Nguồn: Cung Quảng Hằng
Nữ quỷ áo đỏ im lặng.
cô ta không hé răng, ánh mắt mang theo vài phần hoài nghi nhìn hai người kia.
Nghe xong...Làm quỷ miên man bất định.
“Đúng vậy, em đã nhận của anh ba ngàn rồi.” Trần Hi gật đầu thì thầm.
Nữ quỷ áo đỏ càng thêm bối rối.
Lừa một cô bé xinh đẹp như thế này mà chỉ bỏ ra có ba ngàn, tên này đúng là tồi thật.
Cả mặt nữ quỷ nhuốm máu, cứ đứng xa xa nhìn, thấy Trần Hi quay sang hỏi Lục Chinh: “Vậy anh định làm thế nào?” cô khựng lại, mắt sáng rực lên, mắt trông mong nhìn Lục Chinh nói, “Chỉ cần tìm được chiếc xe kia là được đúng không? trên xe chắc chắn sẽ lưu lại vết máu, chỉ cần kiểm chứng là có thể tìm được chiếc xe gây tai nạn.” Vết máu không dễ rửa sạch (1), nếu không chuyên nghiệp, trong lúc hoảng loạn chỉ dùng nước để rửa chắc chắn sẽ để lại dấu vết, người gây tai nạn kia e là gần đây cũng không dám mang xe gây án đi rêu rao khắp nơi, nói gì đến chỗ rửa xe.
cô thấy ý kiến của Lục Chinh rất hay.
Cũng chỉ có Lục Chinh mới giải quyết được vấn đề như thế này.
Người bình thường không thể tìm được thông tin khách hàng từ chỗ nhà bán xe.
“không sai, em nhận của anh ba ngàn.” Lục Chinh nhếch môi mỏng một cái, vênh mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ quỷ đang cảnh giác kia, lôi di động từ trong túi áo vest, gọi cho vị trợ lý Trương vạn năng nọ. Đầu bên kia điện thoại truyền tới chút tạp âm, ánh mắt đen tối nặng nề của Lục Chinh đảo qua phía nữ quỷ, trong nháy mắt, không khí dường như trở nên tươi mát, nữ quỷ co cụm lại trong góc, hoàn toàn không còn bộ dạng lệ quỷ đuổi theo Lục Cảnh đòi giết kia.
Hình như không khí đang lưu động, chớp mắt tiếng chuông di động cũng trở nên rõ ràng. (khúc này là do quỷ khí làm nhiễu sóng điện thoại)
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Lục tổng.” Đối với vị Lục tổng cho dù đi làm hay tan tầm cũng túm đầu mình mà gọi này, trợ lý Trương đã quen từ lâu, lúc này giọng anh ta rất bình tĩnh.
Đương nhiên, một người trẻ tuổi trải qua hơn ba lần đang cùng bạn gái lau súng cướp cò lại bị ông chủ lãnh khốc đánh gãy ngang hết lần này đến lần khác, cuộc sống suy sụp to lớn như vậy đã dạy cho trợ lý Trương một bài học vô cùng quan trọng.
Có đổi đối tượng.
thì cũng bị tên chủ rắc rưởi này phá ngang thôi.
Nhìn số tiền một năm trăm vạn trên đầu, trợ lý Trương quyết định trước lập nghiệp sau thành gia, chờ kiếm thêm mấy năm tiền lương của tên chủ đốn mạt này sẽ đi tìm một cô gái tốt, thoải mái dễ chịu rời khỏi Lục tổng, đi tới công ty con làm tổng giám đốc nào đó, thoải mái biết bao.
Bây giờ anh ta đang phải bước trên con đường trưởng thành đầy đau đớn, càng thêm coi sự nghiệp làm tất cả, giọng nói bình đạm, bước chân có chút hư không, giống như đi vào ngõ cụt. Lục Chinh nói ngắn gọn, “Ngày mai cậu đi điều tra cái xe của Lục Cảnh, ngoại trừ nó thì còn có ai mua xe đó nữa.”
“Vâng.” Cái này so với việc bảo mình đi tìm một cô bé mặc đồng phục thì đơn giản hơn nhiều, trợ lý Trương dừng chân, đột nhiên mở miệng nói, “Lục tổng, giờ tôi đang ở số 15 đường Hòe An.” Trước mặt anh ta là tòa nhà tối tăm, trong đêm khuya lại càng thêm im lặng đến đáng sợ, tòa nhà tối đen không có chút hơi người, lại còn giống như có ai đó đứng nơi cửa sổ, xuyên qua cửa kính nhìn chằm chằm mình.
*còn nhớ cái khúc tìm người của Lục bánh tráng chứ, là một cô bé học sinh tóc dài rất xinh.
Trợ lý Trương mặt vô cảm đẩy kính mắt, bỏ qua mấy suy nghĩ kỳ dị trong đầu, giống như tòa nhà mà Lục Cảnh nói có quỷ phá này không tính là cái gì.
Đương nhiên, cũng đúng thực không tính là gì.
Sau anh ta có một đội tinh anh hơn mười người tới để di dời phá bỏ, khổng võ hữu lực*, trên cánh tay thô to là trái Thanh Long, phải Bạch Hổ...
*khổng võ hữu lực: nôm na là cực kỳ mạnh mẽ.
“Cậu đang ở số 15 đường Hòe An?” Lục Chinh sửng sốt, tiện đà nghĩ tới trợ lý Trương hình như không biết mình đã được tìm được kẻ lừa đảo nhỏ kia rồi.
Trần Hi đang ngoan ngoãn đứng một bên, nghe tới đó, đột nhiên sợ ngây người.
“Hòe, đường Hòe An?” Có có chút khẩn trương hỏi thử.
Giọng nói yếu mềm, mang theo chút kinh hoảng lẫn tính trẻ con xuyên qua di động truyền tới lỗ tai của trợ lý Trương, anh ta khẽ nhíu mày, nhìn sắc trời lúc này, thấy đã là đêm khuya, thế mà cạnh Lục tổng nhà mình còn nghe thấy giọng một cô bé mềm mại.
anh ta lập tức đề cao cảnh giác, đột nhiên hỏi Lục Chinh, “Lục tổng, đối phương đã thành niên chưa?” Giọng anh ta rất nghiêm túc, Lục Chinh hạ mắt, nhìn thoáng qua cô bé bên cạnh, lúc này đang khẩn trương tới sắp ngất, khuôn mặt trắng nõn mạ màu trắng hồng, càng thêm tươi tắn xinh đẹp. Đáy mắt anh lóe lên tia sáng, nói ngắn gọn.
“Ừ.”
Trợ lý Trương thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc...không phải đi vào đồn công an với ông chủ.
“Chuyện số 15 đường Hòe An cứ tạm gác lại, anh không cần lên lầu nữa.” Lục Chinh thấy cô bé dùng sức gật đầu, đúng là lộ hết sạch luôn, cong cong khóe miệng, lạnh nhạt nói, “Nhà đó có quỷ.” Thấy Trần Hi sắp ngất tới nơi rồi, anh mới hừ một tiếng, cảm thấy hôm nay sau khi nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ kia... Đối với sự tồn tại của loại quỷ này, chuyện tiếp nhận cũng không có gì khó khăn.
Gần giống người, chẳng qua thảm thiết hơn thôi, lệ quỷ giết người trong truyền thuyết vẫn đang co vào một góc kia kìa.
Đến người sống Lục tổng còn không sợ, ma quỷ lại càng không sợ.
anh bấm tay, đột nhiên nhẹ nhàng gõ gõ cái trán Trần Hi, hỏi: “Đúng không?”
anh đang hỏi có phải nhà kia có quỷ không.
Trần Hi tưởng tượng lúc này ngoài căn hộ kia đang có người chuẩn bị bước vào, mất hết sức lực, gục đầu nhỏ xuống.
“Đúng vậy.”
“Quỷ?” Ngón tay đang đẩy mắt kính gọng vàng của trợ lý Trương đột nhiên khựng lại.
Ông chủ nhà mình hận nhất là mấy kẻ giả thần giả quỷ, giả danh lừa bịp.
“không sao, cậu quay về đi, sau này không cần phải lo chuyện tòa nhà đó nữa.” Thấy Trần Hi mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn mình cảm kích, Lục tổng kết thúc chủ đề, “Người cũng không cần tìm nữa. Gửi thông tin người mua xe qua là được.”
anh dừng một chút, thấy Trần Hi nhút nhát sợ sệt, đôi tay trắng trẻo đang để trước ngực dùng sức vặn trước vặn sau, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không nói được, anh đưa tay sờ sờ đầu cô, cúp điện thoại, nhẹ nhàng nói với cô: “không cần lo, sẽ không có ai tới làm phiền đâu.” anh khoan dung như vậy làm Trần Hi cực kỳ áy náy, cô nhỏ giọng nói, “cô ấy không phải lệ quỷ. Chỉ là...Muốn bảo vệ căn nhà kia đến phút cuối cùng thôi. sẽ không gây rắc rối cho hạng mục của anh đâu.”
cô nhỏ nhẹ nói những lời này, Lục Chinh chỉ đáp lại một tiếng giống như đã hiểu rõ tất cả.
“Cảm ơn anh đã khoan dung.”
“Giảm giá không?” Lục Chinh lãnh khốc hỏi.
“Hả?”
“Bảo vệ miễn phí anh hai ngày, anh có thể cho cô ta ở lại.”
Trần Hi đón nhận ánh mắt ám trầm của Lục Chinh, đôi mắt dần trở nên sáng ngời, dùng sức gật đầu: “Vâng ạ!”
“Miễn phí?”
“không thu tiền!” cô bé nhỏ tính trẻ con, giọng nói lại nghiêm túc vang lên trên con đường dài yên tĩnh. Đáy mắt cô là ánh sáng rực rỡ, dẫu trời có tối đen, nhưng ánh mắt sáng ngời kia lại làm người ta chú ý.
Nữ quỷ áo đỏ hoàn toàn bị lãng quên, cô ta yên lặng ngồi xổm một góc, thấy Trần Hi đang cười với Lục Chinh, rồi quay sang dặn dò mình: “Mấy ngày tới cô đừng nên xuất hiện, lỡ như dọa người ta chạy luôn thì biết làm sao? cô cũng không được giết người...Tôi biết đối với cô, chuyện này rất khó khăn, nhưng tôi hi vọng cô có thể giữ vững kiềm chế.” Lệ quỷ trong đêm khuya ngậm đầy oán khí, cả người ướt sũng máu, việc này rất khó khăn, thậm chí còn ảnh hưởng tới thần trí làm nữ quỷ không khống chế được đi giết người.
Nhưng Trần Hi lại cảm thấy nữ quỷ này có thể.
Giống như bây giờ, cô ta cỡ nào, cỡ nào lý trí đây này, vẫn không thử tới giết cô.
“không sao. Nếu cô ta không khống chế nổi thì cho chết thêm lần nữa.” Lục Chinh thờ ơ nói.
Nữ quỷ áo đỏ run bần bật, trốn chỗ xa xa, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm hai người.
thật là, hai người sống này thật là quá đáng ghét mà.
“Tôi biết rồi.” một lúc lâu sau, cô ta mới khó khăn gật đầu, thấy nữ quỷ đã đáp ứng, Trần Hi nở nụ cười yên tâm, xoay người nói với Lục Chinh, “Có thể về nhà rồi.” cô đã khuyên xong nữ quỷ, cảm thấy chuyện mình lo lắng nhất đã mất, đương nhiên có thể về nhà ngủ.
Lúc này Lục Chinh đưa cô về đúng địa chỉ thực, chỉ là khi nhìn lên tòa nhà có phần yên tĩnh này, anh nhíu mày hỏi: “Em ở đây?” anh không ngờ cô đúng là ở trên đường Hòe An, chẳng qua là mảnh đất này chưa được bán ra, khá gần với khu đất của anh.
Trần Hi mỹ mãn đeo cặp sách, đang quỳ gối trên ghế phó lái, thò người ra đằng sau kéo hai con gấu bự ra, nghe tới đó thì gật đầu.
“Đúng vậy.”
“anh thấy không có nhiều người ở đây lắm.”
“Tòa nhà này xây nhiều năm rồi, người có tiền một chút đều đã dọn đi, cho nên có phần trống trải. Nhưng mà cũng không sao, những người hàng xóm còn ở lại đều là người rất tốt, luôn giúp đỡ em.” Trần Hi hạnh phúc nói, lung lay ôm hai con gấu bự vào lòng, thấy Lục Chinh xuống xe, vội vàng nói, “Em tự ôm được.”
cô gần như bị hai con gấu che khuất, yếu đuối mỏng manh, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp. Lục Chinh lặng nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Em ở tầng mấy?”
anh theo bản năng nhìn lên tòa nhà yên tĩnh lạnh lẽo, chỉ thấy tâm tình bỗng nôn nóng lạ thường.
cô đã về căn nhà thực sự của mình, nhưng tại sao vẫn không có ai chờ cô?
“Tầng bốn.” Trần Hi ngoan ngoãn nói.
“Người nhà em không đợi em à?”
Nghe thấy Lục Chinh hỏi mình chuyện này, Trần Hi ngẩn người, nhưng vẫn cong mắt cười một cái, không trả lời lại.
cô không có thói quen nói chuyện gia đình mình cho người khác.
Hơn nữa, vì sao cô phải nói chuyện mình chỉ còn một thân một mình cho Lục Chinh biết.
Trần Hi cảm thấy không cần thiết, cũng không mong đợi Lục Chinh sau khi nghe được chuyện gia đình mình mà đồng cảm cho cô, cái đó đối với cô là vô dụng, bởi vậy cô chỉ vẫy tay tạm biệt Lục Chinh. Lúc cô xoay người lung la lung lay đi vào, chợt nghe người đàn ông phía sau mở miệng hỏi: “Mấy con thú bông trong cốp xe em không cầm à?” cô giật mình, xoay người lại, thấy người đàn ông mặc tây trang giày da, cao lớn anh tuấn đang chống tay trên nóc xe, nhìn mình chăm chú.
Thấy anh vẫn còn nhớ rõ mấy con thú bông kia, cô cười ngại ngùng nói, “Hai con là đủ rồi.”
Tuy ngoài mặt nói đủ nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, Lục Chinh im lặng không nói, anh trầm mặc một lát rồi hỏi: “Mấy giờ em bắt đầu xuất phát từ nhà để đi phát báo.”
“6 giờ.” Trần Hi ngoan ngoãn trả lời.
cô cảm thấy Lục Chinh hỏi chuyện này có chút kỳ lạ, muốn hỏi anh sao lại tò mò vấn đề này, lại thấy Lục tổng không có ý định trả lời, chỉ gật gật đầu không nói.
Sau khi cô lên lầu, lại gần cửa sổ vẫy tay, bóng dáng người đàn ông cường tráng dưới lầu giống như đang ngẩng đầu lên, cho dù cách đêm tối, nhưng Trần Hi lại cảm thấy anh đang nhìn cô chăm chú.
Sau khi cô phát tín hiệu thì anh lái xe đi, Trần Hi bỗng thấy trong lòng có chút luyến tiếc, cô cứ dựa vào cửa sổ nhìn chiếc xe kia dần biến mất trong bóng đêm.
Lục Chinh mặt lạnh tim nóng, là người rất tốt.
(1) Luminol - chất chỉ điểm vết máu: kẻ giết người có thể phi tang xác nạn nhân và lau sạch vết máu, nhưng nếu không có hóa chất lau dọn cực mạnh, các hạt máu li ti vẫn bám lại trong nhiều năm. Để tìm ra vết máu này người ta sử dụng luminol, khi xịt chất này lên bề mặt khả nghi và tắt điện, đóng kín cửa sổ, bề mặt dính máu sẽ phát sáng màu xanh dương ngả xanh lá trong khoảng 30 giây.
Luminol khi sử dụng được trộn chung với oxi già và kiềm cùng một số hóa chất khác. Phản ứng giữa oxi già và lumiol có khả năng phát sáng nhưng muốn ánh sáng đủ mạnh để nhìn thấy bằng mắt thường thì cần có chất xúc tác để làm tăng tốc độ phản ứng, huyết sắc tố hemoglobin trong máu chính là chất xúc tác đó. Nên mục đích thực sự của phản ứng giữa hidro peroxit và luminol là để xác định có tồn tại hemoglobin hay không.
Luminol là HCHC đa chức (nhóm chức amin và nhóm chức carbonyl), trung tâm phản ứng nằm ở hai nhóm amin.
P/s: edit biết bao chương mới được một cái đúng chuyên ngành