Kim Vũ khẽ nói, "Tuấn Ninh, tại sao em lại giết người nhiều tới vậy?" Anh không thể hiểu nỗi.
Hắc Ám Đại Nhân... ngay khi cậu chết, hơn 1000 tang thi nổi dậy, chạy ồ ạt tới tiêu diệt từng con người đang đứng ở ngay đấy. Một quốc gia phát triển, một thành phố phát triển nhất của quốc gia đó đâu hề ít người! Hơn 1 triệu người đã chết trên chiến trường đẫm máu đó. Tay, chân, thân, đầu, mọi bộ phận đều nằm vươn vải cùng vũng máu. Chỉ có vài chục nghìn người được cứu sống và rời khỏi Địa Ngục ấy.
Vài chục nghìn với 1 triệu, số lượng quá mức cách biệt. Thành phố A bị lược bỏ khỏi bản đồ thế giới chính là một ác mộng đối với những người được cứu sống.
Cũng là chiến tranh, nhưng không phải chiến tranh giữa người và người, mà là chiến tranh giữa người sống và người chết!
Cũng là chiến tranh, nhưng không phải chiến tranh giành lãnh thổ vũ khí gì, mà là chiến tranh vì sự hận thù!
Cũng là chiến tranh, nhưng không phải chiến tranh công bằng hay có chuẩn bị, mà là chiến tranh đột ngột không báo trước và số lượng cách biệt. 1000 với gần 2 triệu, chênh lệch đến 1 triệu. Thế mà 1000 vẫn chiến thắng! Tang thi vẫn phục thù thành công!
Là do Hắc Ám Đại Nhân! Mọi tội lỗi của chiến tranh này hoàn toàn gánh lên người cậu! . T𝐫a𝔫g gì mà hay hay 𝒕hế { T𝗥 uMT𝗥UYEN.V𝔫 }
Bởi, ngay khi cậu gục ngã xuống trước phát bắn của tên đệ tử, tang thi liền xuất hiện. Đó không thể gọi là trùng hợp! Chắc chắn là do Hắc Ám Đại Nhân gây nên!
Kim Vũ híp mắt lại, một tia khó đoán hiện lên sâu trong mắt anh, "Loại bỏ 1 thành phố, tại sao em lại tàn độc đến như vậy?" Biết bao nhiêu sinh mạng vô tội chết oan uổng chứ!
Tuấn Ninh cười lạnh, bàn tay ở hai bên hông nắm chặt lại, "Kẻ thù của tôi, tại sao tôi phải nương tay?"
Cậu nhìn thẳng vào mắt Kim Vũ. Ánh mắt cậu làm anh kinh ngạc. Hận thù, ghét bỏ, khinh thường, kiêu ngạo, ác độc... cậu như một vị vua căm hận những kẻ phản bội mình. Quyết không từ bỏ mối thù này!
Tuấn Ninh hừ lạnh, lớn giọng nói, "Tôi đứng đầu thiên hạ! Đứng đầu cả Hắc Đạo! Tôi chưa từng ngược đãi đàn em của mình. Chưa từng giết lầm người. Người thành phố A, sống yên bình như vậy hoàn toàn là nhờ công ơn của tôi! Tôi bảo vệ họ khỏi những quốc gia khác, bảo vệ họ khỏi những nguy cơ giết người! Giúp họ trở thành thành phố hùng mạnh nhất!"
"Tại sao?!" Tuấn Ninh càng nói càng kịch liệt, giọng nói càng lúc càng trầm xuống, một cỗ khí thế tức giận bùng mạnh quanh người cậu, tay nắm chặt lại lên cả gân xanh, "Tại sao chứ? Công sức tôi dành ra bảo vệ họ... những thương tích tôi gánh chịu thay họ! Vậy mà lúc đó, tại sao tất cả... tất cả đều phản bội tôi?! Tôi không cam tâm! Nửa đời của tôi... một thành phố tôi tốn mười lăm năm để xây dựng! Một đệ tử tôi tốn mười năm để dạy dỗ! Tại sao... tại sao tất cả lại trở nên như vậy?!"
Cậu nhìn ra bầu trời, mặt trăng màu đỏ lên gần tới đỉnh, nới lỏng hai bàn tay đã mỏi nhừ, cậu nói, "Bọn họ dồn tôi vào đường cụt! Muốn tôi sống không bằng chết!! Mẹ nó! Ai đã cứu họ khỏi đường cụt đó?! Ai đã mở cho họ một con đường khác?! Đều là tôi! Tôi cho họ quá nhiều con đường sống. Nhiều đến mức họ đã tự mãn cho rằng chắc chắn họ sẽ không chết. Vì thế... họ đã dồn tôi vào con đường cụt! Không cho tôi một lối thoát nào!"
Tuấn Ninh nhìn Kim nhếch môi, tàn ác nói, "Thành phố A... biến mất là do lỗi của họ! Họ dám phản bội tôi! Chính là những con người ngu ngốc tự cho mình là đúng. Kẻ thù của tôi... tôi giết thì có gì sai? Kẻ dồn tôi vào đường cùng... tôi giết lại họ có gì sai?! Chiến tranh này, chính là do họ tự chuốc lấy! Chính là do hành động ngu xuẩn của họ!"
Cậu thở dài, nói, "Đừng đổ lỗi cho tôi."
Một kẻ đi vào đường cùng, còn cái gì mà không dám làm.
Một kẻ bị hận thù che mắt, còn cái gì mà không dám tàn nhẫn.
Một kẻ bị phản bội, bị tất cả mọi người phản bội, còn cái gì mà không dám tức giận.
Một kẻ uất ức đến cực điểm... còn cái gì mà không dám giết?!