• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngung Tịch bắt đầu kháng cự việc tiếp xúc với Lục Doãn Chương, thậm chí hạn chế nói chuyện với cậu ở mức thấp nhất. Hắn nghĩ mình không nên trốn tránh, nên đối mặt, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt sạch sẽ kia, lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, không phát ra được một âm thanh nào.

Hắn muốn hỏi Lục Doãn Chương, cậu còn muốn đóng kịch với hắn đến khi nào.

Rõ ràng đã ghét hắn đến thế.

Mặt khác, hắn lại hi vọng một phép màu sẽ xảy ra. Hắn không hiểu cảm xúc của mình hiện tại thế nào, hẳn là rất mâu thuẫn với nhau.

Hắn không lỡ giận cậu, muốn gần gũi với cậu, nhưng lời nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu hắn.

Vốn dĩ ngay từ đầu, hắn đã thấy mình không xứng đáng với Lục Doãn Chương. Luôn cố chấp bám lấy cậu, cho rằng trong tim của Lục Doãn Chương, hắn là trung tâm.

Nhưng Lục Doãn Chương đã nói thích hắn, nói muốn bảo vệ hắn, muốn ở bên hắn cả đời.

Cậu ôm hắn, nắm tay hắn.

Quãng thời gian rời xa cậu, hắn đã liều mạng nắm lấy sợi dây hi vọng cuối cùng này để sống tiếp. Mặc cho người khác có nhìn hắn bằng ánh mắt như đang nhìn quái vật âm hiểm, suốt đời làm chuyện xấu, sống ở dưới đáy dơ bẩn, Lục Doãn Chương đã cho hắn cảm giác được sống, chiếu sáng cuộc đời tối như mực của hắn, rửa trôi đi những cặn bã, khiến nó trở nên bừng sáng.

Lục Doãn Chương nuôi dưỡng tâm hồn hắn, đồng thời cũng phá hủy nó.

Ngung Tịch thật sự đã tuyệt vọng và không biết phải làm gì, chỉ có thể trưng ra thái độ lạnh như băng với Lục Doãn Chương, để che giấu đi nỗi lòng tựa ngàn con sóng dữ đánh vào bờ, nhấn chìm đi sự sống.

Từ trước đến giờ, hắn đã luôn tự mình chịu đựng, tự mình giải quyết vấn đề của mình, nhưng lần này, hắn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Hắn ý thức được tình cảm của mình dành cho cậu lớn thế nào, càng ý thức được bản thân không bình thường.

Chẳng ai muốn từ bỏ ánh sáng rực rỡ của tương lai để chạy theo một người khác.

Nhưng hắn thì có.

Trong vô số những người hắn từng gặp gỡ, Lục Doãn Chương vẫn là người hắn thích nhất trên đời.

Thích đến mức không tưởng, không đong, không đếm được. Thích đến mức muốn ngắm nhìn cậu mãi, muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cậu, muốn cậu có thể hay không cũng thích lại hắn một chút...

Hắn rất sợ việc Lục Doãn Chương không cần hắn nữa.

Bây giờ hắn phát hiện, cậu ấy quả thật không cần hắn nữa rồi.

Đột nhiên hắn lại nhớ đến món quà mình tặng cho cậu, một thứ trong số đó, hắn cũng chưa từng thấy nó xuất hiện trên người Lục Doãn Chương, không thấy sợi dây chuyền trên cổ cậu, cũng không còn thấy được tình cảm của cậu.

Thấy hắn phiền lắm đúng không?

Mỗi ngày đều như cái đuôi lẩn quẩn, như con muỗi vo ve bên tai, như thứ vô dụng cứ loanh quanh trước mặt,...

Không phải ai hắn cũng như vậy, chỉ là, cậu ấy như mặt trời vĩnh cửu, ngày ngày chiếu sáng hắn, ngày ngày ở trong tim hắn làm càn, khiến hắn không thể ngừng muốn ở bên cậu, muốn tiến lại cậu ấy gần hơn nữa.

Nhưng mặt trời nhỏ này không muốn chiếu sáng cho hắn nữa.

Hắn phải làm cái gì bây giờ?

Nếu nghe theo lời của Lục Doãn Chương, nghe lời hơn nữa...

Cậu ấy sẽ lại đối tốt với hắn chứ?

Liệu có bớt ghét hắn hơn không?

Bước chân của Ngung Tịch hốt hoảng quay vòng lại trường, hắn muốn hỏi Lục Doãn Chương, muốn quỳ xuống cầu xin cậu ấy có thể rộng lượng với hắn một chút không, hắn sẽ nghe lời, sẽ không tự mình quyết định mọi thứ nữa...

Cầu xin cậu ấy, có thể thương xót cho hắn một cơ hội nữa không?

Đường phố đã lên đèn, ánh sáng vàng nhạt tỏa xuống đứa trẻ đang điên cuồng tìm kiếm ánh sáng của mình, tựa như đang tuyệt vọng siết chặt lấy hi vọng cuối cùng của nó.

Cơn mưa rào nặng hạt như đang gián tiếp muốn dập tắt hi vọng ấy.

May mắn, Lục Doãn Chương trùng hợp xuất hiện ở ngay ngã tư, cậu dừng xe đạp, đợi đèn đỏ, thầm than thở vì trời mưa.

Trong tầm nhìn đột nhiên thấy Ngung Tịch vội vã chạy đến đây, chỉ cách cậu có một đoạn, Lục Doãn Chương lại thấy xe con bíp còi điên cuồng lao đến.

Tích tắc, Lục Doãn Chương liền lao đến phía hắn, não bộ ngưng hoạt động, không suy nghĩ được gì mà lấy hai tay đẩy người ra xa.

Tiếng thét vang trời, tiếng xôn xao lập tức ùa tới.

Ngung Tịch căng mắt nhìn người đang nằm dưới mặt đất, đang gào lên vì đau đớn.

Tận mắt chứng kiến người mình thương vì bảo hộ mình mà không tiếc mạng sống, trái tim hắn từng nhịp, từng nhịp đau đớn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cả người hắn run rẩy, đôi mắt hoàn toàn mất đi ánh sáng, chỉ còn sự sợ hãi tột cùng.

Hắn lổm chổm bò dậy, đưa tay lau đi nước mặt đang tuôn rơi như lũ của Lục Doãn Chương. Đôi mắt của cậu bị mảnh vỡ thủy tinh ghim vào, chân bị xe đẹn không thể cử động. Những vết thương trên người Lục Doãn Chương chậm rãi xâm nhập vào trong não bộ của hắn, găm vào tim. Ngung Tịch kinh hãi, hoảng hốt, lo sợ đến giọng nói đã không không chế được mà run rẩy:

"Chương Chương, không sợ, không sợ, tớ cứu cậu ngay đây... Không sợ, không sợ..."

Lời của hắn như đang niệm chú, như đang tự an ủi bản thân. Ngung Tịch luống cuống không biết làm thế nào, chỉ có thể ngồi bệt dưới đất, đôi tay quờ quạng giữa không trung. Mặt hắn tái mét, xanh như tàu lá chuối, hệt như người mất hồn.

Thật sự đã mất hồn.

Linh hồn của hắn tan biến theo tiếng nức nở nhỏ dần của Lục Doãn Chương.

...

Lúc cậu tỉnh dậy đã thấy cơ thể lạnh mát, cơn đau đớn ở chân lập tức ùa tới, Lục Doãn Chương nhăn mặt, rên rỉ.

"A Chương! Con tỉnh rồi!"

Tiếng nghẹn ngào của mẹ vang bên tai, một lúc sau, bác sĩ từ ngoài vội bước đến khám lại cho cậu.

Lục Doãn Chương cảm thấy mình hình như vẫn đang hôn mê. Bởi trước mắt chỉ toàn là một màu đen đáng sợ. Cậu thều thào:

"Bác, bác sĩ, sao cháu hôn mê mà lại nghe được giọng của hai người?"

Cậu nghẹo đầu sang phía đang phát ra tiếng khóc vừa được kìm lại, ngơ ngác hỏi:

"Mẹ, mẹ mắt con không mở được, có sao không mẹ?"

Không ai trả lời. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng quạt trần càng khiến Lục Doãn Chương nổi lên sự hoài nghi và sợ hãi.

Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn, hỏi:

"Mẹ ơi?"

Lần này, Lưu Tuệ Tâm thật sự không kìm lòng được mà bật khóc, không nói lên lời. Khuôn mặt bà ngập trong nước mắt, người phụ nữ gồng gánh hàng vạn áp lực cuộc sống, một mình nuôi con sau khi chồng mất cũng chưa từng khóc.

Bác sĩ thở dài, vỗ vỗ vào mu bàn tay của cậu, giọng ông trầm ấm, tạo cho người khác sự an tâm đặc biệt:

"Bạn nhỏ à, cháu chỉ là tạm thời không thể nhìn được, đợi một thời gian nữa, mọi thứ sẽ bình thường. Cháu phải tin bác."

Băng gạc quấn quanh mắt của Lục Doãn Chương dần ẩm ướt.

Cậu không nói gì thêm nữa, chỉ nằm bất động một chỗ.

Nỗi tuyệt vọng bao trùm trong tâm hồn.

Tương lai bỗng chốc hóa thành một màu tối đen, cậu như người thám hiểm lạc trong xa mạc, lại như cánh chim bay mòn mỏi đi tìm vùng đất mới.

Lục Doãn Chương tự nói trong lòng, cậu có thể đợi người hiến giác mạc, cậu vẫn có cơ hội nhìn thấy ánh sáng. Nghĩ như thế, nhưng vẫn không khỏi đau khổ trong lòng.

Cậu nắm chặt ga trải giường, muốn mở miệng hỏi mẹ về Ngung Tịch, nhưng lại không dám.

Ai lại có hơi đâu quan tâm đến nguyên nhân dẫn đến cơn đau nổ tim này cơ chứ?

Lục Doãn Chương nén lại cảm xúc hỗn độn trong lòng, đau đớn ở chân và mắt khiến cậu dần mất tỉnh táo, chìm vào giấc ngủ sâu.

Thật may mắn, bởi vì cậu đã dũng cảm bảo vệ được bảo bảo của mình.

...

Không biết đã nằm viện qua bao lâu, không biết đã bị cảm xúc bức bối khi không thể nhìn này tra tấn bao đêm, đến khi Lục Doãn Chương đã bắt đầu chấp nhận sự thật, cơ thể cậu đã suy kiệt đi rất nhiều.

Cậu nhớ Ngung Tịch, lại lo cho mẹ.

Bảo vệ được người kia, nhưng làm tổn thương người này.

Dẫu thế, Lục Doãn Chương vẫn chọn sẽ làm như thế. Bởi vì Ngung Tịch rất quan trọng, bởi vì hắn đã trở thành da thịt của cậu, là nửa linh hồn của cậu.

Đêm đen yên tĩnh, gió mùa thu luồn từ ngoài vào qua cửa sổ, thổi lên chút tò mò của Lục Doãn Chương.

Không biết Ngung Tịch hiện tại thế nào. Hẳn là hắn sẽ cảm thấy dằn vặt rất nhiều, khổ tâm rất nhiều.

Không biết Ngung Tịch có đến thăm cậu không. Hẳn là hắn sẽ không dám đến, đối mặt với nỗi đau khổ chưa bao giờ là dễ dàng.

Ngung Tịch quý trọng cậu, cực kì yêu thích cậu, hắn luôn sợ mình đối xử chưa đủ tốt với cậu, sợ cậu buồn, muốn cậu vui.

Mắt Lục Doãn Chương ươn ướt, cậu muốn gặp hắn, muốn nói với hắn rằng không cần phải day dứt, là cậu tự nguyện, dù có quay trở lại lúc ấy, cậu vẫn sẽ lựa chọn như cũ.

Cậu vẫn muốn nhìn thấy hắn, muốn cảm nhận hơi ấm của hắn, vẫn rất thích hắn, cho nên đừng nghĩ cậu đã ghét hắn, đừng nghĩ mình có lỗi, đừng nghĩ muốn rời đi...

Lục Doãn Chương không muốn vì việc này mà mối quan hệ của hai người đơn phương kết thúc.

Mấy tuần rồi, cậu hờn dỗi nghĩ, Ngung Tịch đã tỏ ra hờ hững với cậu được mấy tuần rồi...

Lục Doãn Chương không nhớ được nữa, cũng không muốn nhớ, cậu chỉ nhớ đến những kí ức đẹp, những gì mình muốn nhớ.

Con người chính là luôn mù quáng với người mình tin tưởng nhất, với người mình yêu nhất.

Lục Doãn Chương nhớ hắn, muốn hắn ôm mình, muốn nghe giọng của hắn, muốn nói rất nhiều thứ với hắn...

Cậu không trách hắn, càng không giận hắn, cho nên đừng biến mất.

Mắt không thể nhìn, chân không thể đi, cậu cũng không cảm thấy sợ hãi, càng không cảm thấy tuyệt vọng nữa, nhưng Lục Doãn Chương lại sợ Ngung Tịch bỏ đi mất, tuyệt vọng khi không biết phải tìm hắn ở đâu... Cậu lạnh lẽo nhận ra, mình chơi với hắn lâu như thế, nhà của hắn cũng không biết, ông nội của hắn trông như thế nào cậu càng không biết,... Rất nhiều thứ, cậu không biết.

Nếu hắn hoàn toàn bốc hơi khỏi đây, vậy Lục Doãn Chương cũng hoàn toàn không biết phải tìm hắn thế nào.

Sự biệt tăm biệt tích của hắn trong suốt thời gian Lục Doãn Chương nằm viện đã khiến cậu không yên lòng một lúc nào. Nỗi thắc mắc chỉ biết giấu ở trong lòng, không thể bộc lộ với ai.

Thực sự, cậu nhớ Ngung Tịch đến mức sắp phát điên rồi.

Lục Doãn Chương đã tưởng tưởng ra vô số hoàn cảnh bọn họ gặp nhau, cũng đã từng nghĩ muốn quên đi hắn. Nhưng cuối cùng vẫn không thể dứt ra khỏi tình cảm đã tràn trong tim.

Ngung Tịch! Tiểu Tịch! Bảo bảo! Xin hãy quay về bên tớ! Cầu xin cậu...

Lục Doãn Chương khóc nấc, băng gạc ẩm ướt dần không thấm hết được nước mắt của cậu, cả người như tắm trong nước, lạnh lẽo như đang ở trong hầm băng.

Một lúc lâu sau, Lưu Tuệ Tâm hớt hải chạy vào, trong phòng tối chỉ có ánh đèn ngoài kia hất vào, cô không thấy được bộ dáng đau khổ của con trai, thở dốc nói:

"A Chương, có người hiến giác mạc cho con rồi. Con, con sắp nhìn lại được rồi."

Cô gục ở trên giường, bao lấy tay của con trai, gần như khóc nghẹn.

"Mẹ, mẹ hạnh phúc quá... Bảo bối của mẹ..."

Lúc ấy, Lục Doãn Chương phát hiện một điều. Hóa ra, khi nghe bản thân sắp nhìn lại được không khiến cậu xúc động đến bật khóc. Nhưng chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh không có Ngung Tịch ở bên, cậu lại khóc đến trôi cả thế gian.

Hóa ra, nỗi đau đớn, niềm hi vọng, hạnh phúc,... Không biết từ khi nào, Ngung Tịch đã chiếm giữ hết toàn bộ, làm cho cậu cảm thấy, chuyện gì xảy ra cũng không bằng việc hắn không còn ở trên đời.

Cậu có lẽ là người không bình thường. Điên rồi, điên rồi...

Lục Doãn Chương khóc càng dữ, không kìm được mà phát ra tiếng nức nở.

Lưu Tuệ Tâm vội dỗ dành con trai, không quên gọi bác sĩ thay băng cho cậu. Cô sợ mình sơ suất cái gì, mắt của con trai sẽ không thể nhìn được.

Căn phòng lần nữa được thắp sáng, nhưng tâm hồn của Lục Doãn Chương thì chưa.

Giống như ánh sáng duy nhất của nó đã biến mất, dần dần chìm trong bóng tối, không tài nào vực dậy nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK