• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa bố phường của Vương quả phụ thành đông, đã đầy ắp mấy vòng người vây quanh, mọi người nhón chân vươn cổ cố nhìn vào bên trong bố phường, có vài nha dịch của phủ Khai Phong ở ngoài cửa duy trì trật tự, không để cho dân chúng xem náo nhiệt tiến vào.

Bạch Ngọc Đường đi tới sau tường, leo tường tiến vào hậu viện bố phường, mới vừa vào liền khẽ cau mày, mùi gì cổ quái như vậy?

Hậu viện cùng tiền viện chỉ có một ngõ hẻm nho nhỏ, Bạch Ngọc Đường ở phía hậu viện xoay quanh, nghe được tiền viện có tiếng người nói chuyện, biết bọn Triển Chiêu hẳn là ở phía trước thôi, liền định thông qua con hẻm nhỏ kia đi qua… Mới vừa đi tới lối vào ngõ hẻm, chỉ thấy trên đất có thứ gì lấp lánh. Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, liền thấy là một chuỗi hoa tai trân châu xinh xắn, dưới ánh mặt trời khẽ phản quang.

Đang nhìn, liền nghe có người gọi, “Con chuột!”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, ngẩng đầu, chỉ thấy Triển Chiêu đứng tại đầu kia ngõ hẻm, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm hắn.

“Miêu nhi, đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu ngoắt ngoắt, đưa tay chỉ hoa tai trên đất.

Triển Chiêu cũng nhìn thấy trên đất có thứ gì đang sáng lên, liền đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, cúi đầu nhìn nhìn, “Là một chiếc hoa tai à.”

“Phía trước ai chết vậy?” Bạch Ngọc Đường hào hứng hỏi.

“Là bà chủ của bố phường, cùng một tên gõ mõ cầm canh.” Triển Chiêu nói, “Nhìn qua, quả phụ là bị người đâm chết, phu canh giống như là tự sát, trong tay còn cầm thanh đao sát nhân.”

“A?” Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, “Phu canh giết quả phụ sau lại tự sát?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Bề ngoài xem ra là vậy, bất quá tiên sinh mới vừa kiểm tra thi thể, nói có cái gì đó bất thường.”

“Chỗ nào bất thường?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy hứng thú.

“Hắn còn chưa kịp nói, ta liền nghe thấy hậu viện có động tĩnh.” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, “Đoán ngay là ngươi.”

“Đi, đi xem thử đi.” Bạch Ngọc Đường đứng lên, Triển Chiêu cũng đứng lên, hai người hướng về phía ngõ hẻm, chẳng qua là hai người động tác nhất trí, nhưng ngõ hẻm lại đặc biệt hẹp, chỉ có thể cho một người thông qua, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều muốn đi trước, vì vậy liền bả vai đụng bả vai, kẹt trong ngõ hẻm. Hai người nhìn nhau, đồng thời nghiêng người, muốn thông quá, nhưng ngẩng đầu thấy mặt của đối phương… Mặt dán mặt, lại nghĩ tới tình huống lúng túng tối hôm qua… Vội vàng lại nghiêng người, vì vậy lại kẹt đó… Như thế mấy lần, liền nghe ngoài ngõ hẻm có người cười hỏi, “Hai người làm gì đó?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, đồng thời ngẩng đầu, đã nhìn thấy Công Tôn đang nhẫn cười đứng ngoài ngõ hẻm nhìn hai người, bên lắc đầu, “Một người đừng động, một người nghiêng thân đi tới phía trước, sau đó một trước một sau ra ngoài không phải được rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ phía trước, ý bảo để cho Triển Chiêu đi trước, Triển Chiêu nghiêng thân, nhanh chóng chạy đến phía trước, cùng Bạch Ngọc Đường một trước một sau ra khỏi ngõ hẻm, bộ dáng kia, khỏi phải nói lúng túng thế nào.

Đến tiền viện, Bạch Ngọc Đường nhìn tình huống chung quanh, chỉ thấy giá để vải nhuộm trong sân toàn bộ đều sụp, cửa phòng nằm một thi thể phu canh, hai mắt mở trừng, vẻ mặt sợ hãi, trên cổ có một vết thương dữ tợn, trên đất lưu lại một vũng máu lớn… bên tay cầm một cây đao lớn, nhìn lại trong phòng, Bạch Ngọc Đường chau mày, dời mắt chỗ khác… Trong phòng đầu có một thi thể nữ nhân, y phục không chỉnh tề tựa vào bên giường, ngực đến bụng có một vết thương rất lớn, ruột đều chảy ra, máu khắp người, thủ pháp dị thường tàn nhẫn. Nữ nhân kia cũng là trợn to hai mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt đó cảm giác tựa như có chút không dám tin.

Bên cạnh có mấy tiểu nhị bị dọa sợ đến phát run, đều là sáng sớm hôm nay tới giúp bà chủ bắt đầu làm việc nhuộm vải. Triển Chiêu đi tới bên cạnh bọn họ, hỏi, “Là các ngươi phát hiện thi thể à?”

“Hồi đại nhân, đúng vậy.” Một vị tiểu công lớn tuổi nhất trả lời Triển Chiêu, “Chúng ta hôm nay giống như ngày thường, sáng sớm sẽ tới bắt đầu làm việc, vừa đi vào nhìn, đã thấy… Ai.”

“Tên phu canh mặt rỗ này là một sắc phôi.” Một tiểu công khác bên cạnh hung hăng trợn mắt nhìn thi thể kia, “Bình thường đi ngang qua đều thích nhìn chằm chằm bà chủ, nhất định là hắn thừa dịp đêm lẻn vào, muốn làm chuyện cầm thú, sau đó bà chủ phản kháng, liền bị hắn giết, cuối cùng sợ tội bại lộ bị kiện cáo, liền tự sát!”

Bạch Ngọc Đường nghe được nhướng nhướng mày, Triển Chiêu nghe được cau mày, hai người đồng thời nhìn Công Tôn.

Công Tôn lắc đầu, hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi thấy thế nào?”

Triển Chiêu nhìn nhìn thanh đao trên tay phu canh, “Thời này, phu canh ra ngoài gõ mõ cầm canh tại sao phải mang theo một thanh đại đao như vậy?”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường cũng nói, “Nhìn phu canh này đèn lồng bên tay còn có cái chiêng nhỏ, nhìn dáng dấp chính là ra ngoài gõ mõ cầm canh, mang theo đao làm gì?”

“Đại môn Tiền viện cũng không có dấu hiệu bị tổn hại.” Triển Chiêu nói tiếp, “Tường viện này còn đĩnh cao, ta nhìn thử khắp bốn phía, không có nơi nào có thể mượn lực, tên phu canh này không có công phu bao nhiêu, cầm lấy đèn lồng còn xách theo đao, không quá có thể lọt vào.”

“Còn có vẻ mặt hai người bọn họ cũng đủ cổ quái.” Bạch Ngọc Đường nói, ” Vẻ mặt của quả phụ, tựa hồ là ngoài dự tính… Nếu như là phu canh muốn vô lễ sau đó giết chết, quả phụ nên tức giận thêm hoảng sợ mới đúng, nàng vẻ mặt này tựa như kinh ngạc.”

“Phải a.” Triển Chiêu ở một bên gật đầu, chỉ vào phu canh nói, “Vẻ mặt của hắn cũng đĩnh quái, thế nào giống như thấy quỷ vậy? Người tự sát mà có loại vẻ mặt này sao?!”

“Ân, nếu muốn chết thì ở trong phòng liền tự sát đi, sao phải đi tới cửa?” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Còn làm sập mấy giá đỡ vải, thấy thế nào đều có vấn đề!”

“Ân.” Triển Chiêu bày tỏ đồng ý, hai người nhìn nhau gật đầu, đều cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý, anh hùng ý tưởng giống nhau, vừa xoay mặt, lại thấy Công Tôn đang mỉm cười nhìn hai người.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lại nhìn nhau, nhìn Công Tôn, chỉ thấy hắn cười đến đặc biệt có thâm ý.

“Tiên sinh…” Triển Chiêu có chút không được tự nhiên gọi hắn một tiếng.

Công Tôn khẽ mỉm cười, bảo, “Ân, thật thú vị…”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lại nhìn nhau, “Cái gì thú vị a?”

Công Tôn mỉm cười lắc đầu, “Không có gì… Nói thử về thi thể đi.” Nói xong, chỉ chỉ thi thể phu canh ngoài cửa bảo: “Phu canh cũng không phải là tự sát.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái — quả nhiên, “Vậy hắn là chết thế nào vậy?”

“Là bị dọa chết.” Công Tôn đạo, “Cắt cổ họng lưu máu, tuyệt đối sẽ không chỉ có một chút xíu như vậy, phải là nhiều hơn, hơn nữa còn có thể bắn ra xung quanh… Nhưng mà bốn phía cũng không có, nói rõ lúc hắn bị cắt lấy một đao kia, đã chết. Hơn nữa ta xem sắc mặt hắn ửng vàng, hai mắt trợn tròn, bộ dáng tượng như bị kinh sợ thật lớn…” Nói, chỉ chỉ quần phu canh, chỉ thấy ướt một tảng lớn, “Cảm giác giống như là bị hù chết.”

“Ân…” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vuốt càm gật đầu, có đạo lý, vẻ mặt như vậy cũng phù hợp.

“Vị phu nhân kia…” Công Tôn mang theo hai người vào nhà, chỉ vào thi thể quả phụ, nói, “Là bị người quen biết giết chết… Hơn nữa còn là nhân tình.”

“Nga?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, nghe Công Tôn nói tiếp.

“Các ngươi nhìn…” Công Tôn chỉ chỉ trâm cài cùng đồ trang sức bên giường, “Những thứ này hẳn là mới vừa lấy xuống.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, lộ ra vẻ có chút mờ mịt.

“Nga…” Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, “Ta hiểu… quả phụ này là tự mình cởi áo giải đai, không phải là bị cường.”

Công Tôn gật đầu, Triển Chiêu có chút không hiểu xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Làm sao ngươi biết?”

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ quả phụ kia trên mặt trang điểm dày đặc, bảo, “Nàng trước khi chết là y phục lộng lẫy, trâm cài trang sức khẳng định đều mang… trước khi tự mình cởi áo giải đai, mới sẽ nghĩ tới tháo trang sức xuống trước, nếu là phu canh kia đi vào cường nàng, sao có thể tỉ mỉ đến giúp nàng tháo cả trâm cài xuống…” Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn.

“Ách…” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nổi giận, chau mày, “Xú miêu ngươi đừng nghĩ lệch lạc, ta từ nhỏ là đại tẩu nuôi lớn, biết cái này có gì kỳ quái chứ?”

Triển Chiêu khiêu mi, lầm bầm lầu bầu, “Từ nhỏ đã là sắc phôi.”

“Ngươi nói gì?” Bạch Ngọc Đường trợn mắt, “Ngươi mới phải đấy, người lớn như vậy, ngay cả điểm này cũng không biết… Miêu nhi, đừng bảo là lớn như vậy, ngay cả tay nha đầu cũng chưa từng nắm lấy đi?”

Triển Chiêu lườm một cái, mắt thấy hai người nhe răng nhếch miệng lại sắp cãi nhau, Công Tôn vội vàng hòa giải, “Thôi đi thôi đi, nói vụ án trước nào.”

Nghe lời Công Tôn, hai người mới thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn là không phục lắm, Triển Chiêu gọi một tiểu công bên cạnh, hỏi: “Bà chủ nhà ngươi có quan hệ mật thiết với người nào không vậy?”

Tiểu công có chút lúng túng, nhìn Triển Chiêu, hỏi: “Quan hệ mật thiết…”

“Ai, chính là tình nhân.” Bạch Ngọc Đường sảng khoái hỏi.

“Ách…” Tiểu công do dự một chút, quay đầu lại nhìn mấy người phía sau, những người kia khoát tay đối hắn. Triển Chiêu chau mày, trợn mắt nhìn mấy người một cái, nói, “Các ngươi là muốn nói ở đây, hay là đi Khai Phong phủ nói? Biết chuyện không báo là phải bị trị tội.”

Mấy tiểu công bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói, “Không dối gạt đại nhân, bà chủ nhà ta đích xác là có một nhân tình… Là Tổng tiêu đầu của Trường Phong tiêu cục, La Trường Phong.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngây ngẩn cả người, hai người nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi: “La Trường Phong dùng binh khí gì?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật gật đầu, “Dùng đao.”

Triển Chiêu nhìn nhìn Công Tôn, Công Tôn hỏi, “Đao tay trái hay đao tay phải?”

“Tay trái.” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Ta cùng hắn từng so chiêu…” Nói tới đây, dừng lại, nhìn chằm chằm thi thể tên phu canh.

“Vết thương trên cổ hắn, chính là đao tay trái tạo thành.” Triển Chiêu thản nhiên nói, “Xem ra phải đi tìm La Trường Phong nói chuyện thử rồi.”

Sau đó, mọi người thu thập hiện trường, bọn nha dịch đem thi thể mang về Khai Phong phủ, chờ Công Tôn vào kiểm nghiệm, Triển Chiêu định đi Trường Phong tiêu cục tìm La Trường Phong.

“Miêu nhi!” Bạch Ngọc Đường tiến lên mấy bước níu lấy Triển Chiêu, đem hắn kéo sang một bên, thấp giọng nói, “Ngươi bây giờ đi tìm La Trường Phong?”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, hỏi: “Thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nói, “La Trường Phong tối nay kim bồn rửa tay, giang hồ quần hùng gần như đều đến, bây giờ đoán chừng đang bãi yến nha… Ngươi lúc này đi tìm hắn, nói hắn cùng quả phụ có …, còn giết người?”

Triển Chiêu hơi sửng sờ, nghĩ thử, cũng có chút khó xử.

“Nếu không như vậy đi?” Bạch Ngọc Đường cười, “Ngươi theo ta cùng đi tham gia nghi thức kim bồn rửa tay buổi tối, nam hiệp đi chỗ đó là cho La Trường Phong tăng thể diện, chờ nghi thức kim bồn rửa tay của hắn xong rồi, chúng ta lại tìm hắn hỏi, nếu không giả như sau khi tra được không phải La Trường Phong làm, ngươi lại phá hư kim bồn rửa tay của hắn, phải kết oán đấy.”

Nói xong, chỉ thấy Triển Chiêu đang vuốt càm nhìn mình, Bạch Ngọc Đường bị hắn nhìn đến trên mặt phát sốt, trợn mắt, “Tử miêu, nhìn cái gì?”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Ân… Nhìn chưa ra, ngươi còn đĩnh bênh vực ta nha.”

Bạch Ngọc Đường giương miệng sửng sốt một lát, nghiến răng, “Mèo cắn Lữ Đồng Tân không biết tâm người tốt!” Nói xong, xoay người rời đi.

Triển Chiêu nhấc chân đuổi theo ở phía sau, “Phải là không biết tâm chuột tốt mới đúng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK