Một tiếng gọi “Hàn Uyên” khiến cả khu vườn lặng ngắt như tờ.
Sau khi sóng ngầm cuồn cuộn lắng bớt, cuối cùng thiếu chủ Ma tộc mang danh “ám vệ” đeo mặt nạ màu bạc hơi cúi đầu xuống, quai hàm lăng liệt bởi vì khắc chế mà trở nên căng chặt, giọng nói khàn xuống một cách khó hiểu.
“Vâng, …… điện hạ.”
Vân Dao rất sợ hắn gọi một tiếng sư tôn.
Nhìn theo bóng lưng đi thẳng vào lâm viên mà không hề ngoảnh đầu lại của thiếu niên Ma tộc, Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, chẳng hiểu sao lại thấy hơi tự thẹn.
Thật không may, trước khi nàng nghĩ ngợi sâu xa, bên hông chợt bị siết chặt.
Ngự Diễn kéo thần trí của nàng trở về.
“Tại sao nàng lại gọi hắn là ‘Hàn Uyên’?”
Long quân bệ hạ hơi khom người xuống, thấp đến mức cằm gần chạm vào xương quai xanh của nàng. Sự thân mật này khiến Vân Dao căng thẳng mất tự nhiên, nàng gắng gượng mỉm cười như công chúa Trường Ung.
“Ờ thì, đó là tên của ám vệ đó mà,” Vân Dao nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ vì chút chuyện này mà bệ hạ ghen?”
“Ta chỉ là không thích nàng gọi hắn như thế,” Hàng mi dài cụp xuống, như một cái bóng đổ xuống từ trên bầu trời xanh bao la, thoạt nhìn hơi buồn bã.
Khiến thượng cổ chân long cuối cùng buồn rầu, Vân Dao thầm bùi ngùi rằng mình có tài đức gì mà làm được như thế, nhưng vẻ mặt chỉ có thể cố gắng tỏ ra vô tội: “Tại sao?”
“Nghe nàng gọi hắn như vậy, khiến ta có cảm giác như một thứ cực kỳ quan trọng của mình bị người ta cướp mất.”
Nói xong, giọng điệu của Ngự Diễn chợt nhẹ nhàng, đuôi mắt cũng theo đó mà hơi nâng lên đôi chút: “Có lẽ bởi vì, đối với hắn, là Hàn Uyên, nhưng đối với ta, là bệ hạ.”
Vân Dao nghẹn lời.
Lòng tự nhủ, tại sao trong quyển sách nhỏ của công chúa Trường Ung lại không đề cập đến chuyện con rồng này lớn lên trong vạc dấm chua vậy?
Trong đầu mau chóng hiện lên những đặc tính của chân long được ghi trong quyển sách nhỏ một lần nữa, Vân Dao chỉ vào trường kỷ mát lạnh trong đình: “Yến Lương, chắc ngài cũng mệt rồi nhỉ? Hay là nhân lúc giờ ngọ, qua bên kia chợp mắt chút đi?”
“......”
Trong đôi mắt rồng xanh lam tựa nước hồ dường như dâng lên chút gợn sóng bất mãn, nhưng ngay sau đó, bản năng thích ngủ bị lời nói của nàng khơi gợi lên.
Long quân hít sâu mấy hơi, sau đó hơi rủ mắt xuống: “...... Được rồi.”
Trước khi Vân Dao nhân cơ hội chuồn đi, hắn nắm chặt cổ tay của nàng, sau đó bế thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy trước mặt lên, đi vào trong đình: “Nhưng nàng phải ngủ cùng ta.”
Vân Dao: “.....”
Tiếng nói chuyện trong vườn từ từ nhỏ dần, gió thổi mây trôi, cùng với tiếng chim hót líu lo, dần dần bị bóng râm lành lạnh của hoa và cây cảnh nuốt chửng.
Giữa núi đá trùng điệp và trúc xanh tươi tốt, trong một góc khuất nhất khu vườn.
Thiếu chủ Ma tộc đeo mặt nạ màu bạc khoanh tay dựa vào một thân trúc thẳng tắp, hàng mi dài cụp xuống, im ắng đứng trong bóng tối như biển mực dưới vực sâu. Gió xào xạc trong rừng trúc, bóng tối dưới chân như thủy triều dâng lên, hết lớp này đến lớp khác, vừa như muốn nhấn chìm hắn, vừa như tiếng than khóc giãy giụa trước khi chìm vào giấc ngủ đông.
Cuối cùng, sóng êm gió lặng.
Trên phiến đá xanh, một hư ảnh như gợn nước không cam lòng hiện lên trong bóng tối, giống như một hình rồng cực nhỏ.
Nhìn ngoại hình, nó giống hệt pho tượng rồng mà Vân Dao đã nhìn thấy trước Long Cung sụp đổ, trước khi bước vào huyễn cảnh này.
Chỉ là lúc này, trên hư ảnh hình rồng to cỡ lòng bàn tay có mấy vệt ma diễm huyết sắc quấn quanh, lạc ấn như khắc sâu vào thân thể của hư ảnh hình rồng, tra tấn đến mức nó vùng vẫy không ngừng. Theo từng tiếng gầm chấn động nhưng vô thanh vang lên từ miệng rồng, bên trong không gian huyễn cảnh này, vô số vết nứt nhỏ đáng sợ bị xé toạc ra.
Song, dù vậy, nó vẫn bị nhốt tại chỗ, như sa vào đầm lầy, không thể thoát được.
“Nếu như ngươi vẫn muốn đối nghịch với ta, ta có thể tiếp tục chơi với ngươi, ở phương diện sát sinh này, ta rất có kiên nhẫn.” Dựa vào thân trúc cao lớn, thiếu chủ Ma tộc uể oải cụp mắt xuống, giọng điệu lạnh lẽo hơi lười nhác: “Cứ chơi cho đến khi…… oán niệm trong long hồn của ngươi tiêu tan hết, sau đó ngươi không thể duy trì huyễn cảnh này nữa, thế nào?”
“——”
Cứ như bị bóp trúng mạch máu, hư ảnh hình rồng dữ tợn đang vùng vẫy giữa không trung chợt cứng đờ.
Một lát sau.
Một âm thanh kinh ngạc vang lên bên tai thiếu chủ Ma tộc: “Tại sao ngươi biết ta là ai?”
Nếu Vân Dao có mặt ở đây và nghe thấy, có lẽ nàng sẽ nhận ra rằng, giọng nói này so với trước đó thì yếu ớt hơn rất nhiều, nhưng rõ ràng, đây chính là giọng nói của hình rồng chạm trổ trên cột đá bên ngoài cung điện đổ nát, thứ đã đưa nàng và Mộ Hàn Uyên vào huyễn cảnh.
Không đợi người nọ trả lời, giọng nói của hư ảnh hình rồng chợt trầm xuống: “Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại vào huyễn cảnh này!”
Thiếu chủ Ma tộc cúi đầu bật cười: “Chẳng phải ngươi kéo ta vào sao?”
“Nói bậy! Rõ ràng ta chỉ kéo một nam một nữ kia vào, ngươi không phải bất cứ ai trong số……”
Giọng nói trầm khàn của hư ảnh hình rồng chợt im bặt.
Chốc lát sau, nó kinh ngạc hỏi: “Không đúng, ngươi, tại sao hơi thở thần hồn của ngươi lại tương tự như một kẻ trong hai kẻ kia?”
“...... Tương tự?”
Như nghe thấy điều gì đó châm ngòi phẫn nộ, giọng nói chứa ý cười của thiếu chủ Ma tộc chợt rét lạnh.
Hắn từ từ đứng thẳng lên, bàn tay nắm chặt giữa không trung.
“Ngươi lặp lại lần nữa xem?”
“——!!”
Một tiếng kêu gào thảm thiết có thể làm rung chuyển không gian mà không có bất cứ sinh vật nào trong huyễn cảnh này nghe thấy lập tức vang lên từ trong miệng hư ảnh hình rồng.
Nó đau đớn đến mức cả cơ thể vặn vẹo co giật, giữa không trung, hư ảnh khi thực khi ảo, cứ như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Thiên phạt…… lạc ấn…… Ngươi…… từng đến Tiên giới…… Không, không thể nào……”
“Cho dù bản thể long hồn của ngươi ở đây, cũng chẳng thể lọt vào mắt ta, huống chi một sợi oán niệm long hồn.”
Mộ Hàn Uyên khom người, lười biếng xách hư cảnh hình rồng trên mặt đất lên: “Nhưng có lẽ ta nên cảm ơn ngươi, nếu ở đây không có huyễn cảnh hình chiếu sức mạnh thần hồn này, nếu ngươi không kéo hai người bọn họ vào đây, thì ta sẽ không thể muốn gì làm nấy như bây giờ.”
Hư ảnh hình rồng run rẩy, không rõ là tức giận, hay là mệt lả.
Thanh niên Ma tộc khẽ thở dài, dưới mặt nạ, hàng mi dài rủ xuống, dường như hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc, huyễn cảnh này không thể kéo dài lâu, nếu không, ta bằng lòng ở lại đây…… tốt nhất là mãi cho đến chết.”
“......”
Thoi thóp một lát, cuối cùng hư ảnh hình rồng cũng khôi phục chút sức sống.
Nó yếu ớt vùng vẫy, suy yếu nói: “Ta biết…… ngươi cũng chỉ là một du hồn…… du hồn mà thôi……”
“Ta và ngươi không giống nhau,” Thiếu chủ Ma tộc lại cười, ma văn dưới mắt như bốc lên ma diễm, màu mực trong đôi mắt đen nhánh dưới hàng mi dài như chao đảo: “Trong tình cảnh này, nguyên thân của ngươi có thể bị người ảnh hưởng, còn ta thì tự lựa chọn.”
Hư ảnh hình rồng rùng mình, không rõ nhớ đến điều gì, oán khí lần nữa sôi sục quanh người nó: “Thứ ngươi đưa cho nàng ta không phải là dao găm Long Lân!!”
“Nó là gì, đối với ngươi có quan trọng không? Dù sao kết cục của ngươi đã được định đoạt từ hàng vạn năm trước rồi. Những thứ này cùng lắm chỉ là oán niệm nực cười của ngươi thôi.” Ngón giữa như dấy lên ngọn lửa đen kịt có thể thiêu đốt thần hồn, thanh niên Ma tộc cứ như không hề bận tâm, mặc cho nó run rẩy: “Quá khứ khổ tình gì đó của ngươi, ta không có hứng thú muốn biết, cũng không có ý định quấy rầy ngươi, hơn nữa, sau khi làm xong điều mà ta muốn và rời khỏi đây, ta có thể giúp ngươi một tay. Đương nhiên, là giúp bản thể đang ẩn náu bên ngoài của ngươi, chứ không phải oán niệm ngu xuẩn yếu ớt này.”
“Ngươi muốn cái gì?” Hư ảnh hình rồng khàn giọng hỏi: “Trên thần hồn của ngươi có lạc ấn thiên phạt, ắt hẳn thân thể tương xứng với thần hồn của ngươi hùng mạnh hơn cả nguyên thân của ta thời kỳ đỉnh phong. Ngươi từ bỏ nó, chỉ chừa lại tàn hồn, lại còn bám vào người của người nọ…… Chẳng lẽ thứ ngươi muốn là thân xác của hắn?”
Trước khi thiếu chủ Ma tộc trả lời.
Hư ảnh hình rồng rùng mình, sau đó bật cười: “Ta nghĩ mình rất điên, nhưng không ngờ ngươi còn điên hơn ta —— Thân thể của hắn là xác phàm, dù có thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng cùng lắm chỉ là Hợp Đạo cảnh, không thể nào chịu nổi thần hồn của ngươi! Hơn nữa, ngươi từ bỏ thân thể bán tiên, quay về thể xác phàm trần, đúng là nực cười vô cùng!!”
“—— Ngươi thì biết cái gì.”
Đuôi mắt hung ác rủ xuống, ngón tay của Mộ Hàn Uyên siết chặt.
Hư ảnh hình rồng đau đớn thét dài.
“Thứ mà hắn có, các ngươi sống vạn năm cũng không xứng nhìn thấy……”
Hư ảnh hình rồng bị siết chặt đến mức gần như thoi thóp, ma văn dưới mí mắt của thanh niên Ma tộc như bị máu nhuộm đỏ, hắn ngước mắt lên, như xuyên qua núi đá trùng điệp và cây cảnh um tùm, nhìn vào trong khu vườn.
“Mà thứ ấy, vốn thuộc về ta.”
“......”
——
Trong tầm mắt, dưới bầu trời bao la, ma diễm ngút trời. Trước mị si võng lượng đang giãy giụa than khóc, bóng người mặc áo bào màu đen đang hung tợn đánh đàn trên không trung ngước mắt lên, ma văn huyết sắc dưới đuôi mắt hơi nhướng lên, hắn nhìn về phía này, sát ý cuồn cuộn.
[Trả ——]
[Lại, cho, ta!]
“......!”
Dưới đình Thạch Viên, Long quân Ngự Diễn đang nằm trên giường ngủ trưa bất thình lình mở mắt ra, hơi thở quanh thân đột nhiên dâng trào, khiến ngói lưu ly trên nóc đình rung chuyển dữ dội.
Vân Dao lười biếng ngủ bên cạnh bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn cảnh sắc ngoài vườn, sau đó quay đầu lại.
“Sao vậy?”
Không có tiếng đáp lại, Long quân trên giường lập tức nắm tay nàng, trở mình đè nàng xuống giường.
Người nọ cúi người, trong đôi mắt xanh lam như nhấc lên vô số gợn sóng: “Hắn là ai?”
“——?”
Vân Dao khó hiểu đến mức chỉ muốn rút kiếm chém hắn, nhưng nàng chỉ có thể bắt chước Trường Ung, tỏ ra vô tội hỏi: “Có phải bệ hạ nằm mơ không? Ai là ai?”
Ngự Diễn ngẩn ngơ.
Chốc lát sau, hắn bỗng dưng buông tay, ngồi sang một bên: “Xin lỗi, Trường Ung……?” Cái tên đáng lẽ đã thốt ra vô số lần này chợt khiến hắn cảm thấy không thể hiểu nổi, hắn xoa mi tâm: “Ta hình như, hình như gặp ác mộng.”
“Ác mộng?”
Vân Dao đang xoa xoa cổ tay chợt ngỡ ngàng, ngẩng đầu lên. Nàng vốn chỉ thuận miệng nói thế thôi, vì nàng không hề nghĩ rằng một thượng cổ chân long tu vi gần đạt đỉnh phong dưới Tiên giới, ngủ trưa mà lại nằm mơ.
Ấy thế mà hắn mơ thật, lại còn là ác mộng.
“Ngài mơ thấy cái gì?” Vân Dao tò mò: “Trường Ung, khụ, ta sao?”
“Một người khác.”
Ngự Diễn xoa thái dương, lắc đầu, cảm thấy hơi choáng váng: “Rất quen thuộc, rất giống…… giống như từng gặp ở đâu rồi?”
Vân Dao: “Người đó làm gì ngài?”
“Hắn muốn cướp một thứ của ta, thứ quan trọng nhất của ta.”
“——!”
Vân Dao chột dạ muốn nắm lấy tay áo của mình, nàng vô thức nhìn chằm chằm vào lồng ngực của Ngự Diễn.
Song, trước khi nàng chạm vào dao găm Long Lân giấu trong tay áo, thì Ngự Diễn đã lập tức nắm lấy tay nàng, siết chặt trong lòng bàn tay.
Thậm chí cả người nàng cũng bị hắn ôm chặt vào lòng ——
Đuôi rồng kim sắc trước lạ sau quen quấn quanh eo nàng.
Vân Dao: “......”
Thói quen đáng ghét này.
Chỉ là lần này khác với lần trước, Ngự Diễn ôm nàng rất chặt, như muốn bóp nát nàng, cùng với dục vọng cực kỳ mãnh liệt mà từ trước đến nay hắn chưa từng bộc lộ.
“Ta sẽ không cho phép bất cứ ai cướp nàng đi.” Hắn cụp mắt xuống, cúi đầu hôn lên tóc nàng: “Ai cũng không được.”
“......”
Giọng nói vang lên trên đỉnh đầu hệt như đang lẩm bẩm nói mớ, dòng suy nghĩ vốn đang rối loạn của Vân Dao chậm rãi lắng xuống.
…… Được rồi, chỉ còn chín ngày thôi.
Xem như cho con rồng này nợ vậy.
Nhưng Vân Dao chưa bao giờ nghĩ rằng, những ngày tiếp theo của mình lại cực kỳ nhàn rỗi, hoàn toàn khác với thái độ mà hôm ấy Ngự Diễn dùng đuôi rồng quấn lấy nàng ở đình nghỉ mát ——
Nhàn rỗi đến mức giống như chưa đám cưới thì đã bị đưa vào lãnh cung.
“Điện hạ, bảy ngày rồi mà Long quân bệ hạ không hề triệu kiến người, cũng chưa từng đặt chân đến điện Mộc Niên, người thật sự không làm gì sao?”
“Hửm?”
Vân Dao lười biếng dựa lưng vào ghế bành trước gương trang điểm, ngước mắt nhìn vào gương.
Sau lưng nàng, Như Khấu vừa trang điểm cho nàng vừa làu bàu nói nhỏ: “Người không ra ngoài nên không biết đấy, cả thành Thị Long đều đang đồn rằng, công chúa Nhân tộc còn chưa thành hôn thì đã chọc giận Long quân, nên không được thịnh sủng nữa.”
Vân Dao ngạc nhiên quay đầu lại: “Ta được thịnh sủng khi nào?”
Như Khấu: “......”
Có lẽ tiểu cô nương vô cùng bất lực: “Cho dù trong thành Thị Long chỉ có một mình người là quý nhân, thì người cũng không thể tùy tính như vậy. Chúng ta là Nhân tộc, khắp nơi trong thành Thị Long đều là Yêu tộc, nếu người không được sủng ái, chúng ta sẽ bị bắt nạt đấy.”
“Không đâu.”
“Công chúa Trường Ung” đã lên kế hoạch giết vua mưu quyền rồi, còn cần thịnh sủng làm gì nữa.
Nhưng mà ——
Vân Dao thầm tính nhẩm thời gian.
Chỉ còn lại một ngày nữa là đến kiếp nạn thuế sinh của chân long mà Mộ Hàn Uyên nhắc đến rồi. Không biết có phải bởi vì chuẩn bị độ kiếp hay không mà bên điện Long Hoàng không hề triệu kiến nàng, cũng không nhắc gì đến đại hôn, ý định muốn lợi dụng đại hôn của nàng xem như đã thất bại.
“Ta không thể chờ thêm nữa,” Trong gương trang điểm, Vân Dao hơi nghiêng đầu, chiếc trâm hoa mẫu đơn trên búi tóc cũng nghiêng theo: “Ta phải tìm cơ hội, chủ động đến điện Long Hoàng.”
Nghe vậy, Như Khấu giật mình: “Điện hạ, người muốn trực tiếp đến điện Long Hoàng sao? Như thế có phải quá đường đột không?”
“Vậy thì lừa ngài ấy tới, nói rằng……” Ngón tay của Vân Dao khều nhẹ tua rua tơ vàng dưới chiếc trâm: “Nói rằng ta ngã bệnh?”
Như Khấu lưỡng lự: “Lừa dối Long quân bệ hạ là tội nặng đấy ạ.”
“Cái gì cũng không được, vậy ngươi nói đi, ta phải làm sao……” Vân Dao vẫn chưa nói xong, bên ngoài điện, chợt vang lên giọng của cung thị.
“Công chúa điện hạ, bệ hạ có khẩu dụ, mời người vào giờ Dậu ngày mai, đến điện Long Hoàng kiến giá.”
“.....”
Trước gương trang điểm, Vân Dao sững sờ.
Ngày mai chính là kiếp nạn thuế sinh của Long quân Ngự Diễn, cũng chính là đêm hắn suy yếu nhất, thậm chí còn không bằng người phàm —— Ấy vậy mà hắn tin tưởng và yêu công chúa Trường Ung sâu đậm đến mức không trốn ở nơi an toàn không ai biết, mà trái lại muốn nàng ấy ở bên cạnh hắn?
“Điện hạ, mau tạ ơn đi.” Như Khấu thấy nàng không có phản ứng gì, nên vội vàng thấp giọng nhắc nhở.
Vân Dao hoàn hồn, tâm tình phức tạp nhận lấy khẩu dụ.
Cung thị vừa rời đi, Như Khấu lập tức cười không ngậm được miệng: “Điện hạ và bệ hạ quả thật là duyên trời tác hợp, suy nghĩ thật giống nhau, người vừa muốn đi gặp bệ hạ thì bệ hạ đã chủ động triệu kiến người rồi.”
“Đúng vậy.”
Vân Dao mỉm cười, vừa chột dạ vừa miễn cưỡng.
Đúng là “duyên trời tác hợp”, nàng vừa nghĩ cách đi giết hắn thì hắn đã đưa dao vào tay nàng.
Phản chiếu trong gương trang điểm, bầu trời bên ngoài cửa sổ chuyển từ sáng sang tối, rồi từ tối sang sáng.
Khi ánh hoàng hôn nhuộm những đám mây trên trời thành màu vàng cam, đồng hồ nước nhỏ giọt báo hiệu giờ Dậu gần nhỏ xuống hết.
Phù liễn tua rua mà Vân Dao ngồi dừng lại bên ngoài nội điện của điện Long Hoàng.
Đuôi áo dài lộng lẫy phức tạp kéo lê lên bậc thềm gỗ đàn hương tối màu, khiến ánh hoàng hôn vàng óng tràn vào trong điện, cung thị giúp nàng vén tấm rèm thêu long phượng kim văn lên, từng lớp từng lớp một, cái cuối cùng chính là tẩm điện của Long quân Ngự Diễn.
Trước tấm rèm lụa cuối cùng, cung thị dẫn đường phía trước dừng bước, xoay người lại:
“Bệ hạ đang nghỉ ngơi bên trong điện, mấy ngày gần đây đều không cho phép người ngoài quấy rầy. Bọn ta chỉ có thể đưa điện hạ đến đây. Xin cáo lui.”
Cung thị hành lễ, sau đó lập tức lui ra mà không cho Vân Dao nói câu nào.
Đối mặt với tấm rèn cuối cùng, Vân Dao do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay vén nó lên, một tấm bình phong mặc ngọc chạm trổ xuất hiện trước mặt.
Xuyên qua khe hở chạm trổ, Vân Dao thoáng nhìn thấy ánh nến lờ mờ bên trong điện, trên chiếc giường dài trong cùng, là bóng dáng Long quân Ngự Diễn nằm nghiêng trong chăn.
Vân Dao khẽ giật mình.
Ngự Diễn gọi nàng đến đây.
Nhưng chính hắn lại ngủ quên?
“...... Bệ hạ?” Vân Dao nhẹ nhàng đi vòng qua tấm bình phong, nàng hạ giọng, nhỏ nhẹ gọi người trên giường: “Yến Lương?”
Người trên giường không có chút phản ứng nào.
Vân Dao đứng bên cạnh giường, khom người xuống. Người trên giường hiện tại đang ngủ say, nhưng điều khác thường chính là trên hàng mi dài của hắn phủ một lớp sương mỏng, hệt như một pho tượng thần đang say giấc giữa trời đông tuyết phủ.
Ngập ngừng một chút, Vân Dao thấy Ngự Diễn vẫn không có dấu hiệu nhận ra hay thức tỉnh khi nàng đến, thế là nàng giơ tay lên kiểm tra.
Đầu ngón tay của nàng chần chờ một chút trên khuôn mặt của hắn, sau đó hạ thấp xuống, kiểm tra nhiệt độ một bên cổ của hắn.
Đúng như dự đoán, khi chạm vào có cảm giác lạnh lẽo như chạm vào một tảng băng.
Nếu không phải vẫn cảm nhận được hơi thở yếu ớt của hắn, Vân Dao sẽ cho rằng, dẫu rằng nàng không ra tay, vị Long quân bệ hạ này cũng đã chết rồi.
“Đây là kiếp nạn thuế sinh sao, thật đáng sợ.” Vân Dao cảm thán, sau đó chạm vào dao găm Long Lân lóng lánh ám quang như sao trời từ trong tay áo phức tạp của mình, nắm chặt trong tay, nàng cụp mắt xuống: “Nơi này chỉ là huyễn cảnh, cho dù ta không giết ngươi thì ngươi cũng đã chết mấy vạn năm rồi, chẳng bằng ngươi làm người tốt cho trót, giúp ta và những ngưòi khác rời khỏi đây?”
Trên giường, Long quân Ngự Diễn không hề động đậy, thậm chí lông mi cũng không hề nhúc nhích.
Vân Dao chớp mắt: “Ngươi không nói gì, ta sẽ xem như ngươi đã đồng ý.”
Nàng rút dao ra.
Một tia sáng lạnh lóe lên dưới ánh nến, lưỡi dao cực kỳ sắc bén giơ lên, nhắm ngay lồng ngực của Long quân Ngự Diễn đang ngủ say.
Giống như một kiểu ăn ý bức thiết nào đó, Vân Dao nhìn thấy, ở đầu lưỡi dao, qua lớp áo màu xanh lơ của hắn, vảy Long Tâm màu vàng nhạt đang tỏa ra kim quang càng lúc càng sáng rực ngay trái tim của hắn.
[Không thể trì hoãn thêm nữa. Hắn sẽ tỉnh tại.]
Dường như có một giọng nói trầm thấp bên tai nàng, nó dụ dỗ nàng, một sức mạnh vô hình cưỡng ép cổ tay nàng, ấn chủy thủ xuống.
Vân Dao nhắm mắt lại.
Đời này chắc chắn Vân Dao từng giết rất nhiều Ma tộc, khi nàng nhắm mắt lại, tất cả những khuôn mặt mà nàng nhớ rõ hoặc đã lãng quên, như đèn kéo quân lướt qua trước mắt nàng, không có khởi nguồn cũng chẳng có kết thúc, kéo dài liên miên.
Thêm một người này.
Cũng chẳng hề gì.
Nhưng chủy thủ vẫn dừng lại, cách tim hắn hơn một tấc.
Vân Dao mở mắt, giơ tay nhẹ nhàng che mắt Ngự Diễn đang ngủ say ——
Nàng vẫn không thể quên được ngày ấy dưới đình nghỉ mát, lụa trắng che mắt hắn, mái tóc đen như mây trôi quấn quýt lấy dải lụa trắng như tuyết, hình ảnh ấy gần như chồng lấp lên bóng dáng của Mộ Hàn Uyên.
Tại sao.
Tại sao nàng lại có cảm giác rằng hắn cực kỳ giống người kia?
Vân Dao khẽ thở dài, bàn tay đang che mắt Ngự Diễn định hạ xuống: “Rốt cuộc ngươi……”
Lời nói đột ngột im bặt.
Bàn tay vừa kéo xuống chiếc mũi cao thẳng của hắn chợt cứng đờ ——
Bên trên ngón út, hàng mi dài của người nọ vung lên, đôi đồng tử xanh lam như băng như ngọc, trong veo yên tĩnh nhìn nàng.
Vân Dao: “!”
Không hề nghĩ ngợi, nàng lập tức che mắt hắn lại.
“Chắc chắn là nhìn nhầm, hoặc là ta rút tay sai cách……” Vân Dao đang tự an ủi mình thì thấy ống tay áo đang buông thõng bên người Ngự Diễn nhấc lên, ngón tay thon dài rõ ràng nắm lấy bàn tay đang cầm chủy thủ ngay trên lồng ngực của hắn.
Bởi vì dùng sức quá nhiều, khớp ngón tay trắng lạnh đang cong lại của hắn hơi lạnh buốt.
Lạnh đến mức khiến Vân Dao run lên.
Bây giờ che lại cũng vô ích, Vân Dao lúng túng dời tay trái ra khỏi mắt Ngự Diễn: “Ờ thì, có lẽ ngươi sẽ không tin, nhưng thật ra ta muốn dùng thanh chủy thủ này để……”
Nàng kéo dài giọng điệu, vì muốn bịa một lý do có thể cứu mạng nhỏ của mình.
Những đốt ngón tay đang nắm cổ tay của nàng siết chặt, sau đó ấn xuống ——
Lưỡi dao lạnh thấu xương nhắm thẳng xuống tim hắn.
“——!”
Vân Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt xanh như biển hồ kia: “Ngươi làm gì thế?”
Nàng không hề nghĩ ngợi gì mà dùng tay trái nắm lấy lưỡi dao lạnh buốt, không cho nó đâm vào tim hắn.
Cơn đau qua loa nhưng thô bạo phút chốc từ lòng bàn tay lan đến tri giác, Vân Dao thầm mắng huyễn cảnh quá đỗi chân thật, sau đó nàng chợt thấy bên dưới nàng, Ngự Diễn đột nhiên nhíu mày, bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng lập tức buông ra.
Máu tươi chảy xuống, men theo lưỡi dao Long Lân, nhỏ từng giọt xuống.
Lách tách.
Máu nhuộm đỏ trường bào xanh lơ trước ngực hắn.
“...... Tại sao?”
Trên giường, cuối cùng Ngự Diễn cũng lên tiếng, đôi môi hơi khô khốc của hắn hơi mím lại, giọng nói cũng trở nên trầm khàn một cách quen thuộc.
Chỉ là Vân Dao không kịp nhận ra: “Ngươi điên à? Có biết đây là gì không?”
“Ta biết, nàng phải giết ta, mới có thể rời khỏi đây.”
“——?”
Tất cả những lời Vân Dao muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng.
Nàng sững sờ nhìn hắn.
Song, ngay lúc này, người trên giường đột nhiên bạo phát sức lực, hắn kéo Vân Dao lên giường, đồng thời mượn lực trở mình, siết chặt cổ tay nàng, đè xuống giường.
Từ đầu đến cuối chỉ trong vài nhịp thở.
Khi Vân Dao hoàn hồn, nàng đã bị lật ngược tình thế.
Nàng nhíu mày, khựng lại một chút, dường như hiểu ra điều gì đó, hơi nhướng mày lên: “Ngươi cố ý lừa ta, vì muốn đợi đến khi ta thiếu cảnh giác?”
Bên trên, Ngự Diễn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt phức tạp khó hiểu, nhưng lại không nói một lời.
Chỉ có mái tóc dài đen nhánh như gấm rủ xuống từ vai hắn, xõa xuống người nàng.
Một mùi hương lành lạnh nhè nhẹ hơi ẩm ướt xâm nhập vào các giác quan của Vân Dao, khiến nàng nảy sinh cảm giác mơ màng không rõ.
“Ta bị…… người lừa?”
“Không.”
Vân Dao cảm thấy cổ tay của mình lại bị người nọ bắt lấy, thanh dao găm dính đầy máu của nàng dưới ánh nến chập chờn lóa mắt.
Bóng của người nọ chậm rãi phủ xuống.
Ngọn nến chợt tắt.
Trong bóng tối, bên tai vang lên giọng nói cực kỳ quen thuộc, lạnh lùng thanh cao như châu như ngọc:
“Sư tôn, trước kia người không thiếu quyết đoán như thế này.”
“—— Phập.”
m thanh lưỡi dao mỏng xé nát da thịt lấn át câu nói của hắn.
Trong đôi mắt mở to của Vân Dao, chỉ có một vùng tăm tối.
Nàng cảm nhận được chất lỏng bỏng rát rơi xuống từ trên cao, máu tươi văng khắp người nàng.
“Mộ……. Hàn Uyên?”
Giọng nàng run rẩy, giơ tay lên, cố gắng che đi lỗ thủng đáng sợ ngay tim hắn.
Chỉ là vẫn chưa chạm đến vết thương đáng sợ kia, đầu ngón tay của nàng đã bị giữ chặt trong lòng bàn tay hắn.
“Nhanh thôi…… sẽ kết thúc……”
Cuối cùng, người nọ vô lực ngã xuống, cổ của hắn chậm rãi dựa vào một bên má của nàng.
Hắn nhắm mắt lại, thì thầm.
“Ngày mai gặp…… Sư tôn.”
*******
Tác giả có lời muốn nói:
Phần của Long quân gần kết thúc rồi, dưới đây là phần tóm tắt dành cho những ai chưa hiểu:
1. Hai Mộ Hàn Uyên (hình chiếu thần hồn) bước vào huyễn cảnh, Bạch Mộ = Long quân, Hắc Mộ = Thiếu chủ Ma tộc (ám vệ của công chúa)
2.Lúc bắt đầu Bạch Mộ mất trí nhớ, sau khi Vân Dao gọi “Hàn Uyên” hắn mới từ từ nhớ lại.
3. Khúc cuối Bạch Mộ đã hoàn toàn thức tỉnh, lựa chọn hy sinh chính mình.
4. Không chết đâu nhá.
Những chi tiết này đều có trong truyện, tôi chỉ tóm tắt lại thôi
ps: Hiện tại Hắc Mộ không thể sử dụng thân thể của Bạch Mộ, nếu không hắn đã đoạt xá từ lâu rồi.
Danh Sách Chương: