• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) Đây bóng hồng soi thoảng lúc nào: trích từ 《Thẩm viên (I) kỳ 1》 của Lục Du, bản dịch thơ của dịch giả Khương Hữu Dụng (nguồn: thivien.net)

******

“Sao lại nói không phải ngươi……”

Trước khi bị Mộ Hàn Uyên kéo vào vực sâu tăm tối trong đáy mắt hắn, chút lý trí cuối cùng ngoi lên, từ từ kéo Vân Dao lại.

Nàng hít một hơi thật sâu, đẩy bàn tay đang giữ cằm nàng của Mộ Hàn Uyên ra.

“Thành chủ đại nhân, hình như ngài lại xem ta là vị cố nhân kia rồi.” Vân Dao hơi nghiến răng: “Ta không hiểu ngài đang nói gì, Mộ Hàn Uyên là ai.”

Mộ Hàn Uyên vẫn giữ nguyên tư thế bị nàng đẩy tay ra, hàng mi vừa dài vừa dày rủ xuống, che đi ưu tư trong mắt.

Vì có mặt nạ đồng che khuất nên Vân Dao không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.

Ngập ngừng một chút, nàng ho nhẹ một tiếng: “Nhưng nếu thành chủ có chuyện muốn nói với vị cố nhân kia, mà lại không tìm được người nọ, thế thì ngài tạm thời nói cho ta nghe cũng được……”

“Ngươi không phải nàng ấy, có tư cách gì mà nghe.”

Phất ống tay áo, giọng của Mộ Hàn Uyên lại trở nên lạnh nhạt. Cảm xúc và giọng điệu của hắn trở nên xa cách rõ rệt, hành động thân thiết má ấp môi kề vừa rồi biến mất trong tích tắc, trong buồng xe, hắn kéo dài khoảng cách với nàng, cứ như cách cả biển trời.

Đãi ngộ khác nhau một trời một vực khiến Vân Dao không nói nên lời.

Mộ Hàn Uyên nhắm mắt lại: “Trừ nàng ấy, những chuyện ta làm, ta không muốn giải thích với bất cứ ai.”

Vân Dao im lặng một lát, sau đó khẽ nói: “Nhưng vị cố nhân kia của ngài, chẳng phải cô ấy đã phụ lòng ngài sao?”

“……”

Trong xe đột nhiên im ắng.

Mộ Hàn Uyên bất thình lình mở mắt ra, nhìn về phía nàng.

Trước ánh mắt uy hiếp sau mặt nạ của người nọ, Vân Dao gần như muốn chạy trốn, may mà nàng đã dằn lòng lại, nở một nụ cười vờ vịt không liên quan: “Là Tiểu Linh nói cho ta biết.”

“…… Cô ta nói gì với ngươi.”

Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, âm sắc vô cớ hơi khàn.

Vân Dao ngập ngừng một lúc: “Không nói nhiều lắm, chỉ nói cho ta biết ngài có một vị…… cố nhân nghiệt duyên sâu nặng, từng tổn thương ngài sâu sắc, suýt nữa lấy mạng của ngài. Trước kia ngài và cô ấy đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, vì thế, không nên gặp lại.”

“……”

Không thấy Mộ Hàn Uyên đáp lại, lòng Vân Dao chùng xuống.

Nàng cúi đầu, nói: “Vừa rồi ngài nhắc đến cô ấy, có lẽ trong lòng ngài hận cô ấy. Nếu như thế, cần gì phải cố chấp muốn gặp lại?”

“Hận?” Mộ Hàn Uyên khẽ khàng lặp lại: “Ta nên hận nàng ấy, nên vô cùng căm hận. Càng như thế, ta càng muốn nhớ mãi không quên, muốn ghi lòng tạc dạ —— Muốn đời này kiếp này, ta không thể quên nàng ấy, cũng không cho phép nàng ấy quên ta.”

“……”

Giọng của người nọ bình tĩnh điềm nhiên.

Nhưng mỗi câu mỗi chữ đều khiến Vân Dao hơi sững sờ.

Cho đến khi phi thú khởi hành, tiếp tục lên đường, sự yên tĩnh trong xe như kéo dài đằng đẵng.

Màn đêm buông xuống, bóng tối xuyên qua song cửa, phủ lên người Mộ Hàn Uyên, không rõ người nọ có ngủ hay không.

Vân Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới thì thầm một câu.

“…… Ta tin.”



Khi trời tối, cuối cùng xe kéo cũng đến bên ngoài thành Chu Tước.

Có lẽ trước đó lính cần vụ đã thông báo, thành chủ thành Chu Tước dẫn theo mấy người chờ ở bên ngoài cổng thành phía bắc, vừa thấy vệ đội, lập tức cung kính hành đại lễ với đoàn xe phi thú ——

“Cung nghênh ngô chủ!”

Thành chủ Chu Tước vừa dứt lời, người bên cạnh lập tức tỏ ra không yếu thế: “Chúc mừng ngô chủ, không đánh mà thắng, chỉ với một kế mà đoạt được Huyền Vũ bắc vực!”

Sắc mặt thành chủ Chu Tước hơi thay đổi, nghiến răng tiến lên một bước: “Ngô chủ thánh minh thần vũ, sẽ sớm có thể khởi động lại điện Ma Tôn!”

“……”

Không tiện dùng thần thức dò la nên Vân Dao vén rèm nhìn ra bên ngoài, sau đó buông tay ngồi ngay ngắn lại.

Nàng nhìn Mộ Hàn Uyên: “Bên ngoài là thành chủ Chu Tước à?”

“Ừ.” Dưới mặt nạ đồng, người nọ thậm chí không hề nhấc mí mắt lên mà chỉ trầm thấp đáp một câu.

“Còn người bên cạnh, gần như ngang hàng với hắn là ai?”

“Tân hữu sứ Chu Tước vệ.”

“…… Là người ngươi nâng đỡ lên để chế hành (*) thành chủ Chu Tước à?”

(*) Chế hành (制衡): kiểm tra và cân bằng (quyền lực)

“Có lẽ thế.”

Vân Dao trầm ngâm quan sát Mộ Hàn Uyên.

Theo lời hắn nói, chuyện này không phải do hắn làm, mà là “Mộ Hàn Uyên” làm.

Tức là ám chỉ chuyện hắn nhập ma sao……

Nàng chỉ nghe nói nhập ma sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của con người, chứ chưa từng nghe nói nó có thể khiến người ta trở nên mưu mô thâm trầm hơn? Thậm chí còn có thể dự đoán và lợi dụng điều mình sẽ làm khi “tỉnh táo” để lên kế hoạch, nhằm đạt được mục đích của mình?

Càng nghĩ Vân Dao càng cảm thấy bất an.

Song, xe đã vào thành Chu Tước, trong thành tai mắt lộn xộn, cho nên lúc này không tiện để nàng hỏi thăm.

Sau khi vào cổng thành, bên ngoài xe, trong vệ đội đón tiếp có người đến gần xe, cung kính hỏi:

“Đại nhân, để chúc mừng thắng lợi của ngài, ta đặc biệt tổ chức yến hội trong ‘lầu Nghênh Phượng’, để đón gió tẩy trần cho đại nhân và các tướng sĩ dưới trướng của ngài. Không biết tối nay đại nhân có thể nể mặt dời bước không?”

“……”

Vân Dao có thể cảm nhận được rõ ý nghĩa của sự im lặng này, Mộ Hàn Uyên cực kỳ lạnh nhạt, rõ ràng là không muốn đi.

Nhưng, chỉ trong chốc lát, người nọ mở miệng, nói:

“Được.”

Người bên ngoài vui mừng khôn xiết: “Tạ đại nhân nể mặt!”

Vân Dao quay đầu lại, khó có thể tin nhìn Mộ Hàn Uyên: “?”

“Sao thế?”

Mộ Hàn Uyên hiếm khi liếc nàng, giọng điệu hời hợi: “Ngươi không muốn đi sao?”

Vân Dao mong chờ: “Nếu ta không muốn đi, có thể không đi không?”

“Không thể.”

“?” Vân Dao nhẫn nhịn, siết chặt kiếm: “…… Vậy ngươi hỏi làm gì?”

Giọng của Mộ Hàn Uyên vẫn lạnh nhạt, hắn dựa vào buồng xe, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Để ngươi hiểu rõ, chỉ cần ngươi còn làm thị vệ thiếp thân của ta một ngày, thì ngày ấy ngươi chỉ có thể nghe theo lời ta. Những tâm tư khác, đừng hòng nghĩ tới.”

“……”

Vệ đội xe kéo trang nghiêm và uy nghi đi qua chủ thành Chu Tước, ánh đèn rọi xuống huyền thiết đen kịt, như phủ lên một lớp men lạnh lẽo sát tính nặng nề.

Mặc dù không có người mở đường nhưng dân chúng các tộc trong thành đều dạt sang hai bên, đứng thẳng tập trung nhìn cỗ xe do bốn con Đạp Diễm Chu Thú kéo, được vệ đội vây quanh.

Vân Dao chợt nhớ đến một ngày nào đó cách đây ba trăm năm, đó là một ngày nắng đẹp, nàng ngồi trên lưng một con Đạp Diễm Chu Thú, bên dưới là một tiểu công tử mặc y phục màu trắng, tuấn tú thắng thiên đang dắt chu thú, dẫn nàng vào thành.

Khi ấy cũng đầy ánh nhìn và lời bàn tán, sườn khuôn mặt của thiếu niên mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện hệt như đời trước.

“Đang nghĩ gì thế?”

Trong xe chợt vang lên một giọng nói du dương dịu dàng, giống như đến từ miền hồi ức xa xăm.

Vân Dao hoàn hồn, định trả lời.

“Muốn ta xuống dưới, dắt tọa kỵ cho ngươi sao?” Mộ Hàn Uyên chợt dửng dưng hỏi.

“——”

Vân Dao lập tức sững sờ.

Trước khi nàng quay đầu lại xem ánh mắt của Mộ Hàn Uyên thời khắc này, rốt cuộc là thăm dò hay nắm chắc nhìn thấu, thì cỗ xe đột nhiên dừng lại giữa đường cái thành Chu Tước.

Bên ngoài xe.

Thành chủ Chu Tước lễ độ cung kính khom lưng: “Đại nhân, đã đến lầu Nghênh Phượng rồi, mời ngài di giá.”

“……”

Mộ Hàn Uyên đứng dậy, hơi khom lưng đi qua trước mặt thiếu niên thị vệ đang sững sờ trong xe.

Áo bào của hắn lướt qua đầu gối của nàng.

Như một áng mây rực rỡ đỏ thẫm, màu sắc khuếch tán rồi mờ dần, như gần như xa.

Rèm xe buông xuống.

Nhìn nếp gấp xếp chồng lên nhau kia, Vân Dao đang suy nghĩ liệu mình có nên giả vờ không nghe thấy gì cùng xuống theo, hay là dứt khoát trốn trong xe không xuống thì chợt nghe âm thanh bên ngoài xe ——

Thành chủ Chu Tước bày ra vẻ mặt tươi tắn, định dẫn đường vào lầu Nghênh Phượng, nhưng khóe mắt liếc xéo qua, thấy đại nhân đeo mặt nạ đồng kia bước xuống xe, trường bào rủ xuống, sau đó đứng im không nhúc nhích.

Hắn ta chần chờ một chút, sau đó cẩn thận quay người lại: “Đại nhân, ngài không hài lòng điều gì sao?”

“Không có. Ta đang chờ người.”

“Hả?” Thành chủ sửng sốt, vô thức ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng chỉ thấy vẻ mặt mờ mịt của những người xung quanh: “Đại nhân đang chờ……?”

“Thị vệ thiếp thân của ta.”

Mộ Hàn Uyên nhấc tay áo lên, ngón tay thon dài duỗi ra, lần nữa vén rèm xe lên.

Dưới mặt nạ, đôi mắt màu mực ấy u tối đến mức ánh sáng không thể rọi vào, nhưng sâu trong đáy mắt lại như chứa ý cười nhàn nhạt.

“Không xuống sao?”

Vân Dao mặt không biểu cảm ngồi trong xe nghe hết tất cả: “……”

Nếu có lựa chọn, Vân Dao chắc chắn không xuống.

Nhưng không có.

Thế là, một lát sau, giữa “vòng vây” ánh mắt khiến nàng chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất, Vân Dao cứng nhắc cất bước vào lầu Nghênh Phượng đèn đuốc sáng trưng điêu lan họa đống (*).

(*) Điêu lan họa đống (雕栏画栋): thành ngữ, ý chỉ tòa nhà được trang trí cực kỳ lộng lẫy sặc sỡ.

“Thành chủ đại nhân,” Vân Dao nói nhỏ, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Ngài sợ người ta không biết ngài có đam mê đoạn tụ à?”

Mộ Hàn Uyên dửng dưng đáp: “Bọn họ không thấy mặt ta, ta sợ cái gì.”

Vân Dao: “……”

Tối nay, lầu Nghênh Phượng, nơi cao nhất thành Chu Tước, đã được thành chủ thành Chu Tước bao trọn.

Từ lầu một trở lên, lầu quỳnh điện ngọc, ca vũ thăng bình.

Cơ thiếp xinh đẹp được các tộc Ma tộc lựa chọn vừa múa vừa hát, thậm chí còn lắc lắc vòng eo mềm dẻo không xương như rắn nước, bám vào lan can điêu khắc dẫn lên lầu.

Vũ cơ gần nhất rất xinh đẹp quyến rũ, lụa mỏng che mặt, hoàn bội lách cách, trang sức vàng bạc càng điểm xuyết cho tấm voan mỏng đơn giản, khiến cơ thể lả lướt như gần trong gang tấc.

Trong vệ đội hộ tống lên lầu, không ít thân vệ bị vũ cơ xinh đẹp như yêu tinh này mê hoặc, nhìn không chớp mắt.

Vũ cơ mị nhãn như tơ, liếc nhìn bọn họ, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người thanh sam công tử đeo mặt nạ đồng cực kỳ xấu xí.

“Đại nhân……”

Tiếng cười dịu dàng nhu mì như tiếng hát, dưới lụa mỏng là cánh tay trắng nõn như tuyết, mang theo hương thơm say lòng người. Vũ cơ nhẹ nhàng nhảy lên, giơ tay muốn chạm vào áo bào của Mộ Hàn Uyên.

Nhưng, trước khi đầu ngón tay của ả chạm vào, bất thình lình, cổ tay của ả bị ai đó nắm lấy.

Vũ cơ sửng sốt, theo phản xạ men theo cổ tay nhìn lên.

Không ngờ là một thiếu niên tuấn tú mặc áo giáp nghiêm nghị đột nhiên xuất hiện trước thanh sam công tử.

“Hát thì hát, nhảy thì nhảy.” Vân Dao mỉm cười liếc vũ cơ: “Nhưng đừng động tay động chân.”

Nhìn thấy ánh mắt ngầm cảnh cáo của thiếu niên, vũ cơ biến sắc.

Ả gần như muốn rút con dao găm giấu trong thắt lưng theo bản năng, nhưng khi tụ lực thì lại phát hiện linh khí quanh người như bị phong bế, hoàn toàn không thể điều động linh lực.

Thấy vũ cơ không chịu từ bỏ, Vân Dao thở dài trong lòng, trong tay nàng ngưng tụ chút ám kình, vũ cơ nọ lập tức rên một tiếng, vòng eo mềm mại ngã vào lòng nàng.


Ôn hương nhuyễn ngọc đầy mùi son phấn ngã vào lòng, Vân Dao khựng lại, sau đó ném người ra cách đó không xa ——

Bịch.

Lực không mạnh cũng không nhẹ, đẩy vũ cơ bất tỉnh vào đám cơ thiếp hoang mang.

“Ném cô ta ra ngoài.”

Trong tòa nhà lập tức im phăng phắc.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở cùng một nơi, có người nhìn Vân Dao, có người trực tiếp nhìn Mộ Hàn Uyên phía sau nàng.

Cách mặt nạ đồng, Mộ Hàn Uyên cũng đang cụp mắt nhìn “thiếu niên” mặc áo giáp mỏng trước mặt.

Chỉ là đôi mắt màu mực của hắn quá tối tăm, cho nên không ai nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

“Còn các ngươi nữa.” Vân Dao nhìn các ca cơ biến sắc đang đỡ vũ cơ vừa bị nàng ném qua đó: “Ta cũng không thích. Đỡ theo cô ta, cùng nhau cút.”

“……”

Mọi người có những biểu cảm khác nhau.

Có người dùng ánh mắt vi diệu, đảo qua Vân Dao và Mộ Hàn Uyên sau lưng nàng, cũng có người không hiểu gì, nhíu mày hỏi thăm người bên cạnh về thân phận địa vị của thiếu niên thị vệ ngang ngược càn rỡ này.

Chốc lát sau, những người không hiểu cuối cùng cũng “hiểu”, thế là càng có nhiều ánh mắt mập mờ tập trung vào nàng.

Vân Dao: “……”

Nàng nhịn.

“Đại nhân!”

Song, trong đám ca cơ không rõ là ai phái tới ám sát, vẫn có người không chịu từ bỏ ý định, hai mắt đẫm lệ bước về phía Mộ Hàn Uyên, quỳ xuống trước mặt cách hắn không xa: “Bọn ta chỉ muốn hiến vũ cho đại nhân, muốn hầu hạ đại nhân, xin đại nhân rủ lòng thương xót……”

Nói đoạn, ca cơ kia ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sau mặt nạ đồng của người nọ sau khi rời khỏi người trước mặt.

Chỉ trong một có chớp mắt, như hoa xuân lụi tàn, băng tuyết ngộp trời.

Lạnh lùng hờ hững, không chấp nhận dù chỉ là một chút xúc phạm khinh nhờn.

Biểu cảm đáng thương của ca cơ lập tức cứng đờ.

“Người ấy nói như thế nào thì chính là thế ấy.” Mộ Hàn Uyên hơi nghiêng đầu: “Ném ra ngoài.”

“……”

Thành chủ thành Chu Tước chờ Mộ Hàn Uyên lên tiếng, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Người đâu, đưa các cô ta ra ngoài, trượng ——”

“Ta thấy máu sẽ choáng váng.” Vân Dao bỗng ngắt lời thành chủ.

Thành chủ sửng sốt, quay đầu lại: “Hả?”

Sau đó trông thấy thiếu niên mặc giáp mỏng lạnh lùng chắp tay sau lưng, tỏ ra ngang ngược phách lối, ỷ được sủng ái nên kiêu căng: “Không được đả thương người, cũng không được giết người, từ nay về sau cấm bọn họ vào thành là được rồi.”

Thành chủ Chu Tước do dự liếc Mộ Hàn Uyên không có phản ứng gì sau lưng thiếu niên, sau đó cúi đầu nói: “Được, được, nghe theo sắp xếp của vị tiểu công tử này.”

“……”

Vẻ mặt gắng gượng của thiếu niên suýt chút trực tiếp sụp đổ.

Giữa vô số ánh mắt khác nhau, Vân Dao cảm thấy như có gai ở sau lưng (*), đang định che mặt quay đầu lại thì bất thình lình, trong đám người dưới lầu một, nàng trông thấy một khuôn mặt còn đẹp hơn những ca cơ ban nãy.

(*) Như có gai ở sau lưng (如芒在背): miêu tả cảm giác bất an tột độ.

—— Phượng, Thanh, Liên?

Sao y lại tới đây?!

Sắc mặt Vân Dao chợt thay đổi, vội nháy mắt với Phượng Thanh Liên, ra hiệu bảo y mau tránh đi —— Mặc dù ở Tiên Vực Mộ Hàn Uyên chưa từng gặp Phượng Thanh Liên, nhưng với cảnh giới thần thức hiện tại của hắn, phát hiện chân thân phượng hoàng của Phượng Thanh Liên không phải chuyện gì khó.

Nếu bị hắn phát hiện……

Vân Dao đang suy nghĩ, một đạo thần thức truyền âm chợt truyền vào tai nàng.

“Thảo nào ta thấy ngươi, thì sẽ nhớ đến sư tôn ta.”

“——”

Vân Dao kinh hãi, định xoay người lại.

Người sau lưng vịn lan can bên cạnh nàng, từ phía sau hơi khom người xuống, tay áo to rộng gần như che kín cả người nàng.

Ngăn cách bởi nàng, Mộ Hàn Uyên lạnh lẽo nâng mắt lên, nhìn nam nhân đang đối diện với Vân Dao giữa biển người mênh mông.

Sau mặt nạ, môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, thần thức truyền âm vang lên tiếng: “Ngươi và nàng ấy có một điểm giống nhau…… Dù đi đến đâu, cũng luôn có tri kỷ.”

Âm cuối cùng, gần như muốn cách mặt nạ hôn lên vành tai nàng.

“!”

Ánh mắt khắp lầu như lưỡi gươm lăng trì.

Lần này Vân Dao bất chấp tất cả, xoay người muốn đẩy hắn ra, nhưng chưa kịp giơ tay lên thì đã bị Mộ Hàn Uyên nắm lấy cổ tay.

Sau đó, vòng eo bị siết chặt ——

Giữa tiếng xôn xao nho nhỏ, Vân Dao bị ôm eo bế lên, mọi sự phản kháng giãy giụa của nàng đều bị cái ôm của hắn ngăn chặn.

“Đại…… đại nhân?”

Thành chủ Chu Tước hoảng sợ đến mức suýt chút không giữ nổi nụ cười.

“Khiến các ngươi chê cười rồi,” Giọng của Mộ Hàn Uyên hờ hững, ôm Vân Dao đi thẳng đến chủ vị: “Thị vệ mới của ta hơi cậy sủng mà kiêu, ta phải lập vài phép tắc với hắn. Các ngươi cứ tiếp tục đi.”

“……”

Ca múa làm sao náo nhiệt hấp dẫn bằng chủ vị.

Khắp lầu, hoặc ngoài sáng, hoặc trong tối, mọi ánh mắt và sự chú ý đều tập trung vào trước tấm bình phong.

Vừa rồi Vân Dao xấu hổ và giận dữ gần chết, cho nên đầu óc tạm thời trống rỗng, mãi cho đến khi bị Mộ Hàn Uyên ôm đến chủ vị, nàng mới dần dần hoàn hồn.

“Ngươi ——”

“Ta đã từng nói, ngươi là thị vệ thiếp thân của ta, chỉ có thể nghe lời ta. Ai cho phép ngươi thay ta quyết định?” Mộ Hàn Uyên đặt nàng xuống ghế mềm tơ vàng chỉ bạc, hắn khuỵu một gối, cúi người nhìn nàng.

Đầu óc Vân Dao như một mớ bột nhão, vừa lộn xộn vừa bối rối, theo phản xạ trả lời: “Ta khi nào……”

Đúng lúc đó, hầu bàn lầu Nghênh Phượng dâng rượu đã chuẩn bị trước lên.

Mọi người đang hóng hớt xem kịch nên không ai nhớ đến chuyện ngăn cản hắn ta.

Hầu bàn cúi đầu khom lưng bước tới, đặt bình rượu xanh ngọc lên bàn, cung kính nịnh bợ nói: “Đại nhân, đây là Trầm Tuyền Cam Lễ được chưng cất ngàn năm, vô cùng quý giá, cả thành Chu Tước chỉ có duy nhất một bình, mời đại nhân dùng thử ——”

“Khăn.”

“A?” Hầu bàn ngơ ngác, vô thức cầm chiếc khăn mỏng trên bàn, đưa cho nam nhân đeo mặt nạ đồng trước mặt.

Mộ Hàn Uyên nhận lấy, sau đó cầm bình Trầm Tuyền Cam Lễ lên, giữa tiếng hít hà của mọi người, hắn đổ vào khăn.

Hương rượu say lòng người lập tức tỏa ra bốn phía.

Trong đôi mắt đen láy khiếp người của Mộ Hàn Uyên, Vân Dao chợt có linh cảm chẳng lành, thế là nàng bèn nghiêng đầu muốn leo ra khỏi ghế.

Nhưng không kịp.

Cổ tay của nàng bị Mộ Hàn Uyên nắm lấy, kéo mạnh lại.

Sau khi kiềm chế được nàng, Mộ Hàn Uyên chậm rãi cầm chiếc khăn đẫm rượu lên.

Hắn rủ mắt, nhìn không rời mắt, sau đó cầm khăn lau son phấn của vũ cơ dính trên đầu ngón tay của Vân Dao.

“Ngươi giỏi nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt, thương hương tiếc ngọc……”

Ngón tay của Mộ Hàn Uyên nắm cổ tay nàng, từ từ siết chặt.

Lau sạch vết son phấn cuối cùng, hắn vẫn không buông ra, phớt lờ sự phản kháng của Vân Dao, cứ thế nắm tay kéo cả người nàng ngã nhào đến dưới mí mắt hắn.

Mộ Hàn Uyên khom người xuống, như ngửi hương rượu vấn vít trên đầu ngón tay nàng.

Đầu ngón tay của nàng bị ép chạm vào mặt nạ lạnh buốt của hắn.

Như được in dấu bằng một nụ hôn nóng bỏng.

Vân Dao muốn rút tay lại nhưng không được, kề sát bên tai nàng, chỉ còn lại giọng nói trầm khàn lạnh lẽo kìm nén của Mộ Hàn Uyên: “Vị tộc chủ tộc Phượng Hoàng này, có từng thấy dáng vẻ mặc người ức hiếp của ngươi chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK