Nguồn: Cung Quảng Hằng
Lục tổng cố làm ra vẻ mặt từ ái, Trần Hi lại lập tức nhớ tới câu nói của con bạn đường Hòe An.
cô không chút tiền đồ co rúm người lại, cẩn thận lui mình về phía cửa xe.
Nụ cười của Lục tổng tắt ngúm ngay tức khắc.
“Em làm cái gì đấy?” anh lạnh lùng hỏi.
Nhìn gương mặt anh trở về vẻ lãnh khốc, Trần Hi lại thấy không còn sợ hãi nữa, chớp chớp mắt rồi ngồi thẳng, nhỏ nhẹ nói, “Em cảm thấy anh như này càng đẹp trai hơn.”
cô bình tĩnh nói lời khen ngợi, Lục Chinh hơi bất ngờ, đáy mắt nhu hòa hẳn ra, khịt mũi nói: “Tôi đương nhiên đẹp trai rồi.” Nhớ trước kia, khuôn mặt tuấn tú này của Lục Chinh đã làm cho biết bao thục nữ danh viện trong xã hội thượng lưu sinh lòng thương nhớ. Thấy Trần Hi mở đôi mắt to tròn nhìn mình, anh rũ mắt, từ tốn nói: “Về nhà ăn cơm trước.”
“Về nhà ăn cơm?”
“Tôi phải về nhà. Giờ em đang bảo vệ tôi, đương nhiên phải về cùng.”
“Nhưng anh đã đưa tiền cơm cho em rồi mà.” Trần Hi nhỏ giọng nói.
“Đó là tiền ăn khuya. Lục thị là tập đoàn lớn, rất có tinh thần trách nhiệm, luôn quan tâm đến nhân viên, bao luôn bữa tối.” Lục Chinh khốn khổ ghê, dùng cái giọng lạnh lùng nói chuyện, thấy Trần Hi đang suy xét, rồi tin tưởng gật đầu, lúc này anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi kéo cô về biệt thự.
Biệt thự này rất lớn, Trần Hi cảm thấy hình như còn lớn hơn cả Khương gia, nhưng nhìn qua có vẻ xây đã lâu, tuy không mới lắm nhưng lại được bảo dưỡng rất đẹp, so với biệt thự xa hoa chỗ trung tâm thành phố của Khương gia thì nơi đây có loại hàm súc thú vị nói không nên lời.
cô từ trên xe Lục Chinh bước xuống, nhìn thấy xa xa còn có một hoa viên xinh đẹp, bên trong đều trồng những loài hoa tươi đẹp, đa phần đều là hoa hồng đỏ thẫm đương lúc nở rộ.
“Đó là do Lục Cảnh trồng, đúng là thô tục.” Lục Chinh thấy ánh mắt Trần Hi đang dừng ở vườn hồng, liền hừ một tiếng nói.
“Em thấy rất đẹp mà.” Trần Hi vội vàng nói.
“...Tuy có hơi thô tục, nhưng rất đẹp, tôi cũng thấy thích.” Lục Chinh mặt không đổi sắc sửa lời. (Lục bánh tráng lật nhanh kinh)
Thẩm mỹ của anh cũng tương tự vậy, Trần Hi đứng xa ngắm nhìn những đóa hồng xinh đẹp kiêu ngạo kia một lát, rồi mới theo Lục Chinh đi vào cửa biệt thự.
cô thấy bất ngờ, vốn tưởng biệt thự lớn như thế này sẽ có nhiều người làm, nhưng khi cô vào lại chỉ thấy bóng hai người làm đang bận rộn.
cô thấy một người bưng trà cho mình, vội nói lời cảm ơn. Lục Chinh đang ngồi trên ghế sofa cách cô không xa, nhìn cô gái nhỏ đang vùi đầu, ôm chén trà uống. như con thú nhỏ nhút nhát sợ sệt uống từng ngụm nước, anh rũ mắt nói, “Tôi không thích trong nhà có nhiều người đi lại.”
“Đủ dùng là được.” Trần Hi nói ngắn gọn, rồi lại nhìn miếng bánh ngọt nhỏ trên bàn mà người hầu đưa mình, ngẫm nghĩ rồi cầm lấy một cái lên cắn.
cô cúi đầu nghiêm túc ăn, vô cùng tập trung, Lục Chinh lấy tay chống cằm, yên tĩnh nhìn cô một lúc.
Đúng ngay lúc này, trợ lý Trương mở cửa biệt thự bước vào.
Làm một vị trợ lý đủ tư cách, đương nhiên phải coi biệt thự của ông chủ như nhà mình, cố gắng phục vụ ông chủ đúng chỗ, như thế mới tăng lương được.
“Lục tổng...” Trợ lý Trương đang muốn đưa Lục Chinh xem thử bản kế hoạch mảnh đất đường Hòe An kia, đột nhiên thấy một cô bé đẹp đến nỗi làm người ta thấy trước mắt sáng ngời đang ngồi cách Lục tổng không xa, đôi mắt đen trầm của Lục Chinh đang dừng trên người cô, chăm chú tới mức làm trợ lý Trương thấy trong lòng kêu lộp bộp một tiếng.
Nháy mắt, anh ta dùng ngay cái đầu thông minh hơn Lục Cảnh gấp trăm lần nghĩ tới cái gì đó, nhưng vì mình là một trợ lý đã trải sự đời, nên anh ta đẩy mắt kính, đi tới cạnh Lục Chinh, đem bản kế hoạch đưa cho Lục Chinh, bình tĩnh nói: “Đây là bản kế hoạch đấu thầu và dự án phát triển từ số 31 đến số 50 đường Hòe An.”
anh ta vừa nói, Trần Hi đang ăn bánh ngọt lập tức khựng lại.
cô hơi do dự, có phần xấu hổ, nhỏ nhẹ hỏi: “Có cần em tránh đi không?”
“không phải bí mật kinh doanh, em không cần phải khẩn trương.” Thấy Trần Hi đang hồi hộp đến độ túm đồng phục, mắt trông mong nhìn mình, Lục Chinh hơi dừng rồi đem bản kế hoạch đặt trên đùi.
Nhìn Trần Hi rõ ràng muốn biết, nhưng lại cô gắng làm bộ như mình không thèm để ý, anh đứng dậy đi tới cạnh Trần Hi, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ, đè thấp giọng nói: “Tòa nhà chỗ em sẽ nhanh chóng bị khai thác. Nhưng mà em cứ yên tâm, Lục thị sẽ không để mảnh đất này rơi vào tay kẻ khác.”
Triệu thị muốn mảnh đất này à, nằm mơ đi.
Mới về nước đã muốn gây chuyện, có để Lục thị vào mắt không đây?
Huống hồ... Đường Hòe An ấy có nhà của Trần Hi.
Trong lòng Lục Chinh hừ lạnh một tiếng.
“Em, em không lo lắng.” Trần Hi cúi đầu lầm bầm.
Nhưng đôi mắt cô lại hiện lên chút mịt mờ.
Nếu nhà cô bị dỡ đi, dù tiền bồi thường có lớn tới đâu, thì căn nhà duy nhất của cô cũng mất rồi.
cô có thể đi đâu bây giờ?
Mua được nhà mới, nhưng vẫn lẻ loi một mình, cũng chẳng còn hồi ức ấm áp của gia đình nữa.
cô không sợ một mình, cũng không ngại chuyển nhà, cô chỉ sợ sau khi dọn đi chẳng còn lại chút ký ức ấm áp của gia đình bên cạnh. Cũng không có mấy vị hàng xóm tốt bụng kia nữa, cái gì cũng bị dỡ bỏ, thứ cô còn lại có lẽ chỉ là tiền. Nhưng nếu không phải vì trả hết nợ, cô cũng không quan tâm quá lớn đến tiền bạc.
cô cắn môi, nhìn qua có chút co ro đến đáng thương. Phản ứng như thế làm Lục Chinh hơi nhíu mày, không ngờ Trần Hi lại để ý tòa nhà cũ nát ấy, anh hơi chần chờ, giơ bàn tay to đè lên bờ vai mỏng manh của cô gái, nhẹ giọng hỏi: “Nếu không tôi mua nó, để cho em ở lại chỗ đó được không?”
“Hả?” Trần Hi bỗng ngẩng đầu.
“Em muốn ở tòa nhà đó bao lâu thì ở bấy lâu.” Lục Chinh chăm chú nhìn cô nói.
Trợ lý Trương điên cuồng đẩy mắt kính.
“Như vậy sao được. Bất kể thế nào, em cũng không thể vì lợi ích bản thân mà bắt người khác chịu tổn thất vì mình được.” Trần Hi đối diện với đôi mắt đen trầm của Lục Chinh, biết anh không phải là chỉ muốn dỗ mình, mà thật sự muốn giữ lại mấy tòa nhà kia thật, cô vội vàng cười rồi nghiêm túc nói, “Lục Chinh, cảm ơn anh. Nhưng em không thể nhận ý tốt của anh được. Mua đất là để kiếm tiền đúng không? anh chịu lỗ lớn như thế, em ở trong tòa nhà cũng thấy khó chịu.”
cô nghiêm túc từ chối, có chút chần chờ, đột nhiên hỏi: “anh nói...Triệu thị muốn mua mảnh đất kia à?”
“Ừ, em từng nghe qua về Triệu thị chưa?” Lục Chinh cảm thấy mỗi lần Trần Hi nhắc tới Triệu thị đều hơi kỳ lạ.
cô còn nhỏ tuổi, chưa trở thành người từng trải, nên chưa học được kiểu mặt không biến sắc, bởi vậy dẫu cho có cực lực che dấu thì vẫn lộ ra chút cảm giác khác lạ.
“Từng nghe qua.” Trần Hi thất thần một lát mới nhẹ giọng nói: “Nhưng mà em không biết.”
cô mím môi, ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn hơn mình rất nhiều kia, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Nếu Triệu thị có được chỗ này, có phải sẽ dỡ bỏ những thứ cũ nát đó đi, sau đó dựng lên những công trình kiến trúc mới mà người ta không quen phải không?” Lúc cô hỏi Lục Chinh chuyện này, bàn tay anh đang đè vai cô bỗng nắm thật chặt, khoảng khắc đó, anh hình như nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp ấy lấp lánh ánh nước.
“Đúng vậy.”
“Ra là vậy à.” Trần Hi cười một cái, thì thầm, “Bởi vì cũ rồi, cho nên muốn bỏ đi, đúng không?”
không hiểu sao Lục Chinh lại không thích bộ dạng yên tĩnh này của cô, anh giơ tay, bàn tay che lại đôi mắt ấy.
“không sao đâu. Mảnh đất này sẽ không rơi vào tay Triệu thị đâu.”
“Vâng ạ.” Trần Hi chỉ cảm thấy bàn tay đang che mắt mình thật mạnh mẽ ấm áp, tuy trước mắt tối đen, nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Em còn cảm thấy nhà của em bị anh mua thì càng tốt.”
cô xúc động thở dài, gỡ bàn tay to của Lục Chinh ra, đôi mắt xinh đẹp kia không có nước mắt, ngược lại còn thoải mái cười một cái, nhẹ giọng nói: “Em không thích tập đoàn Triệu thị.” Đây là lần đầu tiên cô nói rõ ràng chuyện mình không thích Triệu thị, Lục Chinh khịt mũi, coi như chuyện cô bỗng khác lạ thành chuyện chưa từng tồn tại, nhướn mày nói, “Tôi cũng không thích.”
Cái này gọi là gì nhỉ?
Tâm ý tương thông?
Ăn ý?
Tóm lại lúc này, tâm trạng Lục tổng không tồi.
“Lục tổng, Nhị thiếu còn chưa xuống.” Trợ lý Trương đứng bên cạnh nhìn tới mực hận không thể cạo trọc đầu cho xong, vất vả lắm mới đợi hai người này thôi tán tỉnh nhau, anh ta mới thấp giọng nói: “Tôi nghe người hầu nói hôm nay Nhị thiếu chưa ra khỏi phòng...Chỉ có Lục tổng mới có thể gọi Nhị thiếu ra ngoài một chút, cứ ru rú trong phòng thì không tốt lắm.”
Nhị thiếu thấy quỷ... không, cứ luôn mồm nói gặp phải quỷ, nói cái gì cũng không chịu bò ra khỏi phòng, trợ lý Trương cũng hết cách với Lục Cảnh, vốn định để anh chàng ở lỳ trong phòng thành trạch nam cũng không sao, nhưng tên Nhị thiếu rác rưởi này lại có hai thông báo vào ngày mai, người đại diện đã sụp đổ tới mức phải gọi điện thoại cho trợ lý Trương rồi.
Trợ lý Trương thật sự muốn hỏi người đại diện của Lục Cảnh một câu, sao mà Nhị thiếu xảy ra chuyện gì cũng gọi cho ông đây?
Có được trả lương không hả?
Lương một năm trăm vạn cũng có bao gồm việc này đâu.
“Vậy cậu chờ một lát, tôi lên gọi Lục Cảnh xuống ăn cơm.” Lục Chinh gật đầu, cảm thấy cũng nên gọi Lục Cảnh xuống gặp mặt làm quen với Trần Hi một lần, thế là lên lầu gọi thằng em xuống.
anh vừa mới đi, trợ lý Trương liền nhanh chân chạy tới trước mặt Trần Hi, cố gắng nở nụ cười sượng cứng, nỗ lực ôn hòa hỏi: “Bạn học nhỏ, em là học sinh cao trung à?” Thấy Trần Hi ngơ ngác nhìn mình, anh ta khựng lại, thử hỏi, “Em thành niên chưa?” Bộ dạng anh ta có vẻ khẩn trương, Trần Hi không hiểu anh ta đang khẩn trương cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Thành niên rồi ạ.”
“thật?”
“thật mà.”
*Thành niên tức là đủ 18 tuổi
Nhìn qua thấy cô là một cô bé ngoan ngoãn, trợ lý Trương lập tức tin cô.
Còn về câu trả lời trước đó của ông chủ...Làm trợ lý lâu rồi, sao có thể thiếu lòng tin với ông chủ mình được cơ chứ?
“Vậy là tốt rồi?” Trợ lý Trương gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Hi nhiều thêm chút dịu dàng, đang muốn trò chuyện với Trần Hi thuận tiện hỏi về hoàn cảnh cá nhân của cô bé thì thấy chỗ đầu cầu thang vang lên âm thanh khẩn trương: “Đại ca, anh muốn em đi xuống đó gặp ai? Em không muốn ăn cơm.”
Khuôn mặt đẹp trai soái khí của idol Lục Cảnh đầy vẻ không vui, hiển nhiên không muốn bị kéo từ trong kết giới chăn màn ra ngoài thế giới nguy hiểm này, đang đứng chỗ đầu cầu thang muốn oán trách ông anh nhà mình một chút, đột nhiên quay đầu sang, liền thấy một cô bé mặc đồng phục mà mình hay mơ thấy dạo gần đây.
Gương mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc, còn có...
“Chào anh.” âm thanh chào hỏi quen thuộc.
Lục Nhị thiếu im lặng một lúc, mềm nhũn ngã xuống đất.
(còn tiếp)