Căn nhà của nhà họ Lâm, bước xuống cầu thang phía trên trái là con đường vào thôn, bước xuống cầu thang bên phải là con đường “lên dốc” (ra ruộng hoặc khu đất canh tác).
Con đường Lâm Tố Mỹ đi là con đường bên phải.
Cô nhỏ hơn Tạ Trường Bình hai tuổi, nhà họ Tạ chuẩn bị sắp xếp chuyện hôn sự cho Tạ Trường Bình, còn bố mẹ và các anh cô cũng cảm thấy bất thường sau khi biết được tin tức đó. Thậm chí thi thoảng Lâm An còn nhìn sang cô. Điều đó khiến lòng cô thầm bồn chồn. Cô ngẫm nghĩ thì lại cảm thấy đó là chuyện hợp lý. Cô không có việc làm, cũng không tiếp tục đi học, ngày ngày đều ở nhà, họ đương nhiên bất giác nghĩ đến chuyện hôn sự.
Cho nên bây giờ cô sẽ nói cho họ biết chuyện mình muốn đi học ư?
Lâm Tố Mỹ nhíu chặt mày. Khi nghe cô bảo cô muốn đi học, dù là Tạ Trường Bình hay Tạ Trường Du đều kinh ngạc thậm chí cảm thấy cô nói đùa, như thể cô chỉ dâng lên một ý nghĩ bất chợt mà thôi, có làm hay không lại là một chuyện khác.
Người khác còn nghĩ thế, vậy người nhà cô sẽ có thái độ thế nào?
Được rồi, ban đầu là bản thân “cô” không chịu học hành chăm chỉ, học một học kỳ của cấp ba thì đã không chịu học tiếp nữa.
Khi ấy “cô” là tiêu điểm của nhà họ Lâm, tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều đến khuyên cô: mặc dù bây giờ đi học không thể thi vào đại học, nhưng cũng có lợi ở chỗ sẽ có được một công việc không tệ. Lần đầu tiên, Lâm Kiến Quốc cũng phải tâm sự với “cô”. Kết quả là “cô” căn bản chẳng để tâm, nói rằng cho dù đi học rồi tốt nghiệp thì không phải vẫn phải vất vả làm thuê hay sao, còn chẳng bằng ở nhà ấy!
Nghĩ đến đây, Lâm Tố Mỹ vẫn hơi ê răng.
Bởi vì nhớ lại những ký ức đó, “cô” trước đây không chỉ khiến bác cả thất vọng mà còn đắc tội bác hai Lâm Kiến Đảng.
Khi ấy Lâm Kiến Đảng cũng khuyên “cô”. Thực ra con người Lâm Kiến Đảng nhìn nhận vấn đề sâu hơn. Bác ấy cảm thấy đi học không chỉ đơn giản là tìm được một công việc tốt mà còn quen được những con người ở môi trường khác, có quan hệ với nhóm người khác, sau này cho dù làm gì cũng đều có thể tìm được người giúp đỡ, thậm chí có thể giới thiệu cả đối tượng kết hôn cho.
“Cô” khi đó trong lòng chỉ toàn là La Chí Phàm, cảm thấy con người bác hai quá tục, quá thực dụng, bèn cáu kỉnh trả lời Lâm Kiến Đảng đúng một câu – Đi học mà tốt như thế thì sao anh tư học xong cấp ba vẫn còn chạy về nhà làm nông dân?
Câu nói đó khiến Lâm Kiến Đảng nghẹn họng không nói được gì.
Lâm Mưu là con trai thứ hai của Lâm Kiến Đảng, cũng là người khá có tiếng trong thôn. Lúc đi học, anh có thành tích luôn xếp những vị trí đầu, bỏ xa đám bạn cùng trang lứa trong thôn, ai cũng cảm thấy anh ấy có tiền đồ rộng lớn. Kết quả là sau này Lâm Mưu thích gây gổ đánh nhau, cũng không làm việc mấy, bị cấp trên cảnh cáo nhiều lần, cuối cùng cấp trên còn chưa mất kiên nhẫn thì bản thân anh ấy đã hết nhẫn nại, không làm nữa, bỏ chạy thẳng. Chuyện đó không khiến cấp trên của anh ấy tức chết mà thiếu chút nữa khiến Lâm Kiến Đảng tức chết.
Lâm Tố Mỹ càng nghĩ càng cảm thấy ngượng, khi ấy cô sống chết không chịu học tiếp, bây giờ chẳng hiểu sao lại muốn đi học, thế thì là thể loại gì?
Hơn nữa điều đáng sợ chính là nếu bây giờ cô nhắc đến chuyện muốn học hành chăm chỉ, liệu họ có cho rằng cô làm thế là vì La Chí Phàm? Điều đó càng khiến cô và La Chí Phàm vô hình trung bị kéo lại với nhau.
Cô đau đầu, lúc phản ứng lại, vậy mà đã đi được một đoạn không ngắn rồi. Phía trước có một lối rẽ, bên trái là hướng vào núi, bên phải là ra hào đất. Hào đất đó là một nơi có vị trí địa lý thấp hơn thôn rất nhiều, giống như bị thứ gì đó giáng xuống tạo thành một hố sâu vậy, nhưng diện tích bên trong lại rất rộng, trồng rất nhiều tre, hình thành một cánh rừng tre rộng lớn. Nếu cần dùng tre, người trong thôn đều đến đây chặt.
Cô đi lên con đường dẫn vào hào đất đó.
Thực ra chuyện này cũng dễ giải quyết, cô nghĩ vậy. Đợi khi tin tức về thi đại học được công bố, cô yêu cầu đi học lại, lý do rành rành ra đó, cô hoàn toàn không cần suy nghĩ để cho ra một lý do. Thậm chí lúc đó, cô cũng có thể giải quyết cả La Chí Phàm luôn một thể. Bây giờ La Chí Phàm đang ra vẻ thâm tình, thực ra cô cảm thấy hơi buồn cười. Bởi vì một khi tin tức về thi đại học xuất hiện thì với tính cách của La Chí Phàm, hắn ta chắc chắn sẽ ngày ngày ôm sách mà xem, sao có thể còn để ý đến cô được.
Nhịn thêm mấy tháng nữa thôi, cô thầm nghĩ thế.
Rừng tre rất rộng, bên trong không chỉ có tre mà quanh gốc tre đều là từng mảng biển trúc căn lớn, đập vào mắt là cả biển hoa, rất choáng ngợp.
Cô ngồi trên một tảng đá, lẳng lặng thưởng thức biển hoa này.
Cô vẫn luôn không hiểu ý nghĩa của việc mình trọng sinh, là thay đổi cuộc đời, trở thành người trên nhiều người sao? Cô không có dự định đi con đường đó. Cô hy vọng được hưởng thụ từng chút, từng chút của cuộc sống hơn, dù là với người nhà hay với chuyện học tập, đều bước từng bước chân ổn định về phía trước, hoàn toàn không cần gấp gáp làm chuyện gì cả.
Về việc học, trước đây cô có thể đỗ đại học chỉ với một chút thời gian, bây giờ quay trở lại, thời gian còn nhiều gấp mấy lần, cô đương nhiên không cần vội. Còn người nhà, cô hy vọng mình bỏ ra nhiều thời gian hơn để ở bên họ, bù đắp chút tiếc nuối của bản thân cô, thậm chí là sự tiếc nuối của “cô” ấy.
Sau khi nghĩ rõ ràng, cô nhẹ cả lòng.
Cô không ở đó quá lâu. Lúc rời đi, tay cô cầm mấy nhánh dưa hành. Thứ này có thể coi như thấy ở khắp núi khắp đồi, dùng để xào rau vô cùng thơm. Cô muốn cầm về nhà để xào khoai tây.
Ở nông thôn, thứ nhiều nhất chính là khoai lang và khoai tây. Bởi vì hai thứ đó dễ bảo quản nhất, chỉ cần đùn thành một đống lớn trong góc tường là được. Khoai lang thì nấu cháo, khoai tây nấu thức ăn. Vì quá nhiều nên mọi người thường không muốn ăn mấy. Nhưng cô rất thích món đó, bỏ hành vào hẳn là sẽ rất thơm.
Cô cầm hai nhánh hành chuẩn bị về nhà. Lúc này, chắc hẳn mọi người đã nói xong chuyện hôn sự của người khác rồi.
Chẳng đi được bao lâu, cô đã trông thấy Tạ Trường Linh và Trần Tư Tuyết. Hình như hai mẹ con họ cùng ra ngoài hái rau.
Tạ Trường Linh là con cả của Trần Tư Tuyết, mức độ được xem trọng hoàn hoàn khác, Trần Tư Tuyết sẽ vô thức coi Tạ Trường Bình và Tạ Trường Du là trẻ con, nhưng sẽ coi Tạ Trường Linh là đối tượng có thể bàn bạc đối sách khi có chuyện.
“Thím ạ, chị Linh Linh ạ.” Lâm Tố Mỹ chủ động chào hỏi họ.
“Tiểu Mỹ đi đâu thế?” Tạ Trường Linh cười dịu dàng nhìn cô.
“Em đi dạo chút thôi, nhân tiện hái mấy nhánh hành.” Cô lắc nhánh hành trong tay.
“Thứ này xào rau cũng ngon lắm, lát nữa mẹ con chị cũng phải hái mấy nhánh mới được.”
“Đúng ạ, em cũng cảm thấy dùng để xào rau rất ngon, vô cùng thơm.”
……
Sau khi đi được mấy bước, Lâm Tố Mỹ quay đầu nhìn Tạ Trường Linh. Cô luôn cảm thấy ánh mắt Tạ Trường Linh hơi lạ, trong đó có ý khác, giống như đôi mắt ấy có thể nhìn thấu người ta vậy.
Lâm Tố Mỹ không khỏi thở dài một hơi.
Kiếp trước nhà họ Tạ và nhà Lâm lão nhị có thể sống sung sướng như thế, không phải không có nguyên nhân. Có những người trời sinh đã khá thông minh, vì thế có thể lựa chọn con đường khác biệt, từ đó trải qua một cuộc đời khác.
Còn bản thân cô, cô cũng sẽ có cuộc đời và cuộc sống của bản thân mình. Hơn nữa, cô tin rằng mình tuyệt đối sẽ không kém hơn họ.
……
Lâm Tố Mỹ không biết, sau khi cô rời đi không bao lâu, La Chí Phàm cũng đi ra từ con đường nhỏ đó. La Chí Phàm cũng cười chào hỏi Trần Tư Tuyết và Tạ Trường Linh.
Vừa nhìn thấy La Chí Phàm, Tạ Trường Linh lập tức hiểu ra vài chuyện.
- -----------------------------
Nhà họ Tạ.
Tạ Trường Linh trở về, rõ ràng nhà họ Tạ rất náo nhiệt, bữa cơm tối lại càng phong phú.
Tạ Trường Bình lải nhải, chị quả nhiên là người xui xẻo nhất, vì là đứa con thứ hai nên không nhận được sự xem trọng, cũng không nhận được sự yêu thương, thiên vị của bố mẹ, chị quả thực đáng thương quá mà.
Tạ Trường Linh cười híp mắt gắp thức ăn cho Tạ Trường Bình. “Nào, mau bịt cái miệng nhà cô vào.”
Tạ Trường Bình bĩu môi. “Chị, chị về làm gì?”
“Chị đi lấy chồng thì đây không phải nhà của chị nữa, ngay cả về nhà cũng không được hả?”
“Được được được.” Tạ Trường Bình ăn thức ăn. “Chị về lúc nào cũng được, em đều hoan nghênh, nhưng nếu là về vì chuyện hôn sự của em thì thôi khỏi đi.”
Tạ Trường Linh sa sầm mặt.
Sắc mặt Tạ Minh và Trần Tư Tuyết cũng trở nên khó coi. “Sao lại nói với chị như thế?”
“Ngay cả nói cũng không cho con nói nữa ư?” Trông Tạ Trường Bình đầy ấm ức, nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn Tạ Trường Linh. “Chị, em biết chị đối xử với em và Trường Du đều tốt. Mà chị cũng thông minh, biết làm thế nào để có được cuộc sống thoải mái. Chị cũng dùng hành động thực tế của chị chứng minh được sự thông minh và tầm mắt của chị. Nhưng cho dù tầm mắt của chị tốt ra sao, cuộc sống của chị bây giờ tốt đến thế nào thì em và Trường Du đều không cần chị ôm đồm mọi chuyện rồi sắp xếp trước tất cả.”
Mặt Tạ Trường Linh đỏ bừng. “Em nói lời gì vậy?”
“Chị là người đã đi lấy chồng thì đừng thò tay vào chuyện hôn sự của em và Trường Du nữa.”
Tạ Trường Linh đứng bật dậy. “Bình Bình, vậy mà em nghĩ chị như thế… Em làm chị tổn thương lắm đấy.”
Tạ Minh cũng không nhịn được mà nhìn sang con gái nhỏ. “Xin lỗi chị đi.”
Tạ Trường Bình bặm môi. “Chị, em xin lỗi, em không nên nói chị như thế, em biết chị muốn em và Trường Du đều sống tốt, cuộc sống sau này có thể nhẹ nhàng, vui vẻ. Nhưng chị à, thứ tốt mà chị nghĩ chưa chắc đã là thứ mà bọn em muốn…”
Tạ Trường Bình nhếch khóe miệng. “Trước kia chị giới thiệu con trai của lãnh đạo chị cho em làm quen, em không muốn. Chị, chị đã từng soi gương chưa, khi em từ chối, vẻ mặt của chị, cái vẻ mặt như em cực kỳ ngu xuẩn đó thật sự rất khiến người ta chán ghét. Con trai lãnh đạo chị có tiền có thế, nhưng em thì không có tư cách từ chối sao? Em ghét cái tướng như lợn của anh ta không được à… Ồ, em biết, chị đang nghĩ bụng, nếu anh ta không có dáng vẻ như thế thì đến lượt em chắc…”
Vậy mà Tạ Trường Linh bị Tạ Trường Bình nói đến mức nghẹn họng.
Tạ Trường Bình cười lạnh, buông bát, xoay người bỏ đi.
Cả nhà chỉ còn Tạ Trường Du vẫn ăn cơm ngon lành. Lúc trước mọi người đều đang ăn cơm, Tạ Trường Du cũng ăn cơm thì không có gì lạ. Nhưng bây giờ mọi người đều không có tâm trạng ăn cơm nữa, rõ ràng việc Tạ Trường Du yên lặng ăn cơm đã trở nên kỳ quái.
Tạ Trường Du im lặng ăn xong một bát cơm, sau đó phát hiện ra bố mẹ và chị gái đều đang nhìn mình, vì thế anh cười. “Chị, về nhà ở luôn đi, bầu bạn với bố mẹ là được.”
“Ngay cả em cũng nghĩ chị như thế? Cảm thấy chị lo chuyện bao đồng? Trường Du, nếu chị không phải chị của hai đứa, tội gì chị phải suy nghĩ cho hai đứa? Vì chuyện của hai đứa, chị nhờ cậy hết người này đến người khác… Chị…”
“Chị, thịt lợn ngon không?”
“Hả?”
Tạ Trường Du hít sâu một hơi. “Chị hai không thích ăn thịt mỡ, một tí tẹo mỡ cũng không được, ngay cả bì chị ấy cũng phải vứt đi. Chị có đối tốt với chị ấy hơn nữa, đổi tất cả phiếu thịt chị có thành thịt mỡ rồi để lại tất cả cho chị ấy thì đó đều không phải thứ chị ấy muốn. Đó chỉ là thứ tốt mà chị nghĩ thôi, chứ không phải thứ tốt mà chị ấy muốn.”
Tạ Trường Linh cắn môi.
- --------------------------
Ăn cơm xong, bầu không khí của nhà họ Tạ rất kỳ lạ. Tạ Minh ngồi trong phòng khách rút lá thuốc lá, còn Tạ Trường Linh cùng Trần Tư Tuyết dọn dẹp phòng bếp.
Tạ Trường Linh và Tạ Trường Bình không hợp nhau, ngẫm nghĩ thì cũng có thể hiểu được. Có người chị mà mọi thứ đều vô cùng ưu tú như Tạ Trường Linh ở đó, Tạ Trường Bình bị so sánh thì đương nhiên không thể trình diễn được màn chị em tình thâm.
Tạ Trường Linh thu dọn phòng bếp xong rồi ra cổng, đi về phía Tạ Trường Du đang ngồi bên sân đá.
Lúc này anh ngồi nghiêng trên sân, miệng ngậm một ngọn cỏ, vẻ nhàn nhã thoải mái đó tỏa ra từ trong xương cốt, nhiều thêm chút bất cần và không chịu gò bó.
“Trường Du.”
“Chị.”
Tạ Trường Linh ngồi xuống bên cạnh anh. “Trường Du, em cũng không còn nhỏ nữa, có dự định gì rồi?”
“Chị muốn ám chỉ điều gì?”
“Lên huyện.” Tạ Trường Linh thoáng trầm mặc. “Chị luôn cảm thấy chính sách sau này sẽ thay đổi. Trước đây chỉ có thể lén lút đem giấu những thứ đồ đó, mà còn có thể bị bắt. Nhưng bây giờ có vẻ đã nới lỏng hơn rất nhiều rồi, khả năng cao là sau này sẽ bán được đồ. Đến lúc đó em mua hoặc thuê một cửa hàng mặt tiền thì sẽ tiện bán chút đồ nhỏ, vậy là có thể đặt nền móng ở trên huyện. Em không đủ tiền cũng không sao, chị và anh rể em vẫn còn một chút.”
Tạ Trường Du day trán, quay đầu qua, nghiêm túc nhìn Tạ Trường Linh.
Tạ Trường Linh bị ánh mắt đó nhìn mà hơi lúng túng. “Nhìn chị như thế làm gì?”
“Chị có cảm thấy chị hai rất khó hiểu không? Rõ ràng chị muốn tốt cho chị ấy, nhưng chị ấy lại không vui vẻ đón nhận một chút nào.”
“Nó là thế rồi, sau này hiểu chuyện thì mới hiểu sự nhọc lòng của chị, chị đều là vì tốt cho hai đứa…”
Tạ Trường Du gật đầu. “Em hiểu cả. Chị, chị thật sự về vì chị hai à?”
“Em có suy nghĩ muốn lên huyện không?”
Tạ Trường Du ngẫm nghĩ. “Để xem đã, nếu chính sách sau này giống như chị nói thì sẽ lên huyện, dù gì cũng không thể thật sự ngày ngày cuốc đất được.”
Tạ Trường Linh cười rộ. “Chị cũng nghĩ thế. Đến lúc đó lại cưới thêm một cô vợ trên huyện nữa, đảm bảo cuộc sống sẽ trôi qua hạnh phúc mỹ mãn.”
“Ồ, chị, chị có đối tượng rồi à?”
“Quả là em thông minh. Lần trước em đến chỗ chị, không ít người đã tìm chị để nghe ngóng về em rồi. Chị thì không dám đồng ý giúp em, vẫn phải do em tự đi xem…”
Tạ Trường Du lại nhìn chị với ánh mắt sâu xa lần nữa.
“Trường Du, em…”
Tạ Trường Du thở dài một hơi. “Chị, nếu em nói với chị, em sẽ không lên huyện, cũng sẽ không cưới vợ trên huyện, chị nghĩ thế nào?”
Sắc mặt Tạ Trường Linh thay đổi. “Trường Du, theo chính sách sau này, lên huyện bán đại chút gì đó cũng còn tốt hơn ở nông thôn, em lại thông minh, chắc chắn có thể lập nghiệp trên huyện. Em đừng cảm thấy em có hộ khẩu ở nông thôn thì người khác sẽ chê em, chỉ cần em có chỗ đứng trên huyện thì với năng lực và diện mạo của em, rất nhiều cô gái sẽ thích em, mấy cô bé đó sẽ không kén chọn em đâu.”
“Nếu em cứ thích ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này thì sao?”
“Trường Du, em ngốc nghếch gì vậy…”
“Chị, khó chịu không?”
“Rốt cuộc em đang nói gì?”
“Chị hoạch định cuộc đời của em, tương lai của em, thậm chí hôn nhân của em, em phản bác chị, không làm theo yêu cầu của chị, chị khó chịu không?”
“…”
“Không thoải mái phải không? Vậy chị, chị nghĩ thử xem, em và Tạ Trường Bình cũng tự có kế hoạch cho cuộc đời, tương lai, hôn nhân của mình. Nhưng nếu bọn em không thể làm theo kế hoạch của bản thân thì chị nói xem, bọn em có khó chịu không?”
“Chị muốn tốt cho hai đứa thôi, rốt cuộc hai đứa đang làm gì vậy hả? Nếu không phải hai đứa là em chị, việc gì chị phải lo cho hai đứa?”
Tạ Trường Du lắc đầu. “Chị, chị thật sự không cảm thấy chị đã thay đổi rồi sao? Bắt đầu từ lúc chị học cấp ba, nhận thức khác đi, những người chị tiếp xúc cũng khác đi, kể từ đó, chị làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ đến lợi ích trước tiên chứ không phải là những thứ khác. Phải, người mà chị giới thiệu cho chị hai có điều kiện gia đình không tệ, chị cũng thực lòng muốn chị ấy sống tốt. Nhưng chị tự hỏi bản thân chị xem, khi lựa chọn người ta cho chị hai, điều chị nghĩ đầu tiên là điều kiện gia đình người ta tốt, hay là người nhà người ta có tính cách tốt, chị hai gả vào gia đình như thế thì sẽ trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc?”
“Trường Du, em vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu…”
“Cho nên, em nên làm theo yêu cầu của chị ư?”
Tạ Trường Linh nhìn anh một hồi, rồi đột nhiên cười. “Trường Du, lần này em phản ứng dữ như thế, thật sự chỉ vì những nguyên nhân đó sao?”
Tạ Trường Du nhíu mày.
Tạ Trường Linh vẫn cười. “Hôm nay lúc chị và mẹ cùng ra ngoài hái rau thì nhìn thấy Lâm Tố Mỹ, à, không chỉ có Lâm Tố Mỹ, còn cả La Chí Phàm nữa.”
Tạ Trường Du lạnh lùng nhìn chị.
Tạ Trường Linh lắc đầu. “Trường Du, em cam tâm ở lại nơi này ư? Em khác với những người ở đây, em sẽ có cuộc đời khác, không ai trói buộc em ở đây được.”
“Chị, sau này ít về nhà thôi!”
Tạ Trường Linh sững sờ.
Tạ Trường Du: “Bố mẹ vẫn còn, chị không cần diễn vai chị cả làm mẹ đâu. Còn nữa, có vài lời chị hai nói rất hay, chỉ có làm theo yêu cầu của chị thì mới là người thông minh, nếu không thì là ngu ngốc đần độn, thái độ đó của chị thật sự rất khiến người ta phản cảm.”
“Hai đứa…”
Tạ Trường Du nói tiếp: “Chị, suy nghĩ của chị rất tốt. Nhưng chị đã từng nghĩ chưa, bọn em không làm theo lời chị không phải vì phản nghịch, mà là bọn em chê sự sắp xếp của chị không đủ tốt, bởi vì cuộc sống sau này của em và chị hai sẽ còn tốt hơn sự sắp xếp và dự tính của chị. Mắt nhìn, dự tính và năng lực của chị bây giờ căn bản không đủ để chèo chống tương lai của em và chị hai. Cho nên, chuyện của bọn em, chị đừng xen vào nữa.”