Thẩm Nguyệt Hy: "..." A...
Mạch Vân: "..." Ta có bị trừ khử không?
Mạch Vân lùi lại, Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nhìn đứa bé đang ngủ trên linh thuyền, y nghe tiếng bước chân nên đứng dậy đi ra. Thương Cẩn đứng bên ngoài thấy y đi ra, hắn khẽ nói "Ổn chưa?".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Ổn rồi, đã ngủ".
Thương Cẩn và Thẩm Nguyệt Hy đi tới khoang thuyền, nhìn sông nhìn nước, 2 người nhìn trời. Thương Cẩn mở miệng "Về nhà ra sao?".
Y trầm mặc lên tiếng "Họ vẫn sống rất tốt, đệ chỉ bại tiết lộ thân phận cho đệ đệ, đệ ở đó 7 ngày, quay về đây đã 156 năm, rất nhanh".
Thương Cẩn cười khổ "Cố gắng tu luyện, bây giờ đệ có bao nhiêu cái đuôi rồi?".
"8 cái, sau khi đứa nhóc ấy lớn, đệ sẽ bế quan" bạch y tản mạn, thanh phong triều thủy.
Thương Cẩn gật đầu "Ừm, định dạy gì cho nó?".
Y lên tiếng "Phong ấn, trận pháp, bùa chú, kiếm pháp".
Thương Cẩn nói "Ta thấy nhân quả 2 người rất mờ, rốt cuộc là sao vậy? Dịch quỷ nguyên nhân do đệ?".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Không phải, đệ chỉ là quay về nên không kịp cản, nhân quả kia rất đậm... đứa nhóc ấy... ừm...".
Thương Cẩn nhìn qua người đang ngập ngừng kia, thính tai hơi đỏ lên thì nghi hoặc. Thẩm Nguyệt Hy nói "Cậu ấy là đạo lữ trong tương lai của đệ...".
Thương Cẩn: "!" Trục xuất ngay mà luôn!!!
Thương Cẩn kích động muốn đá người lập tức, biết vậy đã không bảo A Hy thu rồi!!! Sao dại dột quá vậy Thương Cẩn!
Thẩm Nguyệt Hy nói "Đứa bé ấy trong tương lai sẽ rất khổ, bởi vì đợi rất lâu, nhân quả dính lại nhau rất nhiều".
Y cười khẽ một tiếng "Giang Hàn Du...".
Thương Cẩn thở dài "Đệ cứ giữ bí mật đi, nghiêm khắc chút, đứa bé kia một lòng ôm thù, tốt nhất là cẩn thận".
................
100 năm sau.
Thẩm Nguyệt Hy ngừng bế quan, y ra khỏi An Thanh Cư. Nhìn thiếu niên như ngọc, một thân bạch y đang đứng luyện kiếm, dáng dấp cao lớn và đẹp đẽ, cảm nhận được ánh mắt, đối phương nhìn qua, mày kiếm mắt đào hoa nhìn sang, sau đó chắp tay "Sư tôn".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Giang Hàn Du đã lớn, y gật đầu, nâng bước chân đi xuống, Giang Hàn Du so y cao hơn một chút, y khẽ nói "Trả thù được chưa?".
Giang Hàn Du trầm mặc lắc đầu "Chưa có..." chưa tìm ra.
Thẩm Nguyệt Hy nói "Đi giết Ôn Nam Hướng đi, vi sư gánh cho con".
Giang Hàn Du: "?".
Thẩm Nguyệt Hy sờ nhẹ vai mình "Tên đó nuôi Dịch Quỷ, đi, vi sư dạy con phong ấn không phải để trưng".
Giang Hàn Du: "..." Vậy nên người biết từ trước?
Giang Hàn Du tức giận, sau nghĩ lại một chút, người làm vậy hẳn là để hắn tự tay trả thù. Có thể hiểu.
Thẩm Nguyệt Hy nói "Dẫn đường".
2 người đi tới Thanh Vãn phong, Thương Cẩn đang uống trà thì hãi "Hm?".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Cẩn ca, Ôn Nam Hướng ở đâu?".
Thương Cẩn chỉ qua rừng rậm bên kia "Ở bên đó, đang xử lý yêu thú, sao vậy? Muốn giết?".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Vâng".
Giang Hàn Du thi lễ rồi xách kiếm chạy.
Thẩm Nguyệt Hy nói "Vậy đó".
Thương Cẩn thở dài "Để đấy, năm xưa không chịu xử lý, hoá ra là đợi đệ tử".
Thương Cẩn sau đó cũng biết hung thủ là ai, định xử lý thì Thẩm Nguyệt Hy đã ngăn cản và che dấu, khi đó Thương Cẩn không rõ, bây giờ thì rõ rồi.
Thẩm Nguyệt Hy ngồi xuống uống tách trà, y rũ mi "Có lẽ đệ sắp đột phá Tiên Đế, chỉ còn thiếu một chút".
Thương Cẩn ngạc nhiên nhìn y, sau đó nhìn lên nhìn xuống "Chúc mừng, đệ định xuống núi hay sao?".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Chưa, đệ muốn chịu phạt, năm xưa quay về đã bị ảnh hưởng, kéo tới bây giờ nên chịu phạt, có lẽ gần tới đệ sẽ ở dáng vẻ một con cáo hay là một đứa trẻ gì đó".
Thương Cẩn lo lắng rồi truyền linh lực vào mệnh môn của y, tìm kiếm không ra dị tượng, Thương Cẩn ngờ vực.
Thẩm Nguyệt Hy rụt tay lại "Là thật, đệ muốn giữ bí mật với các đồ đệ, huynh không cần nói".
Thương Cẩn gật đầu "Tốt, ta biết rồi, chậc, quay lại rồi kìa".
Giang Hàn Du quay lại, bạch y dính máu, kiếm đầy lệ khí và máu tươi, kiếm của Giang Hàn Du, là thanh hung khí đứng đầu thiên hạ Tử Mạch.
................
100 năm trước.
Sau khi Thẩm Nguyệt Hy đưa Giang Hàn Du quay về, y cũng đã thông tri các đệ tử khác qua Linh Ngọc truyền tin và nhận về thông tin.
Minh Ngự tu vi Dung Hợp hậu kỳ. Nhiếp Tử Mặc tu vi Dung Hợp trung kỳ. Tô Tĩnh Huyền Dung Hợp sơ kỳ. Ninh Xuyên là Nguyên Anh đỉnh phong.
Sau đó y dạy cho tiểu hài tử 11 tuổi là Giang Hàn Du nhập môn, cậu bé là thiếu khuyết tu vi, y nặn ra linh thể cho cậu bé sử dụng. Sau đó dạy bé tất cả mọi thứ.
Thẩm Nguyệt Hy sợ nhất nhìn tương lai của Giang Hàn Du, Mạch Vân cũng sợ, mỗi lần xem là thấy cảnh sênh ca, sợ đến Mạch Vân tự bế luôn.
Thẩm Nguyệt Hy mỗi lần xem xong, y lộ cả tai cáo, tai hơi cụp xuống. Bản thân vậy mà bị đè... Tương lai do Mạch Vân dự tính, có thể ngăn cản xảy ra, nhưng y thử lần nào thì cũng bị lần đó, y hơi hoang mang.
Y dạy từ ôn nhu, đến xa cách, sau đó tự sinh tự diệt, đổi lại bánh bao nhỏ ôm chân y khóc "Sư tôn người không thương ta".
Thẩm Nguyệt Hy: "?" Y dạy sai chỗ nào vậy? Y có thể sửa, thật đấy! Dạy 3 đứa không sai, cơ mà sao đứa cuối cùng lại sai!?
Thẩm tiên quân rất hoang mang nhìn bánh bao nhỏ nức nở khóc, y dạy từ một xú hài tử chỉ biết báo thù thành một bánh bao nhỏ thích làm từ nước, y miết mặt của Giang Hàn Du 14 tuổi "Đừng khóc".
Giang Hàn Du nhìn y, sau đó nước mắt chảy xuống ướt tay y, sau đó tủi thân ôm y khóc lóc kể khổ.
Thẩm Nguyệt Hy bí quá hoá liều trực tiếp thi triển pháp thuật tạo ra tuyết liên cho Giang Hàn Du chơi, tặng 1 bó lớn.
Sau đó thì Giang Hàn Du tới 18, y đặt cho cậu bé tự là Ngạn Thanh, bên bờ yên tĩnh!
Sau đó dạy dỗ nó tiếp tục đến đủ Nguyên Anh cảnh mới đá đồ đệ xuống núi tu luyện. Lý do bởi vì Thẩm Nguyệt Hy vẫn là lo lắng cho nhóc con.
Vậy mà nhoáng một cái đã hơn 100 năm kể từ khi nhận Giang Hàn Du làm đệ tử. Y rũ mi xuống, sau đó nói "Cẩn ca, cáo từ".
Giang Hàn Du, tu vi Dung Hợp hậu kỳ.
Thẩm Nguyệt Hy dẫn Giang Hàn Du về Tàng Tuyết Phong, đi lên bậc thang, hắn đi sau y, bạch y nhuốm máu bị Thanh Khiết Thuật tẩy đi. Thẩm Nguyệt Hy đi trên bậc thang lạnh.
Đi một hồi vào kết giới nơi An Thanh Cư. Y nói "Bây giờ con định làm gì?".
Giang Hàn Du nói "Sư tôn, người biết từ bao giờ vậy?".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Từ gần 400 năm trước, khi đó ta nhìn thấy cảnh Ôn Nam Hướng và đồ đệ của gã dẫm lên Linh trưởng lão và sư tôn của ta, họ nói rằng ta đã bế quan nên sẽ không có thể giúp đỡ Vân Bách Thánh Tông".
Y rũ mi xuống "Nên sau đó ta để Thương Cẩn canh chừng Ôn Nam Hướng, còn ta thì phế bỏ đồ đệ kia, sau đó ta để lại kiếm và bế quan, khi ta nhị thấy cảnh tượng kia, ta đã biết ai là thủ phạm".
Giang Hàn Du nhìn y, sau đó đi tới bên cạnh y giọng nói lạnh lùng "Sư tôn, người tính quá sâu rồi".
Thẩm Nguyệt Hy cười cười, y rũ mi xuống "Ừ, kẻ thù của con đã chết, có gì để nói không?".
Giang Hàn Du lắc đầu "Không có...".
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Vậy thì xuống núi lịch luyện tiếp đi".
Giang Hàn Du: "..." Người mới về đã đuổi con đi?
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Ngươi không đi thì sao ta bế quan?
Giang Hàn Du không biết suy nghĩ của y, hắn chắp tay "Vậy đệ tử sẽ khởi hành vào hôm sau".
Y gật đầu "Ừ" sau đó đi về phòng, đóng cửa lại.
Giang Hàn Du đã quen sư tôn tính cách kia, nhưng sư tôn lại rất thích đồ mềm mại, đi làm bánh thôi.
Sau 1 hồi Giang Hàn Du gõ cửa, có tiếng cho vào, hắn đẩy cửa đi vào. Bạch y nhân lười biếng ngồi trên sàn, nệm mỏng màu xanh dưới ghế, lưng tựa tường, bạch phát mái tóc rũ xuống trên bạch y, y phục tuỳ ý mặc, tiên quân cao lãnh trở nên dịu dàng và tùy ý hơn, mang chút cảm giác khác lạ.
Giang Hàn Du để bánh lên bàn, sau đó Mạch Vân cũng mò ra, Thẩm Nguyệt Hy lười biếng đặt sách xuống "Ngồi đi".
Giang Hàn Du ngồi xuống, Mạch Vân nhìn phần bánh hơi ít, có chút buồn bã, Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua, ánh mắt đuổi người.
Mạch Vân lập tức bỏ đi chơi với hoa. Giang Hàn Du nói "Mạch tiền bối không ăn sao?". Thẩm Nguyệt Hy nói "Cậu ấy đi xem tuyết liên rồi, con ăn đi".
Mạch Vân nói "Sư tôn đang đọc gì vậy?".
Thẩm Nguyệt Hy đang đọc công thức làm bánh, y mặt không cảm xúc nói "Chút đồ linh tinh mà thôi" tay cầm khối điểm tâm lên ăn một miếng "Không tệ".
Ngon, không làm cháy bếp như Minh Ngự, y vui vẻ ăn bánh.
Thẩm Nguyệt Hy thích mềm mềm, y ăn 3 miếng, uống 2 ngụm trà. Còn lại do Giang Hàn Du xử lý 4 cánh bánh còn lại.
Giang Hàn Du nhìn qua, bạch y có hơi tùy ý, hình như vừa ngủ dậy, nhưng sư tôn rốt cuộc tu vi ra sao, tại sao không ai biết.
Thẩm Nguyệt Hy uống một ngụm trà, y nói "Con từng đi lịch luyện, có nghe qua Nhân Đế không?".
Giang Hàn Du gật đầu "Có nghe qua, con đi qua Thành Lăng Tiêu, sư tôn hỏi vậy là sao?".
Y rũ mi xuống "Trong tay của vị kia là kiếm gì?".
Giang Hàn Du suy nghĩ rồi nói "An Ca Kiếm, đứng thứ 4 trong bảng hung khí". Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Tên vị kia là Tiêu Dư Quân?".
Giang Hàn Du gật đầu "Vâng sư tôn".
Linh ngọc của Thẩm Nguyệt Hy sáng lên, hình ảnh hiện qua, Thẩm Dư Quân cao hứng nói "Ca ca, hôm nay là có yến tiệc, có rất nhiều món huynh thích, tiếc là không đưa qua được".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Ta ham ăn?
Y khẽ lên tiếng "A Quân, bây giờ anh đang nói chuyện với đệ tử, lát nữa anh liên lạc với em sau".
Thẩm Dư Quân gật đầu "Tốt thôi ca ca, vậy lát gặp". Thẩm Nguyệt Hy khẽ cong môi "Đừng uống quá chén, chăm sóc cha mẹ thật tốt, nếu anh quay về thấy họ có vấn đề, Dư Quân à, em rửa cổ đợi anh".
Thẩm Dư Quân: "..."
Thẩm Dư Quân cười cười "Vậy tạm biệt anh nhé, yêu anh nhiều lắm".
Thẩm Nguyệt Hy quăng Linh Ngọc qua 1 bên, y lên tiếng "Đệ đệ ta giống không?".
Giang Hàn Du gật đầu "Giống".
Y nói "Ta cũng thấy vậy, nhưng họ khác nhau, ngày mai đi lịch luyện, cẩn thận chút, bây giờ cũng muộn rồi, con về thu xếp đồ đi".
Hắn không nói nữa cũng đứng lên "Vậy tạm biệt sư tôn".