Khí trời dần chuyển lạnh, may mà khí hậu Di Lăng ôn hòa, cho dù gần tới tháng chạp cũng không lạnh lắm. Mấy chú vịt con cũng lớn dần, màu lông vàng nhạt ban đầu từ từ xuất hiện một số sợi lông màu xanh lục, nhìn đẹp hơn vịt bình thường rất nhiều. Thành thử Đông Phương Manh càng để tâm đến chúng, cơ hồ ngày nào cũng như hình với bóng. Nếu không phải Yến Hồng cực lực ngăn cản, đoán chừng đi ngủ cũng muốn ngủ chung. Yến Hồng nghĩ tới mình suýt nữa phải ngủ cùng mấy con vịt, không phải không dị ứng, lỡ đám vịt con này không kiểm soát được, tùy tiện cống hiến mấy bãi “hoàng kim”, phỏng chừng cả đời này nàng bị chúng ám ảnh…
Con gà mái dầu ấp trứng hộ Tiểu Hoa không biết vì sao mà chấp nhận Đông Phương Manh làm lãnh đạo “đàn con yêu” của nó một cách thần kỳ, ngày nào cũng giống như giám đốc đi sau mông bầy vịt con, thỉnh thoảng lại áp tải vịt con lạc đội trở về hàng ngũ. Đông Phương Manh trái lại bình an ở chung với nó, hơn nữa mỗi lần cho vịt con ăn cũng không quên nó, có thể nói là có tình cách mạng. Đang nghĩ tới mấy con vịt hoang này thì thấy vịt tư lệnh Đông Phương Manh dẫn đám thú cưng yêu quý của hắn xếp hàng đi tới, Tiểu Hoa đi sau cùng áp đội, kiêu ngạo uốn éo cái mông. Mỗi lần Yến Hồng thấy cảnh này luôn cảm thấy lòng mình ấm áp, dường như hạnh phúc đầy ắp muốn vỡ cả tim nàng ra, tuy rằng tình cảnh này nhìn cũng rất buồn cười.
Đang nghĩ ngợi lung tung, bọn vịt con “cạp cạp cạp” đi tới trước mặt nàng, tiếng vịt con kêu nghe chói tai hơn, còn lâu mới biến hóa thành tiếng khàn khàn “quạc quạc”, tuy rằng có lúc chúng kêu liên tục cũng rất ồn nhưng trước nay Yến Hồng không ngại loại ầm ỹ này. Bởi vì từ lúc sinh ra đã sống cùng con người, vịt con cũng không sợ lạ, mấy tên oắt con to gan chạy lên mổ vạt váy Yến Hồng, Tiểu Tam nghịch nhất thậm chí còn hào hứng xông lên ấn móng vuốt, cổ tên oắt này có một vòng lông xanh lục, đẹp nhất bọn, cũng dễ nhận biết nhất.
“Cạp cạp.” Đông Phương Manh nhìn Yến Hồng, cười tít mắt bắt chước vịt con kêu, chọc Yến Hồng cười khanh khách, thế là hắn càng ra sức học, bọn nha đầu ở gian ngoài nhìn thấy cũng cười không ngớt.
“Tam biểu ca.” Giọng Mộc Vũ Phi vang lên bên ngoài. Yến Hồng lạnh nhạt liếc ra ngoài, gọi như thế, trừ Mộc Vũ Phi ra không cần nghĩ tới người thứ hai. Người này cũng lạ thật, rõ ràng rất xem thường Đông Phương Manh nhưng mấy ngày nay lại hết sức ân cần với Đông Phương Manh, luôn chủ động tìm hắn chơi cùng, chẳng ngại phần lớn thời gian không được chú ý và đáp lại. Mỗi lần hắn đến, ánh mắt luôn như có như không rơi trên người nàng. Yến Hồng âm thầm xét lại, chẳng lẽ hắn còn nghi ngờ với mình? Người này thật đúng là nhàm chán, mặc kệ thế nào, chuyện vợ chồng nàng và Đông Phương Manh không đến phiên hắn nhúng tay vào! Quỷ con còn nhỏ mà dằng dai thấy sợ! Có điều hai ngày nay Đông Phương Manh cũng sẽ dành chút thời gian để ý hắn, bởi vì tên này nhè ngay bọn vịt con mà xuống tay. Hết giúp huấn luyện vịt con bơi lội lại bắt cá con này nọ làm thức ăn, Đông Phương Manh rất chờ mong năng lực của Mộc Vũ Phi ở mặt này.
“Tam biểu ca, đệ bắt được một mớ sâu và châu chấu, vịt con có đồ ăn rồi.” Mộc Vũ Phi hào hứng chạy vào, một tiếng gọi ban nãy coi như là chào hỏi rồi. “Quấy rầy tẩu tẩu rồi.” Mộc Vũ Phi hơi mất tự nhiên chào nàng, mắt cũng không dám nhìn thẳng. Yến Hồng lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó lấy khăn tay lau mặt cho Đông Phương Manh, không biết hắn chui rúc chỗ nào mà mặt lem nhem.
“Sâu, vịt con ăn.” Đông Phương Manh ngoan ngoãn chờ Yến Hồng lau mặt cho hắn xong chỉ vào vịt con cười với Mộc Vũ Phi. Mộc Vũ Phi sán lại bên người hắn, mở cái hũ nhỏ trong tay ra, quả nhiên bên trong toàn là sâu bò lổn nhổn, còn có mấy con châu chấu đang búng tanh tách. Yến Hồng hơi sợ mấy thứ này, nhìn xong là rợn cả người, không nhịn được muốn cách xa một chút.
Không dấu vết thối lui mấy nước, Yến Hồng cười nói với Đông Phương Manh: “Manh Manh, Hồng Hồng xuống nhà bếp làm ít đồ ăn, lát nữa ăn bánh nướng nhé, được không?”
Đông Phương Manh đang tập trung tinh thần cho vịt con ăn, hoàn toàn không chú ý nàng nói gì. Ngược lại Mộc Vũ Phi nghe xong ngoẹo đầu nhìn nàng, sau đó đỏ mặt nói: “Tẩu tử bận thì đi đi, ta… ta trông chừng tam biểu ca cho.”
Yến Hồng ngẩn ra, gật đầu: “Làm phiền thế tử.” Nói rồi đi xuống nhà bếp nghiên cứu điểm tâm mới. Còn chưa tới nhà bếp nhỏ đã nghe Khả Nhân gọi, nói lão phu nhân cho mời. Yến Hồng dặn Y Nhân chiên ít bánh khoai mang lại chỗ Đông Phương Manh rồi đi ra tiền sảnh với Khả Nhân.
“Con dâu thỉnh an nương. Người có chuyện gì cần con dâu làm sao?” Yến Hồng hành lễ xong liền hỏi.
“Hồng nhi không cần đa lễ, nào, ngồi xuống đã.” Lão phu nhân cười vẫy nàng, đợi nàng ngồi xuống liền nói: “Sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của Manh nhi rồi, là ngày mười hai tháng mười hai, từ giờ tới đó còn không tới nửa tháng nữa. Hồi trước nhờ người xem bát tự(*) cho nó đều nói đó là ngày tốt, nói Manh nhi là người có phúc. Ai ngờ Manh nhi lại mắc phải chứng bệnh thế này… ôi, lạc đề rồi, bây giờ Manh nhi cưới được con, chứng tỏ Manh nhi có phúc thật, ta và Công gia đều muốn làm sinh nhật thật vui vẻ cho Manh nhi. Con thấy được không?”
(*) Bát tự: Tám chữ :Giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mệnh của Trung Hoa. Những người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can và Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám chữ. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục xưa, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự” để xem có hợp tuổi hay không.
Yến Hồng động tâm, làm sinh nhật cho Đông Phương Manh? Gả tới đây nửa năm, nàng chưa từng hỏi tới sinh thần bát tự của Đông Phương Manh. Trước đó bà mai tới Yến phủ hạ sính, nàng cho rằng không liên quan đến mình nên chưa từng để ý, sau này gả tới đây, nàng lại quên đi hỏi thăm. Chuyện quan trọng như thế mà quên mất, đúng là đầu heo. Yến Hồng âm thầm trách mình vô tâm, ngoài mặt thì cười hết sức tự nhiên: “Làm sinh nhật cho tướng công thì hay quá. Không biết mẹ chuẩn bị làm thế nào?”
Với tình trạng Đông Phương Manh bây giờ, không nên làm lớn, dù sao hắn vẫn không thích hoàn cảnh có quá đông người. Ắt hẳn lão phu nhân cũng đã cân nhắc điểm này rồi: “Bây giờ khó khăn lắm Manh nhi mới hoạt bát lên một chút, ta và Công gia thương lượng rồi, không làm lớn làm chi, người trong nhà tụ họp lại, chỉ cần Manh nhi vui vẻ là được. Sau đó dẫn nó đi từ đường dập đầu, một là cảm tạ tổ tiên phù hộ nó, hai là cầu tổ tiên tiếp tục che chở con ta, để cuộc đời nó không buồn không lo, không tật bệnh quấn thân.”
Thế gian biết bao kẻ si ngốc, thương thay lòng cha mẹ. Yến Hồng nhìn hai bên tóc mai bạc trắng của lão phu nhân, nếp nhăn nơi khóe mắt, năm tháng lưu lại từng vết từng vết khiến tuổi xuân như hoa như ngọc rút đi, nhưng lòng yêu con tha thiết của người làm mẹ thì chưa từng thay đổi theo thời gian. Yến Hồng nhớ tới mẫu thân khi còn sống cũng che chở, dạy dỗ nàng, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót, không kềm được nắm tay lão phu nhân: “Nương yên tâm, con dâu nhất định chăm sóc tướng công chu đáo, không để cha và nương lo lắng nữa.”
“Con ngoan, con đó, sớm cùng Manh nhi sinh cháu nội cho chúng ta bồng, ta và Công gia cũng không còn gì nuối tiếc nữa, ha ha.” Lão phu nhân nháy nháy mắt, cười hết sức gian tà. Yến Hồng lập tức thì đổ mồ hôi, nàng không phản đối nhưng rõ ràng Đông Phương Manh còn chưa thông suốt mà… lại nói chuyện bế cháu, không phải còn có thế tử gia Đông Phương Ngọc và nhị công tử Đông Phương Tề sao… ý tứ này cứ như nàng và Đông Phương Manh mới là chủ lực ấy?!
“Đúng rồi, Tề nhi gửi thư về nói sẽ về trước sinh nhật Manh nhi. Ngọc nhi cũng gửi thư từ biên quan về nói quà sinh nhật cho Manh nhi đang trên đường đưa về. Có một chuyện muốn bàn bạc với con. Trong thư Tề nhi nói, Vũ Phi không hề phụng mệnh cha mẹ tới Di Lăng thăm chúng ta mà là tự bỏ nhà đi. Thằng bé Vũ Phi này thật là, không làm người ta bớt lo tí nào, không biết làm cha mẹ nó sốt ruột ra sao nữa. May mà trước đó cha con viết thư cho Tề nhi có nhắc tới chuyện Vũ Phi tới Di Lăng, bằng không chúng ta còn không biết nội tình ra sao nữa. Con xem, có cần nói với Vũ Phi, Công phủ phái người đưa nó về không?” Hiển nhiên lão phu nhân cũng đau đầu vì việc này, tuy chỉ ở chung một thời gian rất ngắn nhưng từ trên xuống dưới Quốc Công phủ không ai không biết thế tử Nhữ Nam vương này cực kỳ tùy hứng, không dám chọc hắn. Hình như trừ mình ra, không có người nào dám cau mặt với thằng nhãi Mộc Vũ Phi này thật. Chẳng lẽ lão phu nhân muốn mình đi khuyên Mộc Vũ Phi trở về? Nhiệm vụ này hơi gian khổ đấy…
“Nương, theo con dâu thấy, bây giờ chúng ta đã rõ nguyên nhân tiểu thế tử trốn nhà đi rồi, nếu nói trắng ra với hắn, chắc chắn hắn không còn mặt mũi nào, đến chừng đó cho dù chịu về cũng sẽ không nhận tình của Công phủ. Lỡ nửa đường hắn trốn nữa, Nhữ Nam vương tìm không thấy con sẽ trách ngược lại chúng ta. Không bằng chờ nhị bá trong cung về, làm sinh nhật cho tướng công xong lại nhờ nhị bá đưa tiểu thế tử về. Một là tiểu thế tử ở trong phủ thời gian dài, cũng buông lỏng bớt, cơn giận của Nhữ Nam vương chắc cũng tiêu bớt rồi, chừng đó quay về phủ chắc hắn sẽ không chống đối. Hai là nhị bá vào kinh, vừa hay dọc đường có thể coi chừng, đề phòng rủi ro. Việc này cũng cần cha viết một phong thư, nói rõ sự tình với Nhữ Nam vương, báo cho vương gia vương phi không cần quá lo lắng.” Yến Hồng ngẫm nghĩ, nói hết điều mình cân nhắc ra, lão phu nhân gật đầu lia lịa, đồng ý với nàng. Thật lòng Yến Hồng cũng chỉ ước gì tiểu bá vương này sớm hồi kinh giùm nàng, đỡ mắc công nàng nhìn thấy hắn là bực, lại không thể đắc tội. Nhưng nàng cũng biết quá nửa là cái tôi của thiếu niên, nếu bị người ta nói “Chúng ta biết ngươi trốn nhà đi, ngươi mau về nhà”, không biết hắn còn gây ra sóng gió gì nữa. Thôi được, ráng nhịn một thời gian nữa, chờ Đông Phương Tề về, ắt có thể làm tên oắt này phục tùng.
“Đúng rồi nương, sinh nhật tướng công có quay về phủ không? Con có cần kêu hạ nhân thu dọn đồ trước không?” Bỗng nhiên Yến Hồng sực nhớ ra chuyện này liền hỏi.
“Sinh nhật làm ở biệt trang này đi, chỗ này phong cảnh đẹp, Manh nhi cũng thoải mái. Chừng đó Tề nhi và hạ nhân trong phủ cũng tới, không lo. Sau này á, chỉ cần các con muốn, thích ở đây bao lâu thì ở, đằng nào bây giờ ta và cha con cũng chỉ muốn dưỡng già, không muốn mệt mỏi gì nữa.” Lão phu nhân nói.
“Vậy chuyện bái tế từ đường?” Yến Hồng mù mờ.
“À, cái đó không cần hoảng. Mười tám tháng chạp chính là ngày đại cát, đến chừng đó lại đi bái tế càng tiện.” Đang thương lượng, đột nhiên Y Nhân hớt hơ hớt hải chạy vào, nói thế tử Mộc Vũ Phi rớt xuống ao cá rồi…