Đám cưới của Lê Vi và Thẩm Lãng tổ chức vào mùa thu tháng 10.
Nhưng Lê Vi không muốn trùng với đội quân kết hôn vào kỳ nghỉ Quốc khánh nên chọn ngày 25 tháng 10, ngày lành tháng tốt trong Hoàng lịch.
Trì Diệp Dịch Thuần tất nhiên là làm những việc phải làm, tìm phù dâu phù rể.
Thời đại học Lê Vi không có bạn bè, bạn thân đều mời bạn cùng phòng đại học, nhưng các bạn cùng phòng đều muốn ngày hôn lễ mới đến. Trước hai ngày Trì Diệp đã đến nhà Lê Vi, cùng bố mẹ cô ấy bố trí nhà cửa, thổi bóng bay, pháo hoa, chuẩn bị tiền lì xì, cả thu xếp quà cưới cho bạn thân.
Trì Diệp và người nhà Lê Vi đã quen thuộc, vừa hỗ trợ vừa bị mẹ Lê Vi hỏi tới hỏi lui.
“Tiểu Diệp, dì nghe Vi Vi nói con đang có đối tượng rồi? Vẫn là bạn tốt của Tiểu Thẩm?”
“A… Dạ, bọn họ giống như là anh em lớn lên cùng nhau.”
“Tốt quá! Sau này con gả đi, bốn thanh niên các con vẫn tiếp tục chơi đùa cùng nhau được.”
“Dạ dạ.”
Mẹ Lê Vi không bỏ qua, “Vậy các con định bao giờ tổ chức lễ cưới? Cũng không thể quá muộn, muộn hơn nữa là sinh con chậm lắm.”
“…”
Nếu Trì Diệp nhớ không nhầm, trước đây không lâu La Huệ cũng từng ám chỉ cô như vậy.
Nhưng không phải La Huệ lo lắng chuyện mang thai, mà là sợ Trì Diệp kéo dài lâu, Dịch Thuần điều kiện ưu tú chạy đi mất.
Mẹ Lê Vi thấy Trì Diệp không nói gì, cầm kẹo đặt vào tay cô.
Người Hải Thành ăn ngọt, nhà nhà đều có các loại kẹo chocolate, cũng không phải bánh kẹo cưới.
“Con vất vả rồi, ăn chút kẹo đi.”
“Cảm ơn dì.”
“Cũng phải chuẩn bị trước, lần sau đến con cưới, dì tới giúp con.”
“…”
Ngày hôn lễ của Lê Vi và Trì Diệp, Trì Diệp Dịch Thuần bận tối mặt. Trời vừa sáng đã trang điểm, đón dâu, sắp xếp xe hoa,… Cuối cùng vào quán rượu phòng tiệc, cũng phải giúp tiếp đón khách khứa.
Trì Diệp đi giày cao gót, hiếm có cơ hội nghỉ ngơi một chút, mau chóng tìm một góc nhỏ, cởi giày ngồi xuống.
Dịch Thuần tới cạnh cô, ngồi xổm xuống. Ghé sát Trì Diệp, xoa bóp chân giúp cô.
Trì Diệp không nhịn được thấp giọng thốt ngay đầy ngạc nhiên: “Anh làm gì thế!…”
“Mệt không? Đau chân không?”
Lực Dịch Thuần rất lớn, chân Trì Diệp đau cũng đỡ đi nhiều.
Cô cúi đầu nhìn đỉnh đầu Dịch Thuần, nhẹ giọng nói: “Cũng tạm, chỉ là đôi giày này hơi cứng.”
Nếu không với thể lực của cô, đứng thêm vài ngày cũng không sao.
Cũng do mấy năm lười biếng, ít luyện tập, kém hon nhiều so với lúc đi học.
Dịch Thuần không biểu cảm, nhưng đặt chân cô xuống, để cô có thể gác lên chân mình.
Anh ngồi xổm ở đó bảo vệ cô.
Một lúc sau, anh mới lén hỏi: “…Anh đi đổi đôi giày cho em được không?”
Trì Diệp cười, “Giày Vi Vi còn cao hơn em đấy, không sao đâu.”
“Cô ấy có phải vợ anh đâu.”
Ý là anh cần gì quan tâm.
Dịch Thuần ân ái cây ngay không sợ chết đứng, khiến Trì Diệp cứng họng không trả lời được.
Nửa ngày sau, cô mới bật cười nói: “Chớ nói linh tinh, khách khứa vào rồi kìa.”
Dịch Thuần “Ừ” một tiếng, lại bóp chân giúp cô, rồi mới đỡ cô đứng lên.
Tổ hợp hai tuấn nam mỹ nữ, tuy là ở góc, cũng không tránh người, tất nhiên có người thấy họ ở cùng nhau.
Lc có một đàn chị đại học, cũng tốt nghiệp Thập Tứ, nhưng học trên họ hai khóa, chỉ học cùng trường 1 năm với họ.
Đàn chị cũng là người ồn ào, cấp 3 đã nghe thanh danh vang dội của họ, không ngờ nhiều năm như vậy, hai người này vẫn ở bên nhau.
Cô ấy nói chuyện với bạn bên cạnh, chỉ Dịch Thuần và Trì Diệp, kích động nói: “Hai người này, phù rể phù dâu, đẹp đôi không? Trước đây cô gái này lợi hại lắm, nghe nói đánh lưu manh cạnh trường chúng tôi, kết quả không làm chị đại, mà theo đuổi ‘cỏ’ trong trường.”
Bên cạnh là học trưởng đại học của Lê Vi, cũng không phải học sinh Thập Tứ, đương nhiên không biết chuyện, “Rất bình thường, đẹp đó.”
“Lúc đó không đẹp như vậy đâu, hơn nữa trường bọn tôi quản chặt, có lẽ sau đại học mới yêu nhau…”
Trường hợp, Thái lão đầu cũng được mời đến lễ cưới.
Mặc kệ cấp 3 Lê Vi đi theo Trì Diệp ồn ào thế nào, Thái lão đầu thích thổi râu trừng mắt với bọn họ nhiều thế nào, nhưng hai người nhớ lại, tuyệt đối là nên gọi ‘ân sư’.
Nên đám cưới Lê Vi, không mời mấy bạn học cấp 3, nhưng vẫn mời Thái lão đầu.
Thái lão đầu đã già rồi, đỉnh đầu càng hói, nhưng xem ra vui vẻ hơn trước rất nhiều. Thừa dịp không có Thẩm Lãng ở đây, lén hỏi Lê Vi: “Có phải thằng nhóc ngày xưa phát thanh tỏ tình em không?”
Lê Vi vui vẻ nửa ngày, “Đúng rồi đó thầy.”
“Đúng thế à!”
“Vâng đúng ạ!”
Nếu Thẩm Lãng không làm vậy, hai người cũng không dây dưa nhiều năm như thế.
Lê Vi vốn không cảm thấy có gì, chợt Thái lão đầu nhắc, đột nhiên cực kỳ bùi ngùi.
Thái lão đầu cười tươi chúc hai người hạnh phúc, khi thấy Trì Diệp Dịch Thuần cùng tới, càng thêm ngạc nhiên.
“Hai người bọn em… Haiz!”
Cả đôi này cũng thành rồi.
Trì Diệp không còn lúc nào cũng tỏa ra khí thế như khi còn đi học, lại mặc váy phù dâu dài, xem ra chính là dáng vẻ thục nữ xinh đẹp.
Hai người này đứng chung, đúng là xứng đôi hơn trước đây rất nhiều.
Thái lão đầu liên tục cảm thán, về chỗ ngồi đi ngang qua bàn bên cạnh, nghe người khác bàn tán Trì Diệp Dịch Thuần.
Ông lão làm bộ thổi râu mép trừng mắt, “Cái gì mà đại học! Bọn nhóc này yêu sớm ngay cấp 3 rồi!”
“…”
***
Hôn lễ xong xuôi, hai người Lê Vi liền bay đi hưởng tuần trăng mật.
Dịch Thuần phải về trường tiếp tục viết luận văn, một năm cuối cùng, chịu đựng mãi mới có thể tốt nghiệp, tạm biệt đất khách.
Nhưng Trì Diệp muốn ở lại Hải Thành mở cửa hàng.
Dịch Thuần sống chết ôm cô không buông, “Ở với anh hai ngày rồi về.”
“Không được.”
Trì Diệp từ chối.
Sự nghiệp cuộc đời của cô đang ở kỳ khai trương quan trọng, sao có thể bị tình yêu quấy rầy được.
Dịch Thuần: “…”
Anh thở dài.
“Anh mau tới trường đi, còn có chuyện của công ty nữa. Ai cũng trở lại, một mình anh làm ông chủ, phải làm tấm gương sáng chứ.”
Dịch Thuần mím môi không nói.
Trì Diệp lười dỗ anh, giương mắt nhìn anh một lúc.
Dịch Thuần thua trận, cười nói: “Thật vô tình… Nhớ Tiểu Diệp Tử thời cấp 3 quá đi mất.”
“Vậy anh mau mau đổi bạn gái đi xem nào, tìm cô gái nhỏ dính anh như sam không phải dễ quá à?”
Trì Diệp sờ tay anh, nói đùa.
Nhưng Dịch Thuần không vui, ở nơi đông người qua lại, ấn đầu cô xuống tàn nhẫn hôn một cái.
Trì Diệp đẩy anh ra mà không đẩy nổi.
Dịch Thuần thừa dịp cô ngừng giãy dụa, không biến lấy nhẫn từ đâu ra, nhanh chóng đeo vào tay cô.
Trì Diệp: “…”
Giọng Dịch Thuần vẫn lạnh nhạt như lần đầu gặp gỡ nhưng có thêm ý cười.
“Kết hôn đi… Đừng để anh cứ phải ước ao giống Thẩm Lãng mãi.”
“…”
“Chúng ta có duyên phận mười mấy năm trước, có hồi ức mấy năm trước, cái gì cũng có ―― tình yêu lãng mạn chuyện cũ, giờ đến phiên chúng ta rồi.”
Trì Diệp cười hì hì.
Ở dưới cái nhìn của Dịch Thuần, cô sảng khoái đáp một tiếng.
“Được đó, bạn học nhỏ Dịch Thuần.”
[TOÀN VĂN HOÀN]
19:11 29/02/2020