Chào tạm biệt đám bạn cùng phòng xong,Vu Tiệp khoác 1 chiếc ba lô lớn xuống lầu.
Một mình cô đứng chờ ở khoảng đất trống bên dưới,nhóc Trịnh vẫn chưa đến.Vu Tiệp xem đồng hồ,bây giờ đã 9h15 nhóc Trịnh vẫn chưa đến,có khi nào cậu ấy bận gì đó đến muộn không,cô đang do dự không biết có nên báo cho cậu không cần đến đưa cô về nữa,tự cô đi là được rồi. Vừa móc di động ra,định gọi cho nhóc Trịnh,thì vai phải cô bỗng thất nằng nặng,1 mùi hương quen thuộc xộc vào mũi ,khiến cô thấy tim mình đập thình thịch,mỗi 1s trôi qua lại 1 nhanh hơn,anh…sao lại đến đây?
“Đang đợi anh à?” Tấn Tuyên đột ngột xuất hiện vẫn với nụ cười ranh mãnh,ánh mắt tràn ngập tự tin.
Vu tiệp há hốc miệng,kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại đến đây?” Tấn Tuyên mặc 1 bộ âu phục,chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong hơi nhăn nhúm,cà vạt bị nới lỏng,treo lủng lẳng trên cổ,trên vai khoác 1 chiếc túi đựng laptop,anh mệt lắm sao? Gương mặt đầy vẻ mệt mỏi,chắc là anh vừa tăng ca,vậy tại sao không về thẳng nhà mà còn chạy đến trường tìm cô?
Tấn Tuyên đón lấy ba lô của cô rồi đeo lên vai mình,choàng vai cô kéo đi.
Anh thì thầm bên tai Vu Tiệp: “Trả lời anh trước đã,có nhớ anh không?”
Tim Vu Tiệp run rẩy.mặt cô nóng bừng lên,anh đừng ôm cô như thế,2 người vẫn còn ở trong trường mà,hơn nữa bạn bè đều đang nhìn,Vu Tiệp cố gẳng đẩy anh ra,định giữ 1 khoảng cách,nhưng anh lại kéo cô về phía mình,mà còn ngang ngược ôm chặt lấy vai cô.
“Hử? Có nhớ anh không?” Tấn Tuyên vẫn quyết tìm câu trả lời phía cô,ánh mắt chăm chú nhìn Vu Tiệp đang đi bên cạnh,trong lòng bỗng cảm thấy thoái mái hơn.
“…Không”. Vu Tiệp đỏ mặt tía tai khi anh bị cô ôm choàng kéo đi,cô không dám ngẩng lên,chỉ muốn thật nhanh chóng rời khỏi trường.
“Vu Tiệp!” một tiếng gọi vang lên khiến Vu Tiệp khựng lại,ôi trời,cô quên mất rằng vẫn còn nhóc Trịnh,cậu đã hẹn đưa cô về nhà. Vu Tiệp vội quay người lại nhìn.
Nhóc Trịnh nhìn cô bằng ánh mắt bị tổn thương,rồi lại nhìn Tấn Tuyên bên cạnh,tay vẫn ôm chặt lấy vai cô. Sao anh ta lại đến quấy rối cô? Cậu vốn cho rằng dù mình không thể điều khiển được trái tim cô,nhưng chí ít ở trường,cậu có thể hưởng thụ khoảng thời gian riêng của 2 người,nhưng Tấn Tuyên lại cứ đến để cưới đoạt chúng.
“Nhóc Trịnh” Vu Tiệp định lên tiếng gọi thì Tấn Tuyên đã giữ cô lại,hạ giọng yêu cầu: “Đi với anh”.
Vu Tiệp ngẩn ngơ nhìn Tấn Tuyên,ánh mắt anh rất kiên quyết,gần như không cho phép cô từ chối,anh đang nghiêm túc!
Vu Tiệp dần quay lại nhìn nhóc Trịnh,cậu ấy bị tổn thương rồi! Vu Tiệp khẽ đẩy tay Tấn Tuyên,cảm thấy cánh tay của anh không nỡ buông,cô thì thầm: “Để tôi nói với cậu ấy 1 tiếng”.
Vu Tiệp bước đến,đứng trước mặt Trịnh Phong,hít 1 hơi thật sâu rồi mới ngẩng lên nhìn thẳng vào cậu: “Tấn Tuyên đến đón tôi về…xin lỗi”.
Nhóc Trịnh nhìn cô chằm chằm,ánh mắt đầy ắp vẻ thất vọng,cô đã chọn,thậm chí không hề do dự,nỗi cay đắng ngập tràn,trái tim cô chưa bao giờ có cậu.
“Nhóc Trịnh…” Vu Tiệp nhìn Trịnh Phong lặng lẽ đứng đó,thấy lòng đay thắt lại,cậu đừng như thế có được không? Ánh mắt đau thương của nhóc Trịnh đang tố cáo sự tàn nhẫn của cô,nhưng…cô không muốn cậu hy vọng hão huyền mãi,cô bắt buộc phải chọn lựa.
Gương mặt Trịnh Phong dần dần nở 1 nụ cười chua xót,ánh mắt giễu cợt của cậu đang đâm vào trái tim cô,cậu…
“Đi đi, đừng vì tôi mà quên mỉm cười”. Nhóc Trịnh khẽ nói,cậu luôn mong cô được vui vẻ,nếu Tấn Tuyên có thể khiến cô hạnh phúc,thế thì cậu nguyện chấp nhận mọi thứ.
“Tôi…” Vu Tiệp không biết phải nói gì,đành cố mỉm cười “Cảm ơn cậu nhóc Trịnh”.
Nhóc Trịnh cười đau khổ,quay người bỏ đi,bóng dáng đơn độc ấy khiến gió thu lạnh lẽo càng thêm tê tái,Vu Tiệp đờ đẫn người đứng im tại chỗ nhìn theo,thật lâu cũng không nhúc nhích.
“Còn nhìn à?” Tấn Tuyên không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào,2 lấy giữ lấy mặt cô,chậm rãi xoay người cô lại đối diện với anh. Thấy sự đau buồn trong mắt cô,Tấn Tuyên bỗng rung động,nụ cười thường trực dần dần che giấu nối kinh ngạc trong lòng,anh khẽ choàng vai Vu Tiệp,cô lại bắt đầu mềm lòng rồi,nhưng,với người con trai khác thì…tuyệt đối không được!
Vu Tiệp nhìn chằm chằm nơi xe taxi dừng lại,khách sạn Newman? Cô quay lại nhìn Tấn Tuyên đang trả tiền với ánh mắt khó hiểu,Tấn Tuyên chỉ chớp mắt nhìn cô không nói gì,mở cửa xe,rồi kéo cô xuống cùng.
Vu Tiệp đờ đẫn bị Tấn Tuyên choàng vai đi vào khách sạn,trong tích tắc khi tay anh sắp chạm tay vào cánh cửa kính,Vu Tiệp như thể vừa sực tỉnh giấc ,đẩy anh ra,lập tức quay sang hỏi: “Anh đưa tôi đến đây làm gì? Anh…anh muốn làm gì?”. Buổi tối không đưa cô về nhà lại đưa cô đến khách sạn,anh…mưu đồ băt chính? Vu Tiệp nhăn nhó,căng thẳng nhìn Tấn Tuyên.
Tấn Tuyên thấy dáng vẻ căng thẳng của Vu Tiệp khoé môi nở nụ cười,tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Sao? Sợ anh ăn thịt à?”. Vẻ mặt đùa cợt ấy như đang đánh cược rằng cô đang rất sợ hãi.
Vu Tiệp nhất thời ú ớ,sự hoảng loạng trong lòng vẫn chưa ngừng lại,nhưng lại không phản bác được gì,anh…anh muốn làm gì chứ?
“Yên tâm,vết răng em lưu lại lần trước vẫn chưa tan,anh không dám làm bậy đâu!” Tấn Tuyên vừa thì thào bên tai cô,vừa đẩy của kéo cô vào trong.
Vu Tiệp đang đấu tranh trong lòng,Tấn Tuyên chắc sẽ không làm hại cô,nhưng…hơn 10h đêm lại ở cạnh 1 người con trai,từ nhỏ cô đã biết,cùng nhau vào khách sạn thế này nghĩ thế nào cô cũng không thấy ổn,nhưng,nhưng… đợi khi tỉnh ra,cô đã đứng ở trong phòng rồi.
Vu Tiệp nhìn căn phòng sạch sẽ,cuối cùng cũng không nhin được,không thể dây dưa với anh thêm được nữa,cô phải về nhà. “Tấn Tuyên anh đang chới trò gì thế? Nếu anh không nói gì nữa thì tôi về đây”.
Tấn Tuyên khép cửa,đặt tay lên vai cô: “Anh chỉ muốn em ở cùng anh”. Nói xong,anh buông cô ra,đến bên bàn làm việc đặt túi laptop và ba lô của cô lên đó,vỗ vỗ lên nệm giường,mỉm cười ra hiệu cho cô đến ngồi đó.
Vu Tiệp ngơ ngác nhìn anh,anh nói thế là có ý gì? Chỉ vì muốn cô ở bên cạnh nên kéo cô đến khách sạn,không cho cô về nhà?
“Ở với anh để làm gì?” vẻ của anh quả thật khiến cô không thể đoán ra nổi.
Tấn Tuyên bỗng lật người lại,chồm sát đến gần cô,cười ranh mãnh “Em muốn làm gì?”,ánh mắt anh lướt qua mắt,mũi,rồi dừng ở môi cô.
Tim cô bỗng thót lên,vội lùi lại phía sau,cảnh giác nhìn anh,dường như chỉ cần anh nhúc nhích thôi cô sẽ chạy ra ngoài ngay lập tức.
“Ngốc quá,ha ha ha…” Tấn Tuyên thấy Vu Tiệp căng thẳng như vậy thì bặt cười thành tiếng,2 vai rung lên vì phải cố kìm nén,hồi sau mới dừng lại,nhìn cô: “Anh…chỉ muốn em đến đây làm tăng ca với anh”.
…
Đầu Vu Tiệp trở nên trống rỗng trong 3s,1 bầy quạ đen bay qua…
Tăng ca??? cái gì thế này,Vu Tiệp phẫn nộ chồm đến đẩy mạnh Tấn Tuyên bật ngửa ra giường: “Anh thần kinh hả? Chơi trò bí ẩn…mà lại…”. Tức chết đi thôi,tăng ca mà không về công ty,không tìm thiên kim tiểu thư đến ở cùng,mà nửa đêm nửa hôm lùa cô đến đây,rồi cố ý làm ra vẻ thần bí để đùa giỡn,Tấn Tuyên chết tiệt! Hại cô tưởng…tưởng…căng thẳng muốn chết.
Tấn Tuyên ngồi dậy,chống tay lên,nghiêng đầu nhìn cô lúc này thẹn quá hoá giận mà bật cười : “Ồ … em đang nghĩ chuyện bậy bạ!”. Anh cố ý cao giọng,nụ cười đầy ngụ ý,giống như đã đoán ra tâm tư của cô.
Mặt Vu Tiệp càng nóng hồng hơn,đỏ hồng hồng trông rất gợi cảm. Cô tức tối trừng mắt nhìn anh rồi quay người lao ra cửa,Tấn Tuyên khẽ gọi “Tiểu Tiệp”,rồi vội vàng đứng dậy đuổi theo.
“Rầm!” tay anh đè mạnh lên cửa,Vu Tiệp vừa mới mở cửa đã bị chặn lại,cơ thể anh sát vào lưng cô,đè cô tựa vào cửa,Vu Tiệp căm phẫn huých mạnh cùi trỏ ra phía sau,nghe tiếng anh khẽ hự lên 1 tiếng,nhưng trọng lượng phía sau cô vẫn không hề suy chuyển,cô xấu hổ hét toán lên: “Tránh ra”.
“Được rồi,được rồi ,anh sai rồi,đừng giận,anh thật sự chỉ muốn ở bên cạnh em,không có ý gì khác”. Tấn Tuyên thì thào bên tai cô như van xin,mèo hoang nhỏ giận thật rồi,anh xui xẻo quá.
“Mặc kệ anh,tránh ra!” Vu Tiệp giữu lấy cửa rồi đẩy mạnh người ra sau,định tìm đường thoát thân. Lần nào cũng thế,muốn làm gì thì làm,chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác,đó là điều cô ghét nhất!
Phần eo cô bỗng thị chặt lại,Vu Tiệp cứng người,2 tay Tấn Tuyên ôm chặt lấy eo cô,cô đang định nổi cáu thì đầu anh dụi vào vai cô,giọng nói trầm trầm nhưng rất gợi cảm vang lên: “Thật sự anh rất nhớ…rất nhớ em…”.
Tiếng thét của Vu Tiệp không sao thoát ra khỏi miệng,dừng lại ở cổ họng rồi trôi ngược vào trong,đến dạ dày xảy ra phản ứng hoá học,1 mùi chua xót dâng lên,hệ thống thần kinh ngôn ngữ dường như ngừng lại!Anh…sao thế?
“Đừng đi!” gương mặt anh áp sát vào phía sau vai cô, dụi khẽ,ấm nóng nhưng không thiêu đốt,bàn tay đặt ở eo cô dần xiết chặt lại,giữa 2 người lúc này không còn chút khoảng cách nào nữa!