở mặt, Từ Á tách làm hai, dù đã tận lực bóc ra những gián điệp có ý xấu nhưng xem chừng vẫn sót vài kẻ ẩn giấu khá sâu.
Tiếc là bàn tay của Tần Liệt vẫn còn quá ngắn, muốn tra ra hung thủ thật sự phải tốn thêm đoạn thời gian nữa.
"Chỉ huy, mấy tên nhiễu loạn trên tinh võng bắt hoài không hết, bắt được một thì một tên khác mọc ra. Xong, vấn đề ở chỗ chúng đều là mấy gã nhận tiền làm việc, không thể cung cấp được chủ mưu đằng sau."
Mạnh Dật Hiên nghiêm túc báo cáo, gương mặt đẹp trai sáng láng của hắn sau một ngày đã có quầng thâm dưới khóe mắt.
Đâu còn cách nào đâu. Hắn muốn đình công lắm chứ, nhưng hậu quả không cách nào gánh được, đành nhận mệnh làm việc.
Mạnh Dật Hiên thà thức đêm thẩm tra tội phạm còn hơn bị mẹ hắn lôi đi xem mắt.
"Tôi đã biết." - Tần Liệt lạnh nhạt đáp - "À, cậu chuẩn bị một chút đi, tối nay chúng ta tới Trịnh gia."
"Hở?" - Mạnh Dật Hiên ngơ ngác, cứ ngỡ là mình nghe nhầm - "Cậu định tới tiệc sinh nhật Trịnh Hâm à? Không phải trước đó từ chối rồi sao?"
"Hiện giờ dư luận đều đang suy đoán về bệnh tình của tôi, nếu không ra mặt, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến cao tầng phía trên. Với cả, tôi cũng có chuyện riêng muốn bàn với Trịnh lão."
Dù Tần Liệt chưa nói rõ ràng, nhưng làm bạn với đối phương đã lâu, Mạnh Dật Hiên lập tức hiểu được ý định của hắn.
Chỉ là...
"Cậu làm thế này, ả Trịnh Hâm sẽ càng được nước lấn tới cho mà xem."
"Không sao. Cô ta lòi đuôi sớm, chúng ta càng có lợi."