Giọng nói quen thuộc đến mức đời này cũng không quên được.
Lục Doãn Chương mở to mắt, ánh mắt trống rỗng vô hồn nay đã trở nên sáng bừng, phản chiếu ra hình ảnh người cậu thương nhớ suốt bao năm.
Thì ra Tiểu Tịch của cậu khi trưởng thành sẽ có dáng vẻ thế này.
Thực sự rất xinh đẹp.
Vì không để Lục Doãn Chương ghét bỏ mà cố ý tắm rửa sạch sẽ, vì không để Lục Doãn Chương có cảm giác xa lạ mà cố tình dùng chiếc ô hồi nhỏ cậu cho hắn, vì Lục Doãn Chương nên đã chuẩn bị kĩ lưỡng.
Sự chuẩn bị ấy bỗng chốc liền vô dụng khi Ngung Tịch nghe tin báo từ cấp dưới nói cậu đang một mình trên tầng thượng ở trường học.
Hôm nay là nghỉ hè, ngay cả bảo vệ cũng không phát hiện ra có gì không ổn.
Hắn ngồi trên xe, từng tế bào trong cơ thể thét gào, lồng ngực phập phồng, không dám thở mạnh. Trái tim như chết lặng qua mỗi giây mỗi phút.
Khó khăn lắm mới có thể quay trở về.
Chương Chương của hắn lại không thể chờ được nữa.
Có phải cậu ấy đã rất tuyệt vọng đúng không?
Có phải cậu ấy đã rất hận hắn đúng không?
Nhưng mà cậu ấy vẫn tình nguyện đợi hắn bảy năm, có nghĩa là cậu ấy cũng có tình cảm với hắn.
Lần này đánh mất cậu ấy, có lẽ sẽ không thể tìm lại.
Ngung Tịch không nhớ bản thân lao như thiêu thân đến chỗ cậu như thế nào, hắn chỉ nhớ giây phút ở dưới nhìn thấy cậu ngồi trên xe lăn, vô vọng nhìn về phía xa, trái tim hắn quặn thắt từng cơn, ruột gan đảo lộn.
Nhìn thấy Lục Doãn Chương cưỡng ép bản thân đứng vững, tim hắn như muốn nhảy ra ngoài.
Đến khi ôm người vào lòng, hắn vẫn không thể bình ổn tâm tình xao động như cơn bão của mình.
Lục Doãn Chương đau nhức ngã vào người Ngung Tịch, mặt trắng như tờ giấy, cậu cắn chặt hàm răng, trừng lớn con mắt duy nhất của mình, ngước nhìn người đàn ông ngày đêm mong nhớ.
Động tác của Ngung Tịch nhanh gọn bế cậu lên, nhưng Lục Doãn Chương cảm nhận được cả người hắn run rẩy biên độ nhỏ, thấy được khuôn mặt xanh như tàu lá, hoảng hốt bế cậu chạy xuống dưới.
Cầu thang rất dốc, nhưng Lục Doãn Chương không thấy xóc nảy chút nào, tay cậu siết chặt lấy áo của hắn, tai áp vào lồng ngực của hắn, lắng nghe nhịp tim vì cậu mà đập nhanh.
Lục Doãn Chương mấp máy môi, tràn ngập ý cười nói với hắn:
"Tiểu Tịch... Mừng về nhà."
Một giọt nước nóng hổi rơi xuống mặt cậu, theo sau đó là cơn mưa nhỏ mang theo hơi ấm từ cơ thể, xoa dịu lạnh lẽo trên khuôn mặt của cậu.
Lục Doãn Chương vươn tay lau nước mắt không ngừng tuôn ra, vuốt ve con mắt xanh dương ánh lên nỗi đau khổ tột cùng của hắn.
Giống như có một liên kết vô hình, con mắt kia của cậu cũng đỏ hoe, chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt liền trào ra như suối nhỏ.
Tiểu Tịch của cậu không có nhà, đã không có nhà nữa rồi. Cho nên cậu muốn cho hắn một ngôi nhà, một ngôi nhà luôn có người chờ hắn về. Hắn trở về, đã trở về rồi. Về sau, cậu không cần đợi nữa, có thể chữa lành hắn, yêu thương hắn, làm người nhà của hắn...
Lời đầu tiên muốn nói với hắn, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Ngung Tịch nhìn cậu, cổ họng như thắt lại, hắn thều thào:
"Tớ về rồi đây."
Hắn đưa cậu ra khỏi dãy nhà học, hơi ẩm ướt mát lạnh từ ngoài phả vào người Lục Doãn Chương, nhưng cậu đau đớn đến mức không còn tâm trí để ý tới lạnh lẽo trên cơ thể.
Trời mưa càng lớn, đau khổ trong lòng người càng lớn.
Lục Doãn Chương yên tâm nhắm mắt, khóe miệng cong cong. Nhưng anh mắt kia quá mức mãnh liệt, như muốn thiêu đốt cậu. Lục Doãn Chương mở mắt, đón lấy cái nhìn yêu thương của Ngung Tịch, ѵẻ mặt xen lẫn ngọt ngào cùng cay đắng.
"Cậu về muộn... Nên nhất định phải chịu phạt."
Hắn hít sâu một hơi, hai mắt đỏ đậm mất khống chế tàn nhẫn cắt một vết trên má cậu.
"Được, nghe lời cậu."
Lục Doãn Chương đã mơ mơ màng màng, giọt nước tràn ly, thấm ướt vào tay áo của hắn. Cậu gắng gượng mở mắt nhìn đối phương, thấp thỏm mà kiên định:
"Phạt cậu phải ở bên tớ cả đời..."
Lục Doãn Chương yêu đôi mắt của hắn, không đơn giản là bởi vì xinh đẹp mà là bên trong luôn chứa đầy thứ tình cảm dịu dàng như nước, lại hung ác như lửa.
Cậu không nghĩ được, người ưu tú như thế lại yêu một tên bình phàm như cậu, cả người không có một điểm nổi bật nào.
Bởi vì biết rõ như vậy, nên cậu ngày càng tự ti, ngày càng lo sợ hắn bỏ rơi mình.
"Tiểu Tịch là người biến tớ trở thành thế này, cậu phải chịu trách nhiệm..."
Cả hai đời của Lục Doãn Chương chưa từng nói một lời xấu xa như vậy, ép người khác phải làm theo ý mình, ép người khác vào đường cùng, khiến họ không thể quay đầu.
Lục Doãn Chương lại khóc, Ngung Tịch không trả lời, cậu càng khóc, âm ỉ khóc.
Ngón tay của hắn khẽ xoa xoa khóe mắt ướt đẫm, hắn như kẻ nghiện lên cơn, cong lưng xuống, ở trong xe không gian hẹp của xe, sau tấm màn đen ngăn cách với tài xế, hắn liếm nước mắt của cậu, giọng nói trầm xuống, hỏi:
"Chương Chương biết mình đang nói gì không?"
Có biết bản thân đang tự hiến mình cho hắn không?
Ngung Tịch không dám khẳng định, càng không dám nghĩ tới việc Lục Doãn Chương sẽ yêu hắn như hắn yêu cậu. Hắn không dám nghĩ, một người rạng rỡ như ánh mặt trời, một người tốt đẹp hơn cả thần sẽ thực sự yêu một tên phế vật, một kẻ biến thái khi mà lúc nhớ tới cậu trong đầu đều là tình yêu cùng với xiềng xích sao?
Không sợ hắn? Không hận hắn?
Ngược lại còn làm ra bộ dáng đáng thương ép buộc hắn một cách hèn mọn, ép hắn chịu trách nhiệm, ép hắn ở bên cậu cả đời.
Chương Chương của hắn hình như hiểu sai cái gì rồi phải không?
Hẳn là cậu ấy đã hiểu sai rồi. Nhưng mà...
Để cậu ấy hiểu sai, cậu ấy mới nhận ra bản thân yêu hắn, cậu ấy mới khao khát hắn.
Lục Doãn Chương có chút bực mình, giận dữ khi phát ra thành tiếng lại như đang làm nũng:
"Không biết thì đã không nói rồi!"
Ngung Tịch hung dữ nắm cằm cậu, buộc người há miệng, luồn lưỡi vào khuấy đảo. Hắn như đã vô cùng thèm khát, vô cùng thèm muốn. Một dòng điện truyền thẳng lên não, sau đó lại theo máu lan ra khắp cơ thể, cuối cùng toàn bộ thân thể và hệ thần kinh đều tê liệt vì sướng.
Mới hôn em ấy một chút đã sướng thế này, sau này có khi nào hắn sẽ chết trên người em ấy không...
Từ góc độ của hắn nhìn xuống Lục Doãn Chương cực kỳ đáng thương, gương mặt ửng hồng ướt mồ hôi, tóc mai hỗn loạn, môi dưới bị cắn ra dấu răng, miệng nhỏ thở gấp.
Nếu không phải cậu đang bị thương, hắn sẽ ép cậu hôn mình đến khi thỏa mãn mới thôi. Mà người như hắn, biết bao nhiêu là đủ?
Lục Doãn Chương bị kích thích đến quên mất cơn đau ở chân, ánh mắt ngập trong mê tình, liếm môi như vẫn còn muốn nữa.
Ngung Tịch nhìn cậu, nuốt nước bọt. Hắn kìm nén nỗi lòng của mình, dùng thanh âm dễ nghe nói với người hắn yêu:
"Chương Chương, cho dù cậu có như thế nào, tớ cũng muốn ở bên cậu."
Đời trước, hắn thích một người, nhưng hắn không dám nói.
Hắn không thể chấp nhận được việc nhìn người hắn thích ở bên một người khác nên đã lựa chọn cách cực đoạn nhất khiến cậu vĩnh viễn không thể quên mình. Ngung Tịch nghĩ rằng, không có hắn thì Lục Doãn Chương vẫn có thể dễ dàng bắt đầu lại một cuộc sống mới, cậu sẽ không bị một tên biến thái theo đuổi, mà hắn đem theo toàn bộ đen đủi của cậu xuống dưới địa ngục, để cậu có thể sống cả đời yên bình.
Người tình không bằng trời tính.
Sau đó cậu ấy sống lại, cậu ấy không bỏ mặc hắn, cậu ấy đối xử với như một con người, còn nói không có hắn thì không sống được, nói muốn ở bên hắn cả đời.
Rất nhiều, rất nhiều điều cậu ấy đã dành cho hắn.
Ngung Tịch mân mê sườn mặt ẩm ướt của cậu, khẽ nói:
"Nhưng tớ có bệnh, tớ là kẻ biến thái... Cậu vẫn muốn tớ chứ?"
Tơ máu trong mắt khiến hắn có vẻ tiều tụy, dẫu thế, vẫn không che lấp được cố chấp cùng u ám nơi con ngươi xanh thẳm.
Ngung Tịch hỏi người hắn yêu có thể chấp nhận hắn hay không, trong lòng hắn cũng đã rõ ràng. Lục Doãn Chương muốn hắn, vậy về sau tuyệt đối không được hối hận, cậu nguyện ý bước vào lồng giam, nghĩa là đã nguyện ý trao cả đời cho hắn.
Nếu như không thể chấp nhận, thì cũng không còn đường lui nữa rồi. Hắn sẽ cố gắng kìm nén bản thân, sẽ ngoan ngoãn hơn nữa, Chương Chương của hắn chỉ cần đừng lạnh nhạt với hắn, chỉ cần yêu hắn một chút thôi, hắn chắc là sẽ không phát điên nữa đâu.
Lục Doãn Chương nỗ lực khiến hắn trở nên tốt đẹp, giống như người bình thường... Nhưng hắn không phải người bình thường, hắn là ác quỷ dưới địa ngục, muốn chiếm cậu làm riêng.
Tình yêu của hắn không bình thường.
Hắn muốn cô lập Lục Doãn Chương với xã hội, để thế giới quan của cậu chỉ xoay quanh hắn mà thôi.
Con người không ai hoàn hảo, người giỏi cái này, người giỏi cái kia, người khuyết cái này, người khuyết cái kia. Hắn từ khi sinh ra đã khuyết nhân tính, hắn không tài nào đồng cảm với người khác, nhìn bọn họ bị tổn thương, hắn cũng không có cảm xúc gì.
Hắn đã hoảng sợ.
Sau đó gặp được Lục Doãn Chương, hắn liền thông suốt. Cậu là nhân tính của hắn, là sự cứu rỗi, là tình yêu, là chấp niệm... Người khác có cảm xúc với mọi thứ, còn hắn chỉ có cảm xúc với một người. Như vậy cũng không sao cả, dù sao cũng chỉ có Lục Doãn Chương thật lòng với hắn.
Nhưng hắn càng ngày càng nôn nóng, thậm chí có đôi khi không khống chế được bản thân mà lên cơn đập phá đồ đạc, quằn quại giữa dục vọng muốn giam cầm Lục Doãn Chương... Rất nhiều đêm đã như một con quỷ thèm khát.
Hắn khao khát nhận được tình yêu của Lục Doãn Chương, khao khát được chạm vào cậu, cho dù là một ánh mắt thôi – nhưng vẫn không thể. Cậu ấy và hắn cách nhau quá xa, mà hắn không có cách nào chạy đến gặp cậu ấy, hắn không dám đến gặp cậu ấy.
Ngung Tịch vẫn lao đầu vào học tập, vào công việc, tìm cách thoát khỏi khống chế của ông nội, tìm cách lật đổ từng đứa con của ông, tìm cách leo lên, thoát khỏi vũng lầy.
Cho đến ngày hôm nay, một mình hắn đã vượt qua tất cả.
Có xuất chúng, có tài giỏi, có vẻ ngoài hoàn hảo đến đâu, hắn vẫn tự ti trước người mình yêu.
Ngung Tịch lắng tai, quan sát biểu hiện trên gương mặt nhỏ, trong lòng lộp bộp, lo lắng hơn cả khi cháy nhà.
Nước mắt vỡ đê, không biết đã khóc bao nhiều lần trong ngày, Lục Doãn Chương khóc nức nở thành tiếng vụn vặt, con mắt xanh thủy chung vẫn sáng rực như chứa ngàn vạn vì tinh tú, âm thanh nghèn nghẹn phát ra từ trong cổ họng:
"Cậu không có bệnh, cậu cũng không phải biến thái..."
Lục Doãn Chương chống tay, hơi nhổm người, Ngung Tịch vội đỡ lưng cậu, để cậu vòng tay qua cổ mình.
"Cậu là Tiểu Tịch mà tớ thích nhất!"
Lục Doãn Chương nhìn thẳng vào mắt của hắn, hô hấp trở nên dồn dập, bàn tαy mềm mại nhanh chóng nắm lấy bàn tay to lớn đầy vết chai của hắn, đan lại với nhau.
Ngung Tịch nghe thấy tiếng hít thở sâu của cậu, cảm nhận người đang ngồi trong lòng mình run nhè nhẹ, trông thấy hàng mi ướt của cậu đóng rồi lại mở, môi hồng hé ra, ánh mắt lấp lánh, hắn thầm nghĩ, đúng như dự đoán của mình, cậu rất hợp với con mắt này của hắn.
Chương Chương của hắn...
Đẹp đến nao lòng.
Lục Doãn Chương lấy đủ can đảm liền hôn hắn, không quá một giây đã tách ra, rạng mây hồng trên mặt cũng thêm rực rỡ, cậu nỉ non:
"Tớ yêu cậu..."
Một lời này, hắn đã muốn nghe từ lâu, hắn đã đợi hai kiếp, đã đợi hai kiếp mới nghe được. Trải qua biết bao khó khăn, biết bao lần tuyệt vọng, mới nghe được.
Một lời này, đã dẫn Lục Doãn Chương bước vào vực sâu không đáy, chìm đắm trong tình yêu dịu dàng mà mãnh liệt. Cơ thể, trái tim, tương lai, tất cả đều thuộc về hắn.
Một lời này, cậu đã bỏ lỡ mất cơ hội chạy trốn cuối cùng.