“Đại nhân, lần này rất có thể chúng ta sẽ đối phó với người của hai phái, một mặt là Xà Ưng Giáo, mặt khác chính là Mạc Hoa Cung.” Triển Chiêu bảo, “Hơn nữa theo ta xem, Xà Ưng Giáo và Mạc Hoa Cung còn có chút mâu thuẫn, thứ hai phái tranh đoạt chính là tôn tiểu bạch ngọc tà phật kia, bây giờ xem ra, tôn tà phật là ở trong tay Mạc Hoa Cung.”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Hơn nữa hai bên này đều có người ở trong triều, người của Mạc Hoa Cung đại khái là có liên quan đến Vương Mực, bất quá người của Xà Ưng Giáo sẽ phải lợi hại hơn một ít, ngoài ra, tên Đăng Kiệt kia tương đối khả nghi.”
Công Tôn cũng gật đầu, “Còn có, Hạ Quốc Đống ly kỳ chết đi có thể là nhân vật quan trọng, ta xem hắn có thể cũng có chút liên lạc, nếu là người Tây Hạ, lần này liền không thể khinh thường.”
Bao Chửng nghe ba người nói xong, đều gật đầu, “Các ngươi nói đều rất có đạo lý, ta một lát liền tiến cung ra mắt Hoàng thượng, đem chuyện này nói một chút, chuyện này nếu Xu Mật Viện liên lụy trong đó, như vậy Đăng Kiệt liền không thích hợp lại phụ trách điều tra vụ án lần này nữa... Ách, đúng rồi.” Nói tới đây, Bao Chửng liền đổi đề tài, hỏi mọi người, “Các ngươi đối con người Bàng Thống hiểu rõ bao nhiêu?”
“Bàng Thống?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, sau đó, đồng thời xoay mặt nhìn Công Tôn.
Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, bảo, “Nhìn ta làm gì? Ta lại không biết.”
Bao Chửng nhìn thấu chút đầu mối, hỏi, “Thế nào?”
Công Tôn liền đem chuyện quen biết Bàng Thống, cùng hôm nay giúp hắn nghiệm thi tra án nói đại khái một lần.
Bao Chửng gật đầu.
“Đại nhân, thế nào?” Triển Chiêu hỏi, “Sao lại đột nhiên hỏi đến Bàng Thống?”
“Nga...” Bao Chửng vuốt vuốt chòm râu, bảo, “Hôm nay lúc lâm triều, Bát vương gia nhắc tới cùng ta, hắn nói Bàng Thống là một nhân tài, có cơ hội, tốt nhất để cho mấy người trẻ tuổi các ngươi cùng hắn chung đụng một chút, tận lực đừng để cho hắn bị lão tử nhà hắn đâm chọt đến mức đối địch với Khai Phong phủ, khi đó thì phiền toái.”
“A...” Triển Chiêu bọn họ cũng không nhịn được bật cười, đúng là giống như lời Bát vương gia sẽ nói.
“Các ngươi nếu cùng hắn có giao tập, vậy con người Bàng Thống, đến tột cùng như thế nào?” Bao Chửng hỏi, “Vừa nãy người ở trong cung đến, nói hoàng thượng có ý để cho hắn chấp chưởng cấm quân hoàng thành, bất quá lại không biết nhân phẩm hắn như thế nào, cho nên nói muốn cho hắn ở lại Khai Phong phủ, bảo ta xem thử.”
“A?” Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Họ Bàng ở Khai Phong phủ? Lão tử hắn chịu sao?”
Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn — ngươi không nên kích động.
Bạch Ngọc Đường khiêu mi — ta là nghĩ cho Bao đại nhân nha.
Bao Chửng sờ sờ càm, bảo, “Ta xem ý của hoàng thượng, cũng có chút muốn thông qua việc hắn tới để cho ta cùng bàng Thái sư hữu hảo... Cải thiện quan hệ của Khai Phong phủ cùng Thái sư phủ.”
“Đại nhân.” Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi, “Vậy Bàng Thái sư thì sao? Ý của hắn như thế nào?”
“Bàng Cát đương nhiên là hy vọng cấm quân nắm giữ ở trong tay Bàng Thống rồi... Bất quá ấy mà, hắn lại sợ ta ở trước mặt hoàng thượng nói Bàng Thống không tốt, cho nên hôm nay nhìn thấy ta đặc biệt khách khí, cười đến nhìn thấy cả nứu răng.” Bao Chửng cười cười, sáng nay Bát vương nhìn thấy bộ dáng của hắn còn hỏi ta, “Lão Bàng bị sao vậy, có phải bị trúng gió rồi chăng...”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, suy nghĩ thử bộ dáng Bàng Thái sư cười đến lộ nứu răng, đích xác là rất dọa người.
“Ta xem kia tiểu con cua hình như là giỏi hơn lão thử hắn một chút.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, bảo, “Tối thiểu thái độ làm người xem ra rất chính khí.”
“Ân.” Triển Chiêu cũng gật đầu đồng ý. Hai người đều nhìn Công Tôn, bởi vì ngày đó Bàng Thống cỡi hết y phục của hắn cũng không làm gì hắn... Có thể thấy được nhân phẩm rất tốt.
Công Tôn trên mặt lúng túng, hung hăng trừng hai người.
“Triển hộ vệ.” Bao Chửng bảo, “Ngươi cùng Bạch thiếu hiệp một lát bớt thời gian đến Bát vương phủ một chuyến.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, hỏi, “Đi vương phủ làm cái gì?”
Bao Chửng cười, bảo, “Bát vương nói hắn được một vò rượu ngon, tìm hai người người bạn nhỏ các ngươi đi uống rượu.”
“Vậy được.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Uống rượu tự nhiên là muốn đi.”
“Rượu này đoán chừng cũng không phải là dễ uống như vậy.” Bao Chửng suy nghĩ một chút, bảo, “Ta xem a, hắn là muốn tìm hai ngươi giúp đỡ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ, cái này gọi là vô sự không lên điện tam bảo, lão hồ ly kia tất nhiên là có chuyện gì khó khăn muốn tìm hai người bọn họ hỗ trợ, lại không chịu thiếu nhân tình Bao Chửng, cho nên không trực tiếp cùng hắn mượn người, mà là đi đường vòng thỉnh bọn họ uống rượu.
“Cứ như vậy đi.” Bao Chửng bảo, “Ta tiến cung gặp vua, đem vụ án Xà Ưng Giáo cùng Mạc Hoa Cung đều phải tra, Đăng Kiệt kia nếu là thật có hiềm nghi liền giáng chức hắn điều tra, đến lúc đó, hai ngươi đoán chừng còn phải đi Mạc Hoa Cung một chuyến.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, sau đó, mọi người binh chia làm hai đường, Bao Chửng tiến cung gặp vua, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi Bát vương phủ, Công Tôn còn lại là trở về phòng nghỉ ngơi, hôm nay phí công lợi hại, hơi mệt.
Ra khỏi đại môn Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường duỗi eo, bảo, “Ai, Miêu nhi, ta nói ngươi cùng bầy lão hồ ly này sống chung một chỗ quả thực quá thua thiệt.”
Triển Chiêu đại khái là đói bụng rồi, chạy đến cửa hàng điểm tâm ven đường mua hai bánh bao có nhân gặm, Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, chạy đến một cửa hàng bên đường đi mua hai cái bánh trứng, sau khi trở lại, hai người nhìn nhau. Triển Chiêu nhìn nhìn bánh trứng trong tay Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn bánh bao có nhân trong tay Triển Chiêu... Trao đổi...
Vì vậy, hai người tay trái bánh bao, tay phải bánh trứng, nghênh ngang vừa đi vừa gặm, đi về hướng Bát vương phủ.
“Làm gì nói ta thua thiệt a?” Triển Chiêu hỏi.
“Bọn họ đều tìm ngươi làm việc, nhưng lại không cho ngươi tiền công.” Bạch Ngọc Đường nhai bánh bảo.
Triển Chiêu gặm bánh bao nhìn hắn, “Vậy còn ngươi? Ngươi cũng không giúp làm việc sao? Ta dầu gì còn có chút tiền công cầm, ngươi vì cái gì?”
“Khụ khụ...” Bạch Ngọc Đường bị nghẹn bánh, xoay mặt hung hăng trừng Triển Chiêu, “Mèo chết!”
Triển Chiêu hư cười, ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, vỗ vỗ tay, phía trước chính là Bát vương phủ rồi.
Thị vệ Hách Kinh của Bát vương gia đứng ngoài cửa, giương mắt nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đến, vội vàng ra đón, “Hai vị đã tới, Vương gia cơm nước xong liền bắt đầu đợi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — xem ra thật có chuyện a.
Hai người đi theo Hách Kinh trực tiếp vào Bát vương phủ, xuyên qua trạch viện đến một khu tiểu đình phía trước hậu viện, chỉ thấy Bát vương dựa vào một cây cột trong đình tựa như đang nghĩ ngợi, nhìn hồ nước ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường đã có hơn nửa năm không gặp Bát Hiền Vương, bây giờ vừa nhìn, Bát vương vẫn là nhất quán khí phái ưu nhã, một thân hoa phục lại có thể để cho hắn mặc có vẻ trang nhã như thế, mặc dù gần năm mươi tuổi, bất quá xem ra vẫn là rất trẻ, đại khái là thường xuyên không có biểu cảm gì, cho nên không dễ dàng có nếp nhăn đi. Bề ngoài nho nhã tư văn, chỉ có người quen mới biết được, vị này chính là ‘đệ nhất hắc’ của Đại Tống, bên ngoài Bao Chửng ‘hắc’ bao nhiêu, bên trong Bát vương ‘hắc’ bấy nhiêu!
“Vương gia.” Hách Kinh tiến lên nhắc nhở Bát vương, “Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp đến rồi.”
“Nga...” Bát vương xoay mặt, đứng lên, bảo, “Bao Chửng nhưng coi như là đem hai ngươi đưa tới cho ta rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được hai chữ “Đưa tới”, đều cảm thấy có tia cảm giác như đưa dê vào miệng cọp.
“Vương gia.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dù sao đều rất tôn kính Bát Hiền Vương, cấp hắn thi lễ.
“Ai, ngồi xuống đi.” Bát vương từ trước đến giờ thoải mái, cũng không quản tuổi tác cách hai người khoảng lớn, rót hai ly rượu cho hai người, bảo, “Bạch thiếu hiệp thật lâu không gặp a.”
Bạch Ngọc Đường nhận lấy ly rượu, đối Bát vương cười cười, bảo, “Đúng là có hơn nửa năm không gặp.”
Bát vương cũng rót cho mình một ly rượu, bảo, “Nếm thử, có thể uống ra đây là rượu gì không?”
Triển Chiêu từ trước đến giờ chỉ dựa vào màu sắc để phân biệt rượu, màu đỏ là rượu nho của Tây Vực, màu vàng là hoàng tửu, trắng là rượu đế, những màu sắc khác chính là rượu độc... Hôm nay Bát vương lấy ra một ly rượu vàng không mấy còn thêm chút màu xanh biếc ra, Triển Chiêu nheo mắt lại — rượu độc?
Nếu như nói Triển Chiêu bình thường có thời gian rãnh rỗi liền thích trêu chọc mèo chó, dạy tiểu hài nhi luyện công gì đó, như vậy hứng thú của Bạch Ngọc Đường lại càng gần với những hoàng thất quyền quý hơn chút, cầm kỳ thư họa tửu sắc tài khí, chưa hẳn đã dính sâu nhưng cũng hiểu được thưởng thức. Hắn bưng ly rượu quơ quơ, cười nói, “Đây là rượu Mông Cổ à? Một nửa thanh khoa một nửa trúc diệp thanh, thêm nước điều chế... Rượu này vô cùng mạnh.”
“Rượu Mông Cổ?” lời của Bạch Ngọc Đường gợi lên tò mò nơi Triển Chiêu, bưng ly rượu nhìn nhìn, hỏi, “Thanh khoa cùng trúc diệp thanh nơi nào cũng có, tại sao lại gọi rượu Mông Cổ? Từ Mông Cổ đến sao?”
Bạch Ngọc Đường đưa một đầu ngón tay nhẹ nhàng bày ra, giải thích cho Triển Chiêu, “Miêu nhi, ngươi nếm thử, mấu chốt là tại phía trên nước điều hai loại rượu này.”
Triển Chiêu bưng chén lên nếm thử một miếng, nhíu mày mới đem một ngụm rượu kia nuốt xuống, sau đó cũng cảm giác giống như là có một luồng hỏa tiến vào bụng mình, vị cay xông thẳng lên ót... Hoãn chốc lát mới bình thường lại, thở hổn hển hai cái, Triển Chiêu than thở, “Rượu thật mạnh a... Nhưng là, mùi vị thật là lạ nha.”
“Cho nên nói mấu chốt nằm trên nước.” Bạch Ngọc Đường đem ly rượu của Triển Chiêu bỏ lên trên bàn, dùng một chiếc đũa lựa ra một khối băng còn chưa hòa tan từ bên trong, “Nước này là nước đông, lúc từ trong núi đào ra chính là băng, là sau khi thêm vào rượu thì từ từ hòa tan.” Nói xong, từ trong lòng ngực móc ra hỏa chiết, đối Triển Chiêu bảo, “Nhìn.”
Triển Chiêu sáp qua nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đem hỏa chiết để sát trên băng... Băng bốc lửa.
Triển Chiêu giật mình trợn to hai mắt, vẻ mặt “Thật là tài giỏi!”, khiến Bạch Ngọc Đường cũng cười. Bát Hiền Vương ngồi đối diện vừa uống rượu, vừa nhìn hai người lắc đầu. Lần đầu tiên Bát vương nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đã nghĩ, cõi đời này đại khái cũng chỉ có Triển Chiêu có thể cùng hắn kết giao được, quả nhiên, sau này hai người thành tri kỷ. Ở cạnh người như Bạch Ngọc Đường phải có sự khoan dung nhất định mới được, loại khoan dung này, trong đám người trẻ tuổi, Bát vương chỉ từng thấy ở trên người Triển Chiêu. Lấy đoạn hai người vừa bàn rượu này mà nói, Triển Chiêu là một người thành thực biết nói biết, không biết thì nói không biết, Bạch Ngọc Đường đại khái muốn nhìn nhất, chính là vẻ mặt giật mình cuối cùng của hắn đi... Triển Chiêu thật là một người rất dễ khiến người khác thích.
Bát vương nhìn hai người cũng nhanh bỏ qua mình rồi, liền nói, “Rượu này rất thú vị đi?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Thú vị.”
“Là hoàng tử Mông Cổ cho ta.” Bát vương đứng lên, nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón cái, bảo, “Hoàng tử Ngao Đăng mấy ngày hôm trước vừa tới, nghe nói là người văn võ toàn tài, Hoàng thượng để cho ta phụng bồi hắn mấy ngày... Hoàng tử này thích đánh cuộc, đánh cuộc với ta, mỗi người hai vạn hai... Thua tiền là việc nhỏ mặt mũi mới là lớn, có đúng không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — nhìn, chuyện đến rồi đấy.
“Ta tính toán thử, có thể giúp ta đem trận cá cược này đánh thắng... cũng chỉ có hai ngươi thôi.” Bát vương nhìn nhìn hai người, thấy chân mày Bạch Ngọc Đường nhướng nhướng, liền nói, “Ta cũng không để cho hai ngươi làm công không, dù sao các ngươi không phải người của ta, đúng không? Nhưng hai ngươi đều là người có thân phận, đưa tiền không ra dáng hai ngươi cũng không cần, không bằng như vậy đi, hai ngươi giúp ta thắng cuộc tranh tài này, coi như là ta thiếu hai ngươi một cái nhân tình, sau này trả, như thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu — như thế nào? Có lời không?
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nhìn lại — dường như vẫn không tệ.
Hai người đạt thành cộng thức — vụ làm ăn này có lời nha, nói không chừng sau này ngày nào đó không nhịn được làm thịt họ Bàng, có Bát vương gia che chở cũng không cần mất mệnh nữa!