Bọn họ hai người trầm mặc đi bên nhau không ai nói với ai một câu nào. Hoàng Bác cứ mỗi bước chân dẫm lên những chiếc lá thu vàng dưới chân là mỗi lần lòng đau se lại, càng đi nỗi đau càng lớn, càng trầm giọng hơn, hiển nhiên trong đầu chàng lúc này vừa rối lên không biết xử sự thế nào với nàng vào lúc này, đồng thời hình bóng Tiểu Bình vừa khóc vừa chạy xuống dốc vẫn cứ hiện rõ trong đầu chàng.
- Thu Tuyền! - Cuối cùng chịu không nổi chàng thốt gọi lên.
(Mất 2 trang)
Hoàng Bác nghĩ ngay đến Tiểu Bình, mặt thoáng biến sắc vội vàng kéo tay Thu Tuyền đi về phía rừng cây rậm, nói :
- Chúng ta đi xem thử!
Hai người vọt vào rừng, theo hướng vừa phát ra tiếng rên chạy đến thì mắt chứng kiến một cảnh tượng đáng sợ.
Ba vị bạch y thiếu nữ bị treo ngược trên cây, đầu chúc xuống đất mặt mày đờ dại biểu lộ rõ bọn họ đã bị điềm huyệt. Hoàng Bác vừa thấy bọn họ đã kinh ngạc tột độ vì bọn họ chính là ba vị tôn đồ mày hoa mặt ngọc của Cửu Giá Quả Phụ: Phương Nhi, Oanh Nhi, Quyên Nhi.
Hoàng Bác lúc ấy lại phát hiện ra Cửu Giá Quả Phụ đang nằm gần đó thỉnh thoảng rên lên, bộ dạng thương thế trầm trọng. Chàng kinh hãi nhíu mày nghĩ: “Trên đường đại võ lâm này ai có thể đả thương bà ta trầm trọng như vậy chứ?”
Hoàng Bác nhìn Thu Tuyền một cái, rồi hỏi :
- Thu Tuyền, chúng ta có nên cứu bọn họ không?
Thu Tuyền dựa vào người chàng vẻ kinh hãi hỏi :
- Chuyện này là thế nào? Bọn họ là ai?
Hoàng Bác giới thiệu cho nàng biết qua về bọn sư đồ Cửu Giá Quả Phụ, rồi thở dài nói :
- Ta đã nếm đòn của bọn họ không ít, hiện tại bọn họ bị báo ứng đó mà!
Đột nhiên Cửu Giá Quả Phụ mở hé mắt ra, nhìn dáo dát giọng rên rỉ nói :
- Ai? Ai đang rủa thân già?
Hoàng Bác ngồi xuống bên bà ta nói :
- Tát lão tiền bối, tại hạ là Hoàng Bác đây, bà làm sao vậy?
Cửu Giá Quả Phụ nghe tiếng sắc mặt chợt biến, đưa hai tay chống xuống đất định ngồi dậy như vừa nhấc người lên liềng ngã xuống lại chứng tỏ bà ta bị mất nhiều sức lực. Bà bỗng cười thảm nói :
- Hoàng Bác, ngươi... tiểu tử ngươi... muốn đến... đây kiếm lợi...!
- Nói bậy, tại hạ muốn đến đây cứu các người!
Cửu Giá Quả Phụ cố sức thóa mạ :
- Xéo đi! Đồ thối tha nhà ngươi! Ngươi nói... lời điên khùng... thân già này có... chết đi... chết... đi... ư... cũng thành ma bắt ngươi.
Hoàng Bác không nhịn được cười, rồi thò tay vào áo lấy ra một bình sành nhỏ xíu màu xanh lam dốc ra mấy viên “Hồi thần liệu thương đơn”, hỏi :
- Hãy nói cho tại hạ nghe, ai đánh bà đến thế này?
Cửu Giá Quả Phụ lại rên lên hừ hừ một trận nữa mới mở mắt ra giọng đứt quãng nói :
- Đới Lập Ông... và Mẫu Dạ Xoa... liên thủ... công lão... đem ba tôn... đồ ta... treo... lên... hừ hừ...
Hoàng Bác nghe nói đến phu phụ Nam Quyền hốt nhiên cười lên khục khục trong miệng, Cửu Giá Quả Phụ nghe tiếng cười giận lên, đôi môi run run rủa :
- Tiểu tử, ta như không chết... hừ hừ hừ... nhất định sẽ đập... đập dẹp ngươi...
Hoàng Bác cười cười rồi dùng tay nhét mấy viên linh dược vào trong miệng bà ta, nói :
- Hảo, tại hạ sẽ dành cho bà một cơ hội!
Cửu Giá Quả Phụ thất kinh, cố mạng phun mấy viên thuốc ra, giọng ú a ú ớ, nói :
- Tiểu tử... ngươi... ngươi giở trò... đây... ngươi đồ chết... tiệt...
Hoàng Bác dùng sức giữ chặt miệng bà ta, buộc phải nuốt thuốc xuống đồng thời hỏi lớn :
- Tại hạ cho bà uống thuốc, chẳng phải giở trò gì đâu!
Cửu Giá Quả Phụ giận run lên nói :
- Thuốc phá thương... phong phải không?
Hoàng Bác nghe bà ta nhắc đến lần trước chàng nhớ lại chuyện lần trước ở trong rừng dùng ba viên “phá thương phong dược hoàn” làm độc dược cho ba vị tôn đồ của bà ta uống, bất giác cười lên khanh khách nói :
- Không sai, chính là “phá thương phong dược hoàn”, bà uống rồi thì sau một hồi sẽ hắc xì thoải mái nha!
Thu Tuyền thấy Hoàng Bác tinh quái như vậy, bất giác cười lên nói :
- Bác ca ca, chàng thật khéo đùa!
Hoàng Bác đứng dậy nheo mắt nhìn nàng cười cười, rồi bước đến gần nơi ba thiếu nữ đang bị treo lơ lửng xuất thủ cách không điểm huyệt giải khai huyệt đạo đã bị phong bế của họ.
Phương Nhi, Oanh Nhi và Quyên Nhi huyệt đạo vừa được giải khai liền chẳng khác gì lũ chim báo sáng, lao nhao lao nhao ầm lên :
- Hoàng tiểu hiệp, cứu ta với nhé.
- Hoàng công tử, nô gia thật khó chịu, ngài hãy nhanh giải cứu nô gia.
- Người tốt, người tốt, làm ơn làm phước...
Hoàng Bác bị ba vị cô nương này mỗi người mỗi câu giành nhau nói đến ngây mặt ra, lát sau trầm giọng quát :
- Không được nói bậy bạ, chỉ gọi ta là Hoàng tiểu hiệp là được rồi.
Phương Nhi nhăn mặt nói :
- Được, được, Hoàng tiểu hiệp xin hãy mau cứu ta xuống mà phải nhẹ thôi nha. Ngươi biết không, lần trước trong từ đường họ Bác ngươi làm ta đau ghê...
Oanh Nhi cũng lên tiếng tranh lại :
- Ai da! Hoàng tiểu hiệp, ngươi nên cứu ta trước, ta đáng thương nhất nè, vì ta bị treo lên trước...
Quyên Nhi làm vẻ mặt đau đớn, nhăn nhăn nhíu nhíu, rên mấy tiếng nói :
- Không Hoàng tiểu hiệp, ta mới cần được cứu trước, ngươi xem chân ta sưng phù lên rồi nè!
Giọng ba vị cô nương này lao chao nghe đến chói tai, Hoàng Bác cứ bị ba cô thay nhau quấy nhiễu đến nỗi đỏ mặt tía tai, lát sau chàng giận thét lên :
- Các ngươi có chịu câm miệng lại đi không!
Ba cô gái quả nhiên mặt mày lấm lét, im miệng. Khu rừng trở nên vắng lặng như đầu.
Hoàng Bác lườm ba cô gái một lượt, thần sắc nghiêm túc nói :
- Các ngươi nên nhớ điều này, bằng vào những hành vi của các ngươi thường ngày, khiến người ta nhìn thấy cũng phát khiếp. Thử hỏi ai vào lúc này dám cứu ngươi chứ?
- Thế nhưng ta nghĩ các ngươi tuổi còn trẻ, nếu biết thay đổi làm một người tốt thì sẽ ra tay cứu các ngươi lần này. Các ngươi từ nay phải không được tụ ba tập bảy đàn đúm phá người. Phải làm người tốt, phải la kiếm chồng, bỏ thói dâm đãng trở về chính đạo, các ngươi nghĩ sao?
Ba cô gái trầm ngâm một lúc, Phương Nhi mắt liếc ngược nhìn Thu Tuyền một cái rồi nói :
- Hừ, ngươi cũng không phải nay đi với người này mai đi với người khác đó sao? Vậy mà hôm nay lại lên mặt chúng ta tụm ba tụm bảy!
Hai cô gái kia nghe vậy cũng hùa theo nhao nhoa dậy lại :
- Ừ ừ... đúng rồi, mình cũng chẳng thu kém gì ai vậy mà làm ngon!
- Kẻ tám lạng, người nửa cân... có khác nhau đâu chứ?
Hoàng Bác khựng người á khẩu không nói gì được, ngượng ngập quay nhìn Thu Tuyền nói :
- Thu Tuyền, ta thực sự đúng như vậy, làm sao như vậy?
Thu Tuyền mỉm cười nói :
- Con người chàng đặc biệt quá, tình hình này làm sao nói gì được nữa chứ!
Hoàng Bác cúi đầu trầm ngâm hổi lâu, bỗng nhiên ngước mặt lên nhìn ba cô gái nói :
- Ba vị cô nương nói thật đúng, tại hạ quả thật cũng có nhiều sai phạm, bây giờ ta cùng tất cả mọi người cùng nhau sửa lỗi nhá?
Phương Nhi nhíu mày ngập ngừng nói :
- Ngươi nói nên phải sửa đổi thế nào chứ?
Hoàng Bác nghiêm mặt nói :
- Ta từ nay sẽ bỏ thói cẩu thả và thương yêu bừa bãi, các ngươi cũng phải mổi người đi tìm cho mình một người chồng tốt, được chứ?
Phương Nhi nói :
- Ngươi không nói thì dễ chứ thử hỏi chúng ta tìm đâu ra người chồng tốt chứ?
Oanh Nhi nghe vậy cũng chen vào một câu :
- Hoàng tiểu hiệp, hay nếu vậy thì ngươi tìm giúp ta một người chồng nha!
Hoàng Bác cả kinh vội xua tay nói :
- Các vị cô nương lượng thứ, tại hạ không kham nổi chuyện ấy, các cô phải tự mình đi tìm lấy. Từ từ mà tìm, người ta vẫn nói “Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm”, chỉ cần tất cả các ngươi từ bỏ các hành vi bất chính thì nhất định sẽ có một ngày tìm được một ngày tìm được!
Quyên Nhi lên tiếng :
- Hảo, thế nhưng nhỡ sư tổ và sư phụ chúng ta không ưng thuận thì sao chứ?
Hoàng Bác nghe cũng có lý, lúc ấy bất giác quay người lại nhìn Cửu Giá Quả Phụ, chính lúc ấy Cửu Giá Quả Phụ cũng vừa gượng ngồi dậy. Bà ta sau khi uống xong “hồi thần liệu thương đơn” thương thế trong người đã giảm được năm phần.
- Hoàng Bác, tiểu tử ngươi... xem ra... cũng không... đến nỗi tệ...
- Tát lão tiền bối, lời vừa rồi tiểu bối nói bà nghe rõ rồi chứ?
Cửu Giá Quả Phụ gật đầu nói :
- Đã nghe, ta không chập thuận!
- Lão tiền bối không nên cố chấp như vậy, điều này đối với lão tiền bối đâu có tổn thất gì đúng không?
Cửu Giá Quả Phụ lắc đầu nói :
- Không được, lão thân nhất quyết dùng bọn nó để trả thù đàn ông trong thiên hạ này!
Hoàng Bác cả kinh nói :
- Lời lão tiền bối ý nghĩa thế nào?
Cửu Giá Quả Phụ lúc ấy thịt trên mặt giật giật tợ như tức giân khôn xiết, rồi bỗng nhiên cười nhạt nói :
- Ý nghĩa thế nào ư? Thôi được, để thân già này kể hết cho ngươi nghe...
Bà ta dừng lại ho khan vài tiếng rồi nói tiếp :
- Ngươi có nghĩ rằng năm xưa ta đã từng nghĩ cưới được một người chồng tốt không? Thú thực mà nói với ngươi, lúc ta tuổi đang xuân thì cũng đã từng dốc lòng yêu thương một người đàn ông, thế nhưng hắn đã phụ bạc ta, lừa dối ta. Rồi đến ngày thành hôn hắn chuồng mất. Hừ... Ngươi nghĩ xem, trong thiên hạ ở đâu có con người phụ tình bạc nghĩa như vậy chứ? Đó chính là lũ ma quỷ hại người mà thôi!
Hoàng Bác nghe đến đó tợ như đã hiểu ra hết nỗi uẩn khúc trong lòng bà ta, chính câu chuyện này đã làm cho bà ta phẫn uất mà trở thành hận thù với đàn ông, và...
Chàng nghĩ đến đó bỗng nhiên từ đàng sau nghe tiếng chân người bước lại, chàng quay đầu thì nhìn thấy đó là Vô Danh lão nhân và Hồng Oa.
Nguyên là Vô Danh lão nhân và Hồng Oa chờ lâu mà vẫn không thấy Thu Tuyền quay trở lại nên lo lắng mà đi tìm, thì đến đây.
Vô Danh lão nhân đã nghe hết những lời Cửu Giá Quả Phụ nói, lão lúc ấy vừa đi vừa nói :
- Và lúc ấy bà bắt đầu phục thù, bắt đầu giở trò với lũ đàn ông và kết quả của gần tám mươi năm giở trò, phục thù bây giờ bà chỉ lấy được hai chữ... cô quạnh!
Cửu Giá Quả Phụ giật mình ngẩng đầu lên, trương mắt nhìn lão già nói :
- Ngươi là ai?
Vô Danh lão nhân dừng chân lại cách bà ta bảy tám bước, ngước mặt lên trời thở dài một tiếng rồi nói :
- Lần đầu tiên nghe giọng bà khiếp hoảng, điều đó cũng đủ thấy bà cũng đã cảm động trong lòng, cho nên ta cũng...
Cửu Giá Quả Phụ không đợi lão già nói hết, lên giọng quát cắt ngang :
- Thân già này chỉ hỏi ngươi là ai?
Vô Danh lão nhân từ từ gỡ lớp da hóa trang ở trên mặt ra, lúc ấy không còn phải là một lão già mặt đỏ quắc thước nữa mà là một khuôn mặt hung dữ, mắt hổ mày rậm dựng xếch lên, nước da trắng xanh thoáng trông thật đáng sợ, nhưng ai biết lão ta vẫn là một nhân vật đường đường chính chính, hành đạo giang hồ, khử ác phò thiện.
Cửu Giá Quả Phụ mặt biến sắc, giọng run run thốt lên :
- Tam Tĩnh, chúng ta đã đoạn tuyệt tình tỷ đệ, ngươi còn đến đây gặp ta làm gì?
Vô Danh lão nhân đôi mắt sụp xuống, hai hàng nước mắt lão chảy dài trên đôi má gầy gò nói :
- Mặc dù chỉ vì không đoạt được “dịch dung mật pháp” mà tỷ hại ta phế bỏ hết võ công nhưng ta hoàn toàn không hận tỷ, cầu mong có một ngày tỷ hối hận...
Cửu Giá Quả Phụ nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của tiểu đệ mình, cố nén lòng nhưng không được, nước mắt cũng chảy dài nói :
- Ngươi không cần phải nói với ta những điều đó, ta tuyệt không hề hối hận.
Vô Danh lão nhân bước đến gần bà, nói :
- Tỷ tỷ bây giờ trở thành người “cổ hy”, trăm tuổi còn gì! Vậy mà vẫn chưa lìa trần, thử hỏi như vậy há không phải thượng thiên vẫn ưu đãi tỷ hay sao? Tỷ tỷ...
Cửu Giá Quả Phụ cả người rung lên thành tiếng khóc, xúc động thật sự đột nhiên ôm chầm lấy lão già gọi lên :
- Đệ đệ...
Hoàng Bác đã sớm biết Vô Danh lão nhân là thân đệ (em ruột) của Cửu Giá Quả Phụ, nhưng thật không ngờ được công lực của lão bị tàn phế chính là do bàn tay của Cửu Giá Quả Phụ. Lúc ấy thấy bọn họ hai người tỷ đệ ôm nhau khóc, bất giác chàng xúc động trong lòng, những giọt nước mắt cũng nhanh chóng chảy ra.
Thu Tuyền, Hồng Oa từ lúc thấy sư tổ của mình gỡ lớp hóa trang ra đã kinh ngạc, nhưng đến bây giờ tất cả mọi chuyện tai nghe mắt thấy mới hiểu hết mọi chuyện, cũng không kìm nỗi nước mắt khóc òa lên.
Ba cô gái bị treo ngược thì chỉ thấy kinh ngạc hơn là thương tâm, bọn họ tuy đã từng nghe qua vị “Thiên Diện Quái Tú” (lão già nghìn mắt) Vô Danh lão nhân là đệ đệ của sư tổ mình. Nhưng không thể ngờ được hôm nay sư tổ đột nhiên quay lại nhìn nhận bào đệ của mình, bởi vì thường ngày bọn họ chỉ được nghe những lời nguyền rủa thậm tệ từ miệng sư tổ về lão già này, bởi vậy lúc này sự kinh ngạc của bọn họ là đúng vậy.
Phương Nhi nghĩ: “Chà! Nhìn sư tổ khóc, khuôn mặt thật buồn cười hết sức...”
- Đệ đệ, ngươi nói đúng, tỷ tỷ cho đến bây giờ vẫn cô quạnh, tâm sự muộn phiền nan giải, không có một người để giải bày... không một người...
Oanh Nhi nhíu mày nghĩ: “Í! Sư tổ nói không một người để giải bày, vậy hàng ngày thường cùng chúng ta nói chuyện thì...”
- Ba nha đầu kia tuy rằng hàng ngày cùng ta nói chuyện nhưng tuổi chúng chỉ biết tìm khoái lạc ngoài ra không hiểu một tí gì...
Cửu Giá Quả Phụ cứ phần trần tiếp, lời này khiến Quyên Nhi nghĩ: “Ai da! Sư tổ bảo chúng ta không hiểu gì cả! Bọn ta có hiểu hay không thì có liên quan gì đến lão già ấy chứ?”
Giọng Cửu Giá Quả Phụ lại thốt lên trong nước mắt :
- Có nhiều lúc ta đã tự hỏi, mình đã làm những gì? Trả thù ư? Vậy mà ta đã tìm lại được niềm hoan lạc nào chưa? Tại sao nỗi thống khổ trên đời này đều hướng được an lạc nhàn thú, mà ta thì không? Ai dà! Ta thật sự đã bị tâm bệnh cuồng tưởng, đã sát hại không biết bao nhiêu người, và hại luôn cả sư đệ nữa... đệ đệ, ta thật có trọng tội với đệ đệ...
... Những lời thổn thức như tự giải bày, như tự thú nhận tội lỗi, bà ta cứ nói hết cho thỏa thích uẩn khúc từ sâu trong đáy lòng mình.
Hoàng Bác lúc ấy đã nhún mình lên cây tháo dây giải cứu ba cô gái xuống đất, bọn họ vừa xuống được liền quỳ xuống chân càng lao nhao nói :
- Hoàng tiểu hiệp, đa tạ ơn cứu mạng, tiện nữ đã biết từ lâu tiểu hiệp là người tốt mà, người tốt đa tình nha!
- Hoàng tiệu hiệp, ngươi nhận ta làm nha đầu nhé? Hằng ngày ta sẽ nấu thức ăn cho ngươi, sẽ giặt quần áo, sẽ cọ lưng khi ngươi tắm...
- Hoàng tiểu hiệp, ta cũng biết nấu ăn, biết giặt quần áo, biết cọ lưng...
Hoàng Bác thật như mắc họa, vội lắc đầu lia lịa cho đến khi bọn họ im miệng lại mới thôi rồi mới nghiêm túc nói :
- Đa tạ thịnh tình của các cô nương, tại hạ thực không muốn gì cả, chỉ muốn các vị thay đổi tâm tính trở thành những cô nương tốt mà thôi!
Lúc ấy Cửu Giá Quả Phụ buông Vô Danh lão nhân ra, đưa mắt nhìn ba tôn đồ của mình nói :
- Bọn nha đầu kia, các ngươi có thể đi!
Ba cô gái quay lại phủ phục nói :
- Sư tổi, sư tổ muốn bọn tôn đồ này đi đâu?
Cửu Giá Quả Phụ nghiêm mặt :
- Thì như lời Hoàng tiểu hiệp đã nói, đi làm một con người tốt, đi tìm cho mình một người chồng tốt!
Phương Nhi mặt rầu rầu nói :
- Chúng tôn đồ biết đi đến đâu để tìm cho ra người chồng tốt chứ?
Cửu Giá Quả Phụ thở dài nói :
- Từ từ mà tìm, chỉ cần các ngươi không làm những hành vi bất chính, hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm, nhất định sẽ có một ngày các ngươi tìm được thôi mà!
Oanh Nhi khuôn mặt đau khổ, đột nhiên hỏi một câu bất ngờ :
- Sư tổ, bọn đệ tử quả thực không có cha mẹ chứ?
Cửu Giá Quả Phụ cảm thương thở dài, nói :
- Đúng vậy, các ngươi đều là do sư tổ lượm về nuôi dưỡng, một đứa là trôi dạt trên sông, một đứa là bơ vơ giữa đường, một đứa thì lại nằm chèo queo ngoài hiên nhà người ta... Ai da! Các ngươi thật khổ...
Phương Nhi nghe xong tủi hổ không cầm được nước mắt, tức tưởi nói :
- Vậy sư tổ bây giờ định đi đâu?
- Sư tổ suốt đời hành ác tán loạn, gây ra không biết bao nhiêu tội lỗi, bắt đầu từ hôm nay sư tổ sẽ cùng đệ đệ lui về sống ẩn cư, nguyện sám hối qua những ngày cuối đời này!
Oanh Nhi đột nhiên gào khóc lên nói :
- Sư tổ, chúng tôn đồ không muốn xa rồi sư tổ, sẽ cùng sư tổ sống ẩn nơi hoang sơn!
Cửu Giá Quả Phụ lắc đầu nói :
- Không được! Không được! Các ngươi còn trẻ...
Quyên Nhi lại dập đầu mấy cái nói :
- Tuổi trẻ thì có gì không được chứ? Trẻ già gì muốn ẩn cư thì cũng như nhau mà thôi, sư tổ...
Cửu Giá Quả Phụ không hài lòng vung tay lên nói giọng nghiêm nghị :
- Đi! Đi! Ta đã nhìn thấy hết rồi, nếu như ta đồng ý để cho các ngươi ẩn cư cùng ta thì bảo đảm chưa đầy một tháng các ngươi trốn hết, lúc ấy chỉ thêm phiền não cho ta! Các ngươi đi ngay đi!
Ba cô gái thút thít khóc thêm một hồi rồi cuối cùng cũng đành đứng dậy, cáo biệt sư tổ với mọi người rồi quay đầu lững thững bước đi.
Cửu Giá Quả Phụ đưa mắt nhìn theo bóng ba tôn đồ yêu mến của mình, trong làn nước mắt cho đến khi bóng họ khuất hẳn sau những rặng cây, lại thở dài một tiếng não ruột, cuối cùng quay lại nhìn lão già hồi lâu, bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì bà ta thò tay vào áo lấy ra một chiếc hộp ngọc bích nhỏ, mở chiếc hộp lấy ra hai chiếc lá màu xanh, dày cộm, đưa cho Vô Danh lão nhân nói :
- Đệ đệ, đây là “Thiên Niên Lục Linh Chi”, công lực của đệ do tỷ tỷ phế bỏ, vậy hãy dùng nói để phục hồi lại công lực!
Vô Danh lão nhân lắc đầu nói :
- Không, đệ cũng đã chín sáu tuổi rồi còn gì, bất tất phải phục hồi công lực. Hai vị sư phụ của Hoàng tiểu hiệp mới là những nhân vật đáng kính đời nay, nếu tỷ tỷ nguyệny1 thì...
- Thôi được, Hoàng Bác, ngươi quả thực là con người đáng để cho mọi người bội phục, ơn cứu mạng hôm nay thân già này xin lấy hai lá “Thiên Niên Lục Linh Chi” tặng ngươi để tỏ lòng cảm tạ...
Hoàng Bác sung sướng vô ngần, đây là điều mà chàng vẫn hằng mơ ước để đền ơn cho sư phụ, lúc ấy liền quỳ xuống bên bà dập đầu thi lễ nói :
- Vãn bối xin đa tạ lão tiền bối ban tặng!
Vô Danh lão nhân khi ấy nắm hai chiếc “Thiên Niên Lục Linh Chi” đưa cho chàng, rồi nói :
- Hài nhi, khi ngươi đi qua Kim Lăng thì hãy ghé vào đưa hai lá linh chi này cho hai vị sư phụ ngươi phục dụng, rồi sau đó sẽ đi đến Hoàng Sơn, việc không nên chậm trễ, bây giờ ngươi nhanh đi đi!
Hoàng Bác nhận lấy linh chi, đứng dậy định bái biệt hai vị lão nhân và bọn Thu Tuyền, Hồng Oa lên đường thì từ trong rừng cách đó ngoài hai trượng một giọng cười lành lạnh vang lên, tiếp theo nói :
- Đúng “Thiên Niên Lục Linh Chi” chứ? Hãy đưa đây cho lão phu!
Lời nói vừa dứt đã thấy một bóng lão già lướt tới.
Danh Sách Chương: