Vu Tiệp mang đầy vẻ thắc mắc nhìn nhóc Trịnh rón rén mở cửa phòng, cuối cùng không nhịn được tò mò: “Cậu đưa tôi đến đây làm gì thế?”
Thật không hiểu nổi, đã mười giờ rưỡi rồi, các tòa nhà trong trường đều sắp khóa cửa, cậu lại vội vội vàng vàng gọi cô ra ngoài, dẫn cô đến phòng thí nghiệm lầu hai tối om om này. Tim đập thình thình, cậu lấy đâu ra chìa khóa, còn lén lút đến phòng thí nghiệm thế này, lỡ bị tóm được sẽ bị phạt mất!
Nhóc Trịnh quay lại, dùng tay ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.
Vu Tiệp nhíu mày nhìn cậu, cửa mở ra, trong phòng học đen như mực, chỉ có ánh trăng bàng bạc chiếu xuyên qua cửa sổ.
Nhóc Trịnh kéo tay cô tiến vào phòng, vừa đi vừa nhắc cô cẩn thận, “Sao không bật đèn?” Vu Tiệp dò hỏi vẻ thắc mắc, sao có cảm giác như đang ăn trộm vậy.
“Đợi lát nữa.” Nhóc Trịnh nắm chặt tay cô, dò dẫm mò tìm trong phòng.
Vu Tiệp do dự đi theo cậu vào trong, phòng học không chút ánh sáng, nhóc chết tiệt, rốt cuộc là đưa cô đến đây để làm gì? Chẳng lẽ để cùng xem phim kinh dị, xem tim cô chịu đựng được đến mức nào ư?
“Sợ không?” Nhóc Trịnh thấy cô căng thẳng nắm chặt tay cậu thì cười khẽ, hỏi.
“Tôi to gan lắm đấy.” Tuy cứng miệng là thế nhưng lòng bàn tay bắt đầu thấy lạnh dần, nhóc ngốc nghếch đáng ghét!
“Cẩn thận kẻo ngã.” Nhóc Trịnh cười khẽ kéo cô đứng lên bục giảng, lạ thật, một nơi tối đen thế này mà đôi mắt cậu lại sáng như đá quý ấy, nụ cười cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
“Được rồi, nhắm mắt lại.” Nhóc Trịnh kéo cô đứng giữa bục giảng, đối mặt với bảng đen.
Vu Tiệp lại trợn tròn mắt: “Cậu mà còn không nói tôi biết cậu định làm gì thì tôi đi thật đấy.” Càng lúc càng bí ẩn, cô không thích bị người khác vờn cho xoay mòng mòng đâu.
“Cậu có tin tôi không?” Nhóc Trịnh giữ lấy hai vai cô, gương mặt rất nghiêm túc.
Vu Tiệp cau mày, thôi được, xem cậu ta định chơi trò gì. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lặng lẽ đứng đối mặt với bảng đen.
“Đừng nhìn trộm đấy nhé.” Cô cảm nhận rõ ràng cậu đang thì thầm bên tai mình.
Vu Tiệp bĩu môi: “Nhanh lên nhanh lên.”
Cô nhắm nghiền mắt, nghe được tiếng chân của cậu, một vài tiếng va chạm của kim loại, và cả tiếng nắp bàn được giở lên, và cả những âm thanh như đang bật mở cái gì đó, đồng tử dưới mi mắt có thể cảm nhận được có chút ánh sáng đang lóe lên.
“Không được mở mắt đâu đấy.” Tiếng nhóc Trịnh lại vang lên.
Hừ, ai mà thèm! “Nhanh lên đi chứ!” Trong lòng lại rất thắc mắc xem rốt cuộc cậu đang chơi trò gì?
Giọng nhóc Trịnh đột ngột vang lên bên tai: “Được rồi, mở mắt ra.” Khiến cô giật bắn mình, cậu đang đứng sau lưng, gần đến nỗi có thể nghe thấy rõ hơi thở của cậu.
Vu Tiệp chầm chậm mở mắt ra, tim nhảy thót lên, đập vào mắt cô là một hàng đèn màu rực rỡ!
Đó là một hàng chữ HAPPY BIRTHDAY đang lấp lánh sáng! Một tấm lưới ánh sáng đủ màu nhấp nháy được tạo bằng vô số những sợi dây có gắn những bóng đèn điện nho nhỏ, giăng khắp nơi, trên bóng đèn còn mắc những vật be bé phát quang, lấp la lấp lánh rất đáng yêu! Trời ạ, sao cậu lại làm được? Thần kỳ quá, giống như một hoàng tử bé biết phép thuật, khi cô bé lọ lem mở mắt ra sẽ nhìn thấy ngay những yêu tinh trong thế giới thần tiên đang nhảy múa.
Vu Tiệp vô cùng kinh ngạc, nhìn cậu: “Sao cậu lại biết?” Cô chưa từng nói cậu biết ngày sinh nhật của mình. Vả lại trong trường cô luôn rất giản dị, cũng chưa bao giờ mừng sinh nhật.
Nhóc Trịnh nhìn cô há mồm trợn mắt như thế thì mỉm cười: “Tôi có lén xem chứng minh nhân dân của cậu.”
Vu Tiệp kinh ngạc đưa hai tay bịt miệng, ngắm ánh đèn đủ màu đang lấp lánh, nhưng trong đầu vẫn kêu lên, nhóc chết tiệt này lại tạo ra niềm vui sướng bất ngờ này, hại cô suýt nữa… suýt nữa… Quá đáng thật, nhưng cô vẫn thấy dòng suối ngọt ngào đang trào dâng, những ánh đèn trong mắt dần hóa thành pháo hoa đang nở bung.
“Sinh nhật vui vẻ.” Nhóc Trịnh dần dần đưa chiếc bánh sinh nhật cắm đầy nến lên trước mặt cô.
Vu Tiệp càng ngạc nhiên đến mức không thốt nổi câu nào, trời ơi, cậu là nhà ảo thuật ư? Sao có thể đột ngột biến ra nhiều thứ thế này?
“Không ngậm miệng lại nữa thì nước bọt sẽ dây đầy lên bánh cho xem.” Nhóc Trịnh vẻ mặt đùa cợt, cố ý thu bánh lại.
“Nhóc Trịnh!” Vu Tiệp cảm động lắc khẽ vai cậu, suốt cả ngày hôm nay không thấy cậu đây, ai ngờ lại lén lút chuẩn bị nhiều bất ngờ cho cô thế này, đúng là kinh ngạc quá!
“Thắp nến đi!” Một tay cậu giữ bánh kem, một tay đưa bật lửa cho cô.
Vu Tiệp nén nỗi xúc động lại, cẩn thận đốt nến, một cây nến có hình dấu hỏi rất đáng yêu.
Cô vừa thắp nến, nhóc Trịnh vừa lên tiếng hỏi nhỏ: “Cậu mong rằng năm nay sẽ là bao nhiêu tuổi?”
“Đương nhiên là hai mươi hai rồi, chẳng phải cậu đã xem qua chứng minh thư của tôi hay sao?” Vu Tiệp thành thực, đối với cô, tuổi tác chưa từng là bí mật không thể nói ra.
“Không đúng, nó là một dấu hỏi. Trong lòng tôi, có lúc cậu giống một cô bé tám tuổi, có lúc là một thiếu nữ lặng lẽ mười sáu tuổi, có lúc lại giống một bà cô tốt bụng hai mươi tám tuổi.” Nhóc Trịnh dịu dàng nhìn cô, cô chính là một thể tổng hợp phức tạp, có lúc trong suốt, nhưng có khi lại rất mơ hồ.
“Tôi giống bà cô chỗ nào?” Vu Tiệp cong môi, trừng mắt nhìn cậu, nhóc xấu xa, dám nói cô giống bà cô à!
“Cậu không giống bà cô thì sao lại cuống lên đòi giới thiệu bạn cùng phòng cho tôi?” Nhóc Trịnh nhướn mày, cứ nghĩ đến chuyện này là lại thấy buồn bực.
Vu Tiệp cười phì một tiếng, các bạn cùng phòng cô rất có thiện cảm với cậu, thường xuyên trêu chọc họ không rời nhau như hình với bóng, rồi cái gì mà thịnh hành “tình chị em”, đặc biệt là những chàng trai như Trịnh Phong với vẻ bề ngoài thư sinh trẻ con, nhưng tâm tư lại dịu dàng như nước, thật sự khiến bọn họ rất tiếc nuối, thường xuyên dọa dẫm Vu Tiệp nếu cô hạ thủ chậm chạp thì họ sẽ ra tay ngay.
“Thì cậu vẫn thích con gái lớn tuổi hơn đó thôi? Họ lại thích cậu em nhỏ, hợp quá đi chứ!” Vu Tiệp lườm cậu một cái, cậu không biết mình đáng giá đến thế nào, cho nên “phù sa không nên chảy vào ruộng người ngoài”.
Vừa nói xong, trán cô bị cốc một cái đau điếng, nhóc hư đốn, dám đánh cô. “Ai cần họ thích.” Nụ cười của nhóc Trịnh vụt tắt, vẻ mặt nhăn nhó, nhìn cô chằm chằm.
Vu Tiệp nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, tim khẽ run lên, vội vàng nhìn xuống: “Ối, sắp cháy hết rồi, ước thôi ước thôi.” Rồi vội nhắm mắt lại, lặng lẽ ước nguyện.
Cô ước rằng… Trong đầu bỗng hiện lên bóng dáng một người, mi mắt cô giật giật, cố gắng kéo tư duy của mình về, không được nghĩ ngợi lung tung! Cô nín thở, thầm ước nguyện trong lòng.
Vu Tiệp mở mắt ra, cố cười ra vẻ thoải mái: “Xong rồi.”
Nhóc Trịnh lặng lẽ nhìn cô chăm chú, Vu Tiệp lúng túng, ngón tay bất an đan vào nhau, đang định lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập này thì…
Bỗng lầu dưới vẳng đến một tiếng kêu kinh ngạc, phá tan không khí mờ ám của hai người. “Ai đang ở đó?” Một giọng đàn ông khàn khàn vang lên.
Hả? Bị bảo vệ phát hiện ư? Hai người đều đờ ra.