Khưu Tiểu Bình thấy Hoàng Bác vừa nghe nói tới quái nhân quấn mền đỏ thì mừng nhảy thót lên, nàng tỏ vẻ ngạc nhiên :
- Sao vậy? Bộ huynh có quen người đó ư?
- Không huynh chỉ muốn biết ông ta là ai thôi, muội nói đi.
Khưu Tiểu Bình lắc đầu với vẻ không hiểu :
- Muội cũng không biết người ta là ai, chỉ nghe Bạch Mục Ma nói người đó là người câm.
- Câm ư?
- Ừ, nghe Bạch Mục Ma nói lão ta quyết chiến với quái nhân quấn mền đỏ từ đầu đến cuối mà chẳng nghe người ta thốt lên một tiếng nào, cho nên đoán rằng quái nhân kia bị câm thôi.
- Ồ, chưa chắc đúng đâu...
- Huynh cũng đã gặp qua quái nhân quấn mền đỏ hả?
- Đã gặp qua, nhưng không biết người ấy là ai.
- Như vậy thôi đừng nói nữa, muội hỏi huynh tại sao từ trên cao té xuống mà huynh không có bị thương vậy?
- Ủa, muội muốn huynh bị thương à?
- Nói bậy, muội chỉ cảm thấy lạ thôi.
- Đừng nói lạ, vì huynh là đệ tử của Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi cơ mà.
- Vậy đống máu khô kia là của ai?
- Ồ là máu của con thỏ, huynh đói gần chết nên bắt con thỏ để ăn thịt sống qua ngày thôi.
- Cốc chết mà có thỏ à?
- Có hai con, một con trống và một con mái.
- Huynh ăn con nào?
- Con đực.
- Huynh ăn con cái ngon hơn, vì thịt của nó mềm hơn.
- Vậy sao? Huynh đâu có hiểu, tùy tay bắt được là ăn thôi.
Khưu Tiểu Bình cười hỉ hả một hồi, bỗng phát hiện chỗ thắt lưng Hoàng Bác có treo một cây kiếm cổ, nên ngạc nhiên hỏi :
- Ủa huynh cũng sử dụng kiếm? Hôm đó như không thấy huynh mang mà?
Hoàng Bác liền tháo cây kiếm ra đưa cho nàng xem cười nói :
- Đây là huynh lấy từ trong cốc ra, muội xem đi.
Khưu Tiểu Bình nhận kiếm tùy tay rút ra, bỗng bị ánh kiếm lấp lánh lòa cả con mắt, nàng hớn hở nói :
- Bảo kiếm đó, so với Thất Hồng kiếm còn tốt hơn nữa à, là kêu kiếm gì?
Hoàng Bác liền kể cho nàng nghe những gì xảy ra dưới cốc, đoạn nàng mừng rỡ nói :
- Tốt quá, hôm nào muội phải nói cho cha biết mới được.
- Nói cho cha biết? Để trộm của huynh à?
- Nói bậy, muội nói với cha một tiếng trước, bằng không, cha thấy được chắc chắn là muốn trộm của huynh.
Nàng gởi trả lại Hoàng Long kiếm cho Hoàng Bác, sau đó rút cây Thất Hồng kiếm ra đưa cho chàng xem :
- Huynh coi co, nhưng đừng dùng tay sờ nó, nghe nói là rất độc đó.
Hoàng Bác nhìn ánh kiếm tỏa lấp lánh của Thất Hồng kiếm, nhưng không nhận lấy chỉ nhìn nàng cười.
Khưu Tiểu Bình bị chàng châm cười, nàng nũng nịu nói :
- Sao vậy chứ?
Hoàng Bác khẽ cười nói :
- Nàng vốn là giai nhân, tại sao lại trộm chứ?
Khưu Tiểu Bình đỏ ửng cả mặt, thẩy Thất Hồng kiếm xuống đất, bĩu môi nói :
- Hứ, hắn ta dùng độc kiếm này hại người, mới lấy nó đi chứ đâu phải trộm? Và thực tế là do huynh bảo muội lấy cơ mà?
Hoàng Bác thấy nàng nói trước sau đều mâu thuẫn, nhịn không nổi cười ha hả lên, còn Khưu Tiểu Bình vẫn trố đôi mắt long lanh của nàng lên, nũng nịu hỏi chàng :
- Huynh cười cái gì chứ? Có gì đâu mà cứ cười hoài.
Hoàng Bác vẫn cười nói :
- Muội nói không trộm, rốt cuộc cũng trộm thôi.
Khưu Tiểu Bình hiểu ra bị chàng trêu chọc, nàng vung quyền muốn đấm chàng, chàng chỉ có nước chạy trốn, chàng la lên :
- Thôi, muội đừng giận mà.
Khưu Tiểu Bình hờn giận lên nói :
- Thì ra huynh cũng không đàng hoàng, chuyên môn ăn hiếp người ta.
Hoàng Bác đứng nhìn nàng như trời trồng bởi nét giận đẹp tuyệt vời của nàng.
Khưu Tiểu Bình thấy chàng cứ chăm chăm nhìn mình tưởng chàng nóng giận liền hỏi :
- Ê, huynh giận muội hả?
Hoàng Bác lắc đầu nói :
- Ồ không, huynh đang nghĩ...
- Nghĩ gì?
- Huynh nghĩ Thất Hồng kiếm là biểu tượng uy tín của Vô Song bảo, muội làm vậy khi họ biết được chắc sẽ nguy hiểm đến cha muội thôi.
- Không đâu, muội đâu có nói mình là con gái của Thần Châu Vô Ảnh đâu.
- Ừ...
- Muội đã bịa ra một tên giả nói với hắn ta, huynh biết muội bịa ra tên gì chư?
- Cái đó làm sao huynh biết được?
- Đỗ Kiếm Nhân.
- Đỗ Kiếm Nhân à?
- Tức là người trộm kiếm đó, chỉ cười vì hắn cứ tưởng rằng muội thích hắn.
Hoàng Bác nghĩ rằng về võ công, kinh nghiệm, trí thông minh của Âu Dương Thừa Kiếm đều không kém so với mình, nhưng kết quả lại bị một cô gái lừa bịp, nhịn không được chàng há miệng cười ha hả lên.
Sau đó chàng lượm cây Thất Hồng kiếm lên, đưa trả cho nàng nói :
- Bây giờ muội cất cây kiếm này lên, chờ khi Hoàng Sơn võ hội trả lại cho hắn ta.
Khưu Tiểu Bình nhận lấy tra vào bao kiếm, vừa ngạc nhiên hỏi :
- Trả lại hắn à? Tại sao phải trả lại hắn ta vào ngày Hoàng Sơn võ hội chứ?
Với giọng nói thật hào hùng, Hoàng Bác nói :
- Không sai, hôm đó huynh sẽ quyết đấu với hắn bằng Hoàng Long kiếm, nếu hắn chỉ dùng kiếm thường, mà thắng hắn thì đâu có danh dự gì, hơn nữa...
- Hơn nữa thế nào?
- Hơn nữa Thất Hồng kiếm là vật nổi tiếng của Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách Âu Dương Thừa, cho nên huynh muốn bẻ gãy cây kiếm độc này trước thiên hạ anh hùng tại Hoàng Sơn võ hội.
Khưu Tiểu Bình hiểu ý cười nói :
- Muội biết ý huynh, khi Thất Hồng kiếm bị gãy, cũng là ngày hủy diệt của Vô Song bảo có phải không?
Hoàng Bác gật đẫu, bỗng Khưu Tiểu Bình lại nói :
- Nhưng hai vị sư phụ của huynh đều không sở trường về kiếm thuật, làm sao huynh dùng kiếm để đấu với Âu Dương Trường chứ?
Hoàng Bác cười, không trả lời, cúi xuống lượm một viên đá lớn bằng cái ly đưa cho nàng nói :
- Đây muội thử thảy viên đá này lên không trung xem.
Khưu Tiểu Bình cầm viên đá, thảy lên cao với nét mặt đầy nghi ngờ.
Viên đá bay lên cao khoảng năm trượng, Hoàng Bác liền rút Hoàng Long kiếm ra vung một vòng trên không, diễn chiêu thứ nhất của Du Long kiếm pháp là Du Long Hiện Hình hướng ngay viên đá chém đi.
Chỉ nghe tiếng xẹt rất nhỏ, viên đá trên không bỗng đã bị chém thành hai rơi xuống.
Vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, Khưu Tiểu Bình vỗ tay nói :
- Thật lợi hại, muội đoán đây là Du Long kiếm pháp.
Hoàng Bác tra kiếm vào bao, ngạc nhiên hỏi :
- Sao muội biết?
Khưu Tiểu Bình nói :
- Cách đây sáu hôm Âu Dương Thừa Kiếm có diễn chiêu này cho muội xem tại Vũ Khang, nhưng động tác của hắn không linh hoạt và nhanh nhẹn bằng huynh thôi.
Hoàng Bác mừng rỡ hỏi :
- Muội xem huynh có thể thắng hắn chứ?
Khưu Tiểu Bình cau mày suy nghĩ hồi lâu :
- Chắc được, nhưng Tiễm Điệp Thập Tam Kiếm của Vô Song bảo cũng rất lợi hại, ối...
Hoàng Bác nghe nàng nói nửa chừng bỗng kêu lên liền hỏi :
- Chuyện gì vậy?
Khưu Tiểu Bình như là nghĩ rất sợ hãi, trả lời :
- Có một chuyện huynh có hay chưa?
Hoàng Bác ngẩn ngơ hỏi :
- Chuyện gì chứ?
- Muội quên nói với huynh là hôm đó muội nghe Âu Dương Thừa Kiếm nói với Hắc Bạch song ma là họ định cùng lên Võ Đang, Hoa Sơn, Không Động, Côn Luân bốn phái để gây chuyện đó.
Hoàng Bác nghe vậy tắt đi nụ cười, chàng nhướng mày hứ lên một tiếng nói :
- Sao lại là không, họ nói hôm Vô Song bảo cử hành lễ thọ kiếm, chưởng môn bốn phái này được mời mà không đến dự lễ, vậy là tỏ ra khinh thường Vô Song bảo, cho nên họ phải đi “phỏng vấn” chưởng môn bốn phái này, xem sao lại dám ngạo mạn như thế đó.
- Hừ, trên đời này đâu có cái lý quái gì như vậy chứ?
- Phải rồi, muội nghe cũng sùng trong bụng đó.
- Như vậy họ dự định đến môn phái nào trước?
- Võ Đang đó.
Hoàng Bác gật đầu, ngước mặt nhìn lên bầu trời trầm tư.
Lúc này trời đã gần trưa, ánh nắng thẳng chiếu xuống cốc, làm cho người ta thấy nóng nực.
Hoàng Bác bỗng lại nói với Khưu Tiểu Bình :
- Vậy chúng ta lên cốc thôi.
Nàng nghe bỗng gọi mình như vậy bực tức trả lời :
- Ê, là kêu ai vậy chứ?
Hoàng Bác ngượng ngùng cười lên :
- Vậy huynh gọi muội là Tiểu Bình nghe. Tiểu Bình, chúng ta lên cốc đi thôi.
Tiểu Bình nghe vậy mới cười hớn hở lên, nhưng nàng vẫn ngồi yên bất động, với ánh mắt trữ tình ném nhìn chàng nói :
- Gấp gì chớ? Ngồi chơi một chút nữa có được không?
Hoàng Bác với vẻ mặt bí xị trả lời :
- Huynh đã chịu ngồi đồng dưới này bảy ngày đêm rồi, buồn muốn chết luôn.
Tiểu Bình cười nói :
- Thôi được, muội hỏi huynh một câu rồi chúng ta lên cốc nhe.
- Được, muội không được giận nghe.
- Đương nhiên rồi, muội là ân nhân cứu mạng của huynh, sao dám giận muội chứ?
- Cứu mạng ân nhân? Muội không thích nghe.
- Thôi được, muội cứ hỏi đi.
- Nghe nói... nghe nói...
Ngập ngừng hồi lâu, Tiểu Bình lại nói :
- Muội nghe Âu Dương Thừa Kiếm nói là...
- Hắn ta nói gì?
- Hắn nói... hắn nói... huynh đã dụ dẫn cô em họ của hắn là Thượng Quan cô nương cùng bỏ trốn đó?
- Dụ dẫn ai? Thật là nói bậy.
- Ôi, đừng giận mà.
- Huynh không có giận, thật ra Thượng Quan cô nương vì không chịu lấy hắn ta mới một mình chạy trốn ra ngoài, huynh dụ dỗ người ta hồi nào?
- Nghe nói sau đó hai người cùng đi chung mà?
- Đúng vậy, nhưng đó là chuyện ngẫu nhiên thôi.
- Cô ấy có đẹp không chứ?
- Phải, đẹp như muội vậy.
- Huynh... thích cô ấy?
- Ừ... nói thật...
- Nói đi, muội không buồn đâu.
- Nói thật, thật tình huynh có thích cô ấy.
- Cái gì?
Tiểu Bình kêu xé lên, tức thời gương mặt nàng trở nên trắng bệt, hai mắt trở nhìn thẳng vào mặt chàng, như là hôm nay mới phát hiện Hoàng Bác là kẻ ăn thịt người vậy.
Hoàng Bác ấp úng nói :
- Tiểu Bình, muội... muội nói là không giận mà?
Tiểu Bình cúi đầu nhìn xuống, hình như đang cố dồn nén sự tức giận và đau thương... Lát sau nàng mới ngước đầu lên gượng nói :
- Ai mà giận chớ? Muội chỉ cảm thấy mừng giùm huynh thôi.
Hoàng Bác biết nàng nói dối, thầm nghĩ nàng từ xa đến đây cố tìm hiểu sự sống chết của mình, rõ ràng là nàng đã rất yêu mình, nhưng vì muốn tỏ lòng thành thật với nàng, cho nên không muốn dối nàng, không ngờ lại càng làm nàng thêm đau lòng, tâm trạng các cô thật là khó lường trước được.
Nên chàng liền cố cười với nàng :
- Tiểu Bình, muội muốn nghe huynh nói...
Nhưng Tiểu Bình bỗng nhảy lên chạy về phía sợi dây thừng, vừa cười vừa nói :
- Đừng nói nữa, chúng ta lên cốc thôi.
Hoàng Bác đứng yên bất động, khi nàng biết chàng không có chạy tới, nàng dừng bước ngạc nhiên hỏi :
- Sao vậy, bộ huynh không lên à?
Nhìn gương mặt cố gượng cười của nàng, chàng bỗng cảm thấy đau lòng, bằng giọng từ tốn chàng nói với nàng :
- Tiểu Bình à, muội nghe huynh giải thích đi, rồi mới lên được không?
Bỗng nụ cười nàng động lại, cúi mặt với vẻ u sầu, nàng tựa vào vách đá như đã đuối sức.
Hoàng Bác thấy vậy liền đến gần, hai tay đặt lên đôi vai nhỏ nhắn của nàng với thái độ thành khẩn khẽ nói :
- Lúc nãy huynh nói có phần thích Thượng Quan cô nương, thật ra mối tình cảm đó đã không thể tồn tại trước khi muội đến đây...
- ...
- Muội cũng biết cô ấy là cháu gái của Đông Kiếm, tám phần mười là đối thủ không đội trời chung, cô ấy tuy không thích Âu Dương Thừa Kiếm, nhưng dù sao Đông Kiếm cũng là dượng cô ấy, nếu mai mốt huynh giết chết Đông Kiếm thì thử hỏi cô ấy còn có thể...
- ...
- Hừ, cho nên huynh không gạt muội, cũng không thể yêu thích cô ấy nữa để tránh sau này...
Tiểu Bình nghe chàng nói vậy, vẻ đau buồng trong lòng đã tan thành mây khói, nàng hé nở nụ cười trên khoé môi, nhưng nàng cố che dấu sự vui mừng từ trong đáy lòng, vừa hé nụ cười, nàng đã đọng mặt lại mím môi nói :
- Hừ, muội đâu cần biết huynh có thích cô ta hay không chứ?
Nàng vừa nói nhưng không thể che dấu được sự vui sướng bên trong lòng mà khúc khích cười lên tiếng.
Nét cười của nàng ửng hồng cả gương mặt, nàng mắc cỡ ngoảnh mình che mặt chạy ra xa.
Hoàng Bác mừng rỡ nhảy lên lớn tiếng nói :
- Thôi đi, chúng ta lên cốc đi.
Tiểu Bình vẫn che mặt lại, cười khúc khích nói :
- Huynh lên trước đi.
- Không muội lên trước đi.
- Muội muốn huynh lên trước mà.
- Không được muội lên trước mới phải.
- Thật tình, vậy có phân biệt gì không?
- Không phân biệt thì muội cứ lên trước đi mà.
Tiểu Bình không nói lại chàng, nhún mình nhảy lên ba trượng, sử dụng khinh công Bộ Bộ Cao Thăng, mũi chân trái chạm vào vách núi, thân hình lại nhảy cao lên hai trượng, vươn tay nắm sợi thừng.
Trong khoảnh khắc, bỗng nghe nàng kêu lên một tiếng hoảng hốt, tay phải nắm sợi dây thừng đã vuột ra, thân hình từ trên cao rơi xuống.
Hoàng Bác thấy vậy cũng hoảng hốt, nhanh chóng bước lên, vươn hai tay đỡ lấy nàng ôm vào lòng, và hỏi :
- Tiểu Bình muội thế nào rồi?
Thân hình nẩy lửa của Tiểu Bình bị Hoàng Bác ôm chặt trong tay, nàng hoảng loạn kêu lên, tay chân múa may cố nhảy xuống đất.
Trong lúc vùng vẫy, môi son của nàng vô tình đã in vào má Hoàng Bác.
Hoàng Bác nhận thấy nàng chẳng có thương tích gì cả, liền thả nàng xuống đất, đưa tay lên sờ má nơi bị nàng “in”, trong lòng cảm thấy nóng ran và pha lẫn vị ngọt khó tả siết.
Chợt Hoàng Bác cảm thấy vô cùng xúc động, không dằn lòng được, chàng vươn tay ôm lấy nàng, cúi xuống hôn nàng không ngừng,
Tiểu Bình ư nhẹ một tiếng, nàng hơi vùng vẫy, và sau đó chấp nhận sự tàn phá ngọt ngào của Hoàng Bác.
Hồi lâu tâm trí Hoàng Bác tỉnh lại, chàng hoảng buông tay, lùi hai ba bước bồi hồi nhìn nàng nói :
- Xin lỗi muội, chắc... chắc là huynh nổi điên rồi.
Tiểu Bình vô cùng mắc cỡ, nàng ngồi xuống che cả mặt lại nũng nịu la lên :
- Muội muốn chết, muốn chết thôi.
Nghe vậy Hoàng Bác hoảng hồn chắp tay xá nàng nói :
- Huynh xin lỗi muội, huynh không phải cố ý, xin muội hãy tha lỗi cho huynh.
Bây giờ Tiểu Bình mới chịu thả tay xuống, nàng thẹn thùng ném mắt nhìn Hoàng Bác, hé môi oán trách chàng :
- Huynh thật... thật...
- Lúc nãy sao muội bỗng lại té rơi xuống.
- Muội đâu có té xuống đâu, muội chỉ nghĩ đến một việc mới nhảy xuống thôi mà.
- Thì ra là vậy, muội nghĩ ra chuyện gì vậy?
- Muội nghĩ chúng ta nên đưa con thỏ cái ra ngoài cốc chết này.
- Con thỏ cái à? Hừ, lo làm gì kia chứ?
- Không, huynh đã ăn thịt con thỏ đực, nếu không cứu con cái ra cốc, thì người ta chắc buồn chán chết đó.
Hoàng Bác không dám cãi lại với nàng, hai người liền chia ra tìm con thỏ ấy.
Tiểu Bình nhảy tìm khắp các bụi cỏ, miệng kêu liên tục :
- Ê, thỏ ơi, mi ở đâu? Hãy ra mau đi.
Hoàng Bác biết chỗ ẩn náu của con thỏ, thò tay vào một khe hở bên sườn núi, không bao lâu đã lôi được con thỏ ra.
Hoàng Bác thấy con thỏ vùng vẫy y như Tiểu Bình lúc nãy, chàng cười lên nói với nàng :
- Tiểu Bình, làm sao mình bắt nó lên đây?
Tiểu Bình ngước mắt thoáng suy nghĩ, nàng cười nói :
- Huynh không ôm nó vào lòng hay sao?
Hoàng Bác cau mày nói :
- Vậy cũng được, nhưng nó đái ỉa ra thì sao chứ?
Nghe vậy nàng cười khúc khích không dút.
Hoàng Bác lớn tiếng nói :
- Muội nghĩ giùm đi, sao cứ cười hoài chứ?
- Hì, nghe nói huynh là thần đồn cờ vây, sao lại đánh cờ ra, muội thấy huynh cũng vậy thôi hà.
Hoàng Bác bị nàng chọc, bỗng nghĩ được một cách, cười nói với nàng :
- Được, muội cứ lên trước, huynh đã có cách.
Tiểu Bình lại nhún vai phi thân nắm lấy sợi dây rừng trèo lên cốc. Hoàng Bác đứng dưới phòng hờ, khi thấy nàng đã an toàn lên tới cốc đỉnh, chàng liền cầm con vật nhảy lên nắm chặt sợi dây rừng sử cụng Bích Hổ Công, lưng tựa dính vào vách núi, cột con thỏ ngay cuối sợi dây rừng sau đó mới trèo lên đỉnh.
Không bao lâu đã lên tới cốc đỉnh. Tiểu Bình nắm lấy tay chàng kéo lên và nói :
- Huynh cột con thỏ vào dây à?
Hoàng Bác mỉm cười gật đầu, đứng thẳng người ném mắt nhìn quanh bầu trời, thấy chân trời vô cùng vô tận, chàng thở một hơi dài, trong lòng cảm thấy như tái thế làm người.
Sau khi Tiểu Bình kéo dây rừng lên, cởi con thỏ, nàng hồn nhiên thả con thỏ ra và nói :
- Đi thôi, đi tìm một người bạn đi.
Con thỏ như ngựa sút cương nhanh chóng chạy vào rừng rậm.
Nàng đứng nhìn con thỏ chạy đi mất, quay mình lại nói với chàng :
- Ê, bây giờ mình đi đâu?
Hoàng Bác nhún vai học theo giọng nói của nàng :
- Ê, muội đang gọi ai vậy?
Tiểu Bình ửng hồng cả mặt, nàng liền đưa tay đánh chàng, Hoàng Bác tránh né vừa chạy tới trước, vừa la lớn :
- Thôi mình đi Đức Thanh huyện nhé.
Tiểu Bình chạy rượt theo sau nói :
- Đến Đức Thanh huyện để làm gì?
- Đến gặp hai vị sư phụ của huynh, hiện hai lão sư phụ dang chờ huynh trong Tiết gia phế viện, không biết giờ này còn ở đó không, nhưng dù sao cũng phải đến đó tìm.
- Su phụ huynh không biết có đuổi muội không?
- Huynh không biết, nhưng chắc là không.
Sau khi hai người xuống được núi Mạc Can, chậm bước lại cùng đi đến Đức Thanh huyện.
Danh Sách Chương: