Không có Dịch Thuần giúp đoán đề, Trì Diệp trực tiếp hiện nguyên hình.
Cũng may đợt vừa rồi cô cố gắng, ít ra còn có nền tảng, trượt không quá dài, ít nhất cũng suôn sẻ qua năm học này.
Ra khỏi phòng thi, Trì Diệp hít sâu một hơi, chuẩn bị sang bên cạnh tìm Lê Vi.
Dạo này Lê Vi có chút thần bí, dáng vẻ tinh thần không yên, giống như có chuyện gì giấu bọn họ.
Nhưng Trì Diệp cũng không thích nghe chuyện riêng của người khác. Nếu Lê Vi không muốn nói thì cứ để cô ấy xử lí.
Trì Diệp đợi ở cửa phòng bên cạnh một lúc liền nhìn thấy Lê Vi và Phương Gia Di cùng đi ra.
Ngay phía sau bọn họ là Dịch Thuần.
Đột nhiên cả người cô có chút không khỏe, rũ mắt, vẫy tay nhỏ giọng "Hey" một tiếng, sau đó kéo tay Lê Vi, lôi họ đi.
Dịch Thuần: "..."
Đến khi ra cổng trường Thập Tứ, Lê Vi mới cười, "Cậu chạy bão hay trốn thú dữ thế? Sao vậy? Tiến triển không thuận lợi à?"
Hiếm thấy tinh thần Trì Diệp suy sụp, không nhìn thấy chút khí thế nào của Trì ca, "Mình không muốn làm phiền cậu ấy... Cậu ấy vẫn nợ mình câu trả lời một chuyện, để cậu ấy nghĩ xong rồi nói tiếp."
Lê Vi "Ồ" một tiếng, "Mà không đúng, từ trước cậu đã là lạ rồi. Chuyện gì mà cần nghĩ kỹ thế hả?"
"..."
Trì Diệp gãi đầu, hiếm thấy đỏ mặt, "Không phải, trước đấy là vì..."
Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của hai bạn tốt, cô mím môi, không hề giấu diếm, thẳng thắn nói ra: "Bọn mình ôm nhau."
"Hả!"
Lê Vi còn chưa lên tiếng, Phương Gia Di ở phía sau đã kêu lên một tiếng đầy kinh hãi.
Trì Diệp ngạc nhiên nhìn cô ta.
Cả khuôn mặt Phương Gia Di đỏ bừng, khó khăn mở miệng nói: "Không, không có gì đâu. Tớ chỉ, hơi kinh ngạc..."
Trì Diệp: "Cái này thì có gì mà kinh ngạc, mới ôm có cái chứ đã hôn đâu."
Phương Gia Di chậm chạp không nói nên lời.
Lê Vi ngờ vực một lúc lâu, lúc này mới nhìn Trì Diệp, "Thế thì sao? Cậu ấy ngại à?"
Trì Diệp lăc đầu, "Không phải đâu... Chỉ là mình mất kiểm soát, không cẩn thận lỡ lời... Haiz, mình đoán là cậu ấy thương hại mình, nên mình có chút bực bội."
Cô hy vọng Dịch Thuần sẽ thích mình. Tuy rằng trách nhiệm chủ yếu lúc đó thuộc về cô, nhưng khi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Nếu như vì thương hại cô mà rung động thì đúng là trò hài.
Nếu đối phương động lòng vì khí thế bức người của mình...
Tâm trạng chưa kịp thay đổi nên tạm thời không muốn nhìn thấy cậu.
Có lẽ Dịch Thuần cũng cần yên tĩnh một chút.
...
Dịch Thuần đi sau bọn họ nghe thấy tất cả.
Ba cô gái cho rằng ra khỏi cổng trường là không ai có thể nghe được. Trên thực tế, cả quãng đường này đều là học sinh trường Thập Tứ, mọi người đi túm năm tụm ba. Dịch Thuần đi cách bọn họ khoảng mười bước chân cũng không bị phát hiện.
Không nhìn ra Trì Diệp còn rất nhạy cảm. Hoặc có lẽ đã nhìn thấu từ lâu, nhưng do vẻ ngụy trang "Trì ca" bên ngoài của cô quá xuất sắc, ngay cả cậu cũng quên mất trái tim mềm mại của cô.
Dịch Thuần tự ý thức được bản thân mình như vậy là không tốt.
Nhưng cậu chưa từng yêu ai, cũng chưa từng thích cô gái nào, nên không biết phải làm gì mới đúng.
Đại học bá cũng có chuyện không hiểu thấu.
Không chỉ là không hiểu.
Thậm chí còn mơ hồ, lo được lo mất.
Cậu cũng rất sợ, nếu một ngày Trì Diệp biết chân tướng có thể sẽ ghét cậu hay không?
Sẽ không cảm thấy cậu tiếp cận cô vì chuộc lỗi chứ?
...
Thi cuối kỳ xong được nghỉ bốn ngày, sau đó sẽ học thêm một tuần ở trường.
Sắp xếp của trường Thập Tứ càng nghiêm ngặt hơn các trường học khác nhưng không hề có học sinh nào oán giận. Mọi người đều vào học vì các giáo viên danh tiếng, được các thầy cô danh giá dạy học thêm không mất tiền, có ai không vui chứ?
Có Trì Diệp chứ ai.
Cô nằm nhà hai ngày, mắt thấy lại phải quay về học tiếp, đồng thời sau kỳ nghỉ nữa là đến Tết. Kiểu gì cũng phải về chỗ La Huệ, cả người cô đều cảm thấy khó chịu.
Đến chỗ La Huệ rất khó đến chỗ Dịch Thuần.
Quan trọng nhất là, ngộ nhỡ người ta... Người ta cũng phải về nhà thì sao?
Trì Diệp lăn lộn trên giường nửa ngày, cuối cùng vẫn trở mình bò dậy, thay quần áo, kéo rèm cửa sổ lên, chuẩn bị ra ngoài.
Tuyết rơi rồi.
Hải Thành là thành phố ở phía Nam, đã vài năm rồi không xuất hiện hoa tuyết rõ rệt như vậy. Hai năm trước đều là mưa tuyết, tuyết vừa rơi đã biến thành mưa, không bằng cả mưa đá.
Tâm tình Trì Diệp tốt lên trong nháy mắt.
Khí trời tốt như thế, rất phù hợp để đi gặp người mình thích!
Cô phi nhanh tới ngõ nhỏ.
Vì chưa ăn sáng, đầu tiên Trì Diệp vào quán mì vằn thắn đối diện, ăn hai ba miếng mới chuyển bước vào cửa hàng.
Trong cửa hàng chỉ có Dịch Thuần.
Nhưng lần này cậu không đọc sách, laptop đặt trên đùi, cau mày nhìn màn hình.
Trì Diệp kiềm chế trái tim bay bổng, dùng sức mở cửa ra.
Leng keng.
Chuông gió kêu, Dịch Thuần ngẩng đầu lên.
Trì Diệp cười với cậu, "Bạn học nhỏ Dịch Thuần, đã lâu không gặp."
"..."
Dịch Thuần không biểu cảm, tiện tay bật máy sưởi bên cạnh.
"Sao cậu lại đến... Đóng cửa lại."
Trì Diệp thích màu xanh lá nhất, hơn nửa số áo khoác đều xanh lá, còn cả khăn quàng cổ màu xanh sẫm nữa, nhìn cực kỳ trẻ trung xinh đẹp.
Đóng cửa, cô tới bên Dịch Thuần, "Không muốn gặp mình à?"
Dịch Thuần không lên tiếng.
"Cậu đang xem gì đấy? Bảo tàng hả?"
Dịch Thuần không trả lời câu hỏi của cô, đóng laptop lại, đứng lên, cười như không cười nhìn cô, "Sao cậu không tới ôn tập? Thi thố thế nào?"
Trì Diệp chớp mắt một cái, lóng ngóng đáp lời: "Cũng hòm hòm. Ngày đẹp trời thế này đừng nói chuyện học hành có được không vậy?"
Trong lòng cô có bao nhiêu chuyện dồn nén, nhưng đều không dự định xử lí vào hôm nay.
Cũng không muốn Dịch Thuần nói chuyện với cô bằng giọng điệu thầy giáo này, muốn cái kiểu mập mờ cơ, thế mới hợp với bầu không khí.
Trì Diệp thở dài: "Cậu chưa xem "Vì sao đưa anh đến" (1) à? Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa, phải uống bia ăn gà rán với người mình thích ấy, đừng nói những đề tài mất hứng chứ."
(1) "Vì sao đưa anh đến": "My Love From the Star" là một bộ phim truyền hình Hàn Quốc kể về một người ngoài hành tinh tới trái đất trong triều đại Joseon và đem lòng yêu một nữ diễn viên hàng đầu trong thế kỷ 21.
Dịch Thuần: "Cái gì mà "Sao sao"?"
Trì Diệp: "Phim Hàn Quốc "Vì sao đưa anh đến"... Tuy mình cũng chưa xem nhưng Lê Vi nói vậy đó."
Cô đột nhiên keo tay Dịch Thuần, nở nụ cười, "Đi thôi."
"...Đi đâu?"
"Đến công viên giải trí nhé. Cậu nói gì mặc cậu, cậu làm bố mình cũng được, làm con trai mình cũng được, thích mình cũng được, không thích mình cũng được, tùy chọn một kịch bản nào cũng được. Nói chung đến công viên giải trí với mình nào!"
***
Vốn là một ngày không có kế hoạch, Trì Diệp đột nhiên nổi hứng kéo Dịch Thuần đến công viên giải trí chơi.
Công viên giải trí ở Hải Thành mới xây dựng không lâu, mỗi ngày đều cực kỳ đông người chứ đừng nói đến đã vào kỳ nghỉ đông, có lẽ vào cũng chẳng chơi được mấy trò. Trì Diệp ghét xếp hàng nhất, kéo Dịch Thuần đến tàu lượn siêu tốc.
"Thật ra mình đã chơi tàu lượn siêu tốc nhiều lắm rồi, nhưng chưa thử ở đây bao giờ!"
Con mắt cô sáng lấp lánh, lúc ngẩng đầu lên đường nét rất rõ ràng, khiến lòng người khác nhộn nhạo.
Ngón tay Dịch Thuần khẽ động.
Cậu hơi nghĩ ngợi...
Thật ra cậu chẳng suy nghĩ gì hết, thậm chí quên mất cả bảo tàng Orsay (2) đã nghĩ suốt dọc đường.
Trì Diệp thấy cậu không phản ứng cũng không bực bội, kéo tay cậu, "Cậu đừng đi lạc đấy nhé!"
Dịch Thuần không hề phản kháng, đi theo cô xuống tàu điện ngầm (kiểu như cái cổng để mua vé vào các trò mạo hiểm ó).
Mua vé, qua cửa soát vé, Trì Diệp kéo cậu chạy vội lên.
"Nhanh lên nào! Chơi trò rơi tự do (3) trước ha? Hay là tàu lượn?"
(3)
Dịch Thuần: "..."
Tuyết vẫn đang rơi.
Công viên giải trí Hải Thành ở vùng ngoại ô, nhiệt độ thấp hơn trung tâm thành phố một ít nên đã có tuyết đọng, trải trên mặt đất một lớp trắng xóa, có vẻ rất phong tình.
Dịch Thuần thấy Trì Diệp kích động sợ cô trượt chân, liền trở tay nắm lấy tay cô.
Trì Diệp không chạy nổi, quay đầu qua nhìn cậu.
"Sao thế?"
Đừng bảo mua vé xong cậu mới nói không thích nhé.
Dịch Thuần mím môi, không nhịn được phủi tuyết trên vai cô.
"Cẩn thận chút, ngã sấp xuống là ba lo lắm đấy."
Trì Diệp hơi suy nghĩ, xoay người nhào vào lòng cậu, "Bố ơi bố à, cõng con đi."
"..."
Cả người cậu sủng sốt, hai tay không biết nên đặt ở đâu, ngơ ngác để mặc cô làm ổ trong lồng ngực mình.
Cách lớp áo khoác dày nặng vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của đối phương.
Cuối cùng Trì Diệp cũng coi như cảm giác được sự thay đổi của Dịch Thuần.
Tim cậu đập rất nhanh.
Cô có thể nghe thấy.
Dưới bầu trời tuyết, hai người lẳng lặng ôm nhau.
Ngay cả hơi thở cũng hòa vào nhau.
"Hôn mình đi."
Trì Diệp thầm nói trong lòng.