Nói thêm về gia đình Chấn Phong, nhà nội thì ở tỉnh C, cha và mẹ anh thì gặp và lấy nhau lúc hai người vô thành phố A lập nghiệp. Nhờ trợ giúp từ hai bên nội ngoại nên cha mẹ anh mới mua được nhà ở nơi đô thị sầm uất này. Thời gian trôi qua, hai anh em Chấn Phong và Chấn Khang lần lượt ra đời và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ.
Khi hai anh em đã ổn định có sự nghiệp riêng, cha mẹ hai người quay về quê ở tỉnh C mua nhà để dưỡng già. Chấn Khang cưới vợ và mua nhà ở riêng, còn Chấn Phong vẫn ở trong căn nhà của cha mẹ để lại. Anh vẫn đi làm cho đến khi bị thất nghiệp và phải cầu cạnh em dâu giúp đỡ.
Như vậy Chấn Phong có mấy nơi để đi về. Ông bà nội của anh có một cái nhà ngay khu bãi sau của thành phố biển Ngọc Bích.
Quay trở lại kế hoạch với Ngọc Huyền, đó là Phong sẽ về thành phố Ngọc Bích trước, sau đó em dâu và team của nàng sẽ đi công tác tỉnh F hai ngày, nhưng nàng sẽ nói với chồng là đi công tác năm ngày, và nói với team là nàng sẽ ở lại tỉnh F chơi nhà bà con thêm ba ngày rồi mới về. Ngay sáng hôm sau khi xong việc nàng sẽ bay thẳng từ tỉnh F vào thành phố Ngọc Bích, còn anh thì thuê sẵn một cái khách sạn cho mình và nàng, rồi sau mấy ngày ở với ông bà nội anh sẽ chuyển ra khách sạn ở với Ngọc Huyền và dắt nàng đi chơi ba ngày.
Kế hoạch cực kỳ chi tiết và em dâu có vẻ rất thú vị với kế hoạch này. Nhưng kế hoạch cũng suýt không thành công do em trai anh lại có lịch đi công tác trùng với thời gian diễn ra theo kế hoạch của Phong. Bằng phép màu nhiệm nào đó là lịch công tác của thằng em bị dời sang tháng sau nên kế hoạch của anh không bị phá sản.
Mấy ngày sắp đi, Chấn Phong không thể nào gặp Thanh Ngân được vì bị Bảo Khuyên bám riết lấy lý do là sắp phải xa anh một tuần nên ngày nào cũng đòi gặp anh để làm tình. Cũng chưa có thời gian kể về bé Khuyên cho Thanh Ngân nữa, anh cũng chẳng biết em dâu sẽ phản ứng ra sao với chuyện này, nhưng mà thôi kệ, cứ sống cho hiện tại đã.
Nhưng sự bám riết của Bảo Khuyên cũng không thể nào làm cho anh với cảm giác thèm muốn, háo hức sắp được gần em dâu một thời gian dài.
Rồi ngày đó cũng tới, tối thứ bảy cuối tuần, Phong lên tàu hỏa đi Ngọc Bích, đi một mình mà trong lòng cứ nghĩ tới em dâu. Cả đêm trằn trọc không ngủ được, anh thầm nhủ liệu không biết bốn ngày nữa không gặp Huyền có chịu nổi hay không đây, vì sáng thứ hai team của nàng mới bay ra tỉnh F, sau đó phải đến chiều thứ ba mới xong việc và sáng thứ tư anh mới gặp được nàng, chắc chắn là anh phải chờ đợi chứ biết sao giờ.
Về nhà ông bà nội đúng là sướng, ông bà cứ ngày nào cũng ra chợ hải sản mua toàn đồ ngon về cho Phong ăn, nào là mực, tôm, hàu... ngày nào cũng như ngày nào. Cứ sáng ra biển bơi, trưa về ăn, chiều ngủ xong lại ra biển bơi, rồi lại về ăn, xong tối thì đi dạo biển hoặc cà phê cà pháo với mấy đứa bạn ở Ngọc Bích. Chỉ được cái là lần này ăn hải sản hơi nhiều, hơn những lần trước về chơi. Ông bà cũng lạ, hỏi sao anh lần này không chê đồ ăn của ông bà vậy. Ông bà đâu có biết anh ráng ăn để có sức mà đi với em dâu chứ.
Nhưng mà cứ tới chiều là Phong nhớ Thanh Ngân, ra biển dạo mà anh cứ nhớ tới nàng, phải chi mà có nàng ở bên anh giờ này. Tối chủ nhật, rồi tối thứ hai, rồi tối thứ ba, mỗi tối lòng anh cứ như lửa đốt, không thể nào chờ đợi nổi, lên Telegram thì không thấy nàng đâu, chắc nàng cũng bận lắm.
Cuối cùng sáng thứ tư cũng đến, dự kiến chín giờ sáng là Thanh Ngân tới nên Chấn Phong dậy từ sớm, tranh thủ tắm rửa, lên đồ, chạy ra đường số 15, khu phố tây, book trước một khách sạn khá đẹp trước, khách sạn này không quá mắc nhưng lại có một hồ bơi rất đẹp ở trên sân thượng, lên vừa bơi vừa ngắm toàn cảnh thành phố Ngọc Bích rất đẹp, đặt phòng đâu đó xong xuôi là cũng gần chín giờ sáng, giờ này chắc em dâu đang trên taxi từ sân bay về rồi, mà sao chưa thấy gọi điện nhỉ. Hôm trước anh có nói sẽ ra sân bay đón nàng mà nàng không cho, Ngân bảo là anh cứ đặt phòng trước đi, nàng sẽ đi taxi về cho anh đỡ mệt.
Nằm đợi em dâu một hồi thiếp đi lúc nào không biết, bất chợt tiếng chuông smartphone vang lên, dãy số thân thuộc hiện lên trên màn hình, nàng đã tới rồi.
Chấn Phong vội chạy xuống tiếp tân để làm thủ tục cho em dâu, vừa chạy xuống thì anh đã thấy bóng dáng quen thuộc của nàng đang lui cui với đống hành lý, chưa kịp gọi nàng thì nàng ngước lên, phải nói anh đứng hình trong giây lát, trước mắt anh không phải là em dâu của ngày nào, nghiêm nghị, đoan trang, già dặn so với tuổi, mà là một cô gái tuổi đôi mươi, hừng hực sức sống, với chiếc váy ngắn củn cỡn, giày cao gót, áo yếm lụa hai dây cột nơ lưng tươi trẻ, má hơi hồng hồng, cộng thêm cặp kính to tròn vo kiểu mấy em teen, tóc thì kẹp lên chứ không búi cao hay để xuống như mọi ngày, trông nàng phải trẻ như hồi còn teen. Phong chưa kịp nói gì thì Ngân đã nói: "Em tới rồi nè, anh đợi lâu chưa?"
Anh cười đáp lại: "Anh mới tới thôi, em đưa giấy tờ cho anh với."
Cô tiếp tân cười cười hỏi: "Anh chị đi du lịch ở đây mấy ngày, trông anh chị xứng đôi quá."
Phong cười mỉm chẳng nói gì.
Nhưng khi cầm Căn cước công dân của anh và em dâu trông mặt cô tiếp tân có vẻ khá ngạc nhiên và lại nhìn anh mỉm cười mà không nói gì chắc cũng hơi bất ngờ đây.
Thôi kệ, lên phòng rồi tính.
Ngân nhanh nhảu khoác tay anh lên thang máy, hành lý đã có nhân viên xách theo.
Căn phòng này rất đẹp, ngay bên dưới tầng thượng, nếu cần hai anh em có thể chạy ngay lên hồ bơi trên sân thượng để bơi. Trong phòng có một cái giường rất to và cả một bộ ghế sa lông bự. Căn phòng có ban công rộng nhìn xuống đường, đêm đêm hoạt động dưới đường rất nhộn nhịp.