Một ngày hè, trang viên ngoài thành. Đông Phương Manh dẫn mấy đứa nhóc ngồi bên bờ suối, dùng nước suối mát lạnh ngâm chân.
Lá Cây Nhỏ tò mò nhìn chân phụ thân, lại nhìn chân mình, không sao hiểu nổi.
Đông Phương Manh hỏi nó: “Sao vậy?”
Lá Cây Nhỏ nói: “Cha, vì sao chân cha có lông, Lá Cây Nhỏ không có?”
Cái Làn Nhỏ gần Lá Cây Nhỏ nhất nghe xong cũng nhìn cẳng chân trơn bóng như ngọc của mình hô lớn: “Cái Làn Nhỏ cũng không có!”
Đông Phương Manh suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân, đành cầu cứu Yến Hồng.
Yến Hồng nhìn mấy đứa nhóc khao khát học hỏi, rất thâm trầm rất nghiêm túc nói cho chúng đáp án: “Bởi vì cha ăn thịt heo, trên người heo có lông, nên mới mọc ra đó! “
Tụi trẻ cộng thêm một người lớn vẻ mặt ồ thì ra là thế.
Đợi đến tối, Yến Hồng nếm được quả đắng do mình ăn nói bậy bạ.
Đông Phương Manh và mấy đứa nhỏ bãi cơm tập thể. Bọn nhóc con kiên quyết không ăn thịt mèo, còn Đông Phương Manh sống chết không chịu đụng thịt heo nữa.
Yến Hồng hỏi bọn nhỏ vì sao trước.
Áo Bông Nhỏ ngáp, đáp chậm rì rì: “Ăn rồi sẽ mọc ra lông đẹp như cục Tuyết Nhỏ…”
Cục Tuyết Nhỏ, là một con mèo trắng bóc.
Yến Hồng >__< lớn.
02: Muỗi đi tè
Mùa hè muỗi nhiều. Thể chất Đông Phương Manh và bọn trẻ đều thuộc loại dụ muỗi. Nhưng cổ đại không có nước hoa, Yến Hồng đành dùng hoa kim ngân và lá bạc hà phơi khô ngâm nước, trộn với nước nha đam pha loãng, nước hoa nguyên thủy nhất ra đời.
Giữa trưa, lúc ngủ trưa, Yến Hồng đang bôi nước hoa cho Đông Phương Manh thì đột nhiên một con muỗi bay tới đậu lên mông Lá Cây Nhỏ.
Đông Phương Manh quơ tay đuổi muỗi, thuận tiện để Yến Hồng rót ít nước hoa vào lòng bàn tay, hắn tốt bụng thoa lên mông Lá Cây Nhỏ.
Lá Cây Nhỏ giật mình tỉnh lại, hét lớn: “Mẹ, có trứng thối tè lên mông Lá Cây Nhỏ!”
Đông Phương Manh giơ bàn tay ướt sũng, vẻ mặt vô tội.
Lá Cây Nhỏ càng tức giận hơn: “Mẹ, mẹ xem kìa, trứng thối cũng tè lên tay cha nữa!
03: Em bé từ đâu tới
Mấy đứa nhóc chụm đầu thảo luận em bé từ đâu mà có.
Cây Đuốc Nhỏ lớn nhất, nói chuyện uy quyền nhất: “Huynh nghe bà nội nói, em bé là do buổi tối lúc ngủ cha lén nhét vào dưới chân mẹ, sau đó lại từ bụng mẹ chui ra.”
Ống Thổi Nhỏ trắng mắt nghi ngờ: “Vậy em bé làm sao từ dưới chân biến lên bụng mẹ được?”
Cây Đuốc Nhỏ nghẹn họng, lầu bầu: “Bà nội không có nói với huynh.”
Cái Làn Nhỏ lắc đầu không tin: “Muội nghe mẹ muội nói, nam và nữ thơm miệng, sẽ sinh em bé.”
Lá Cây Nhỏ hoảng hồn: “Sáng sớm nay mẹ còn thơm miệng huynh, liệu huynh có sinh em bé không?”
Làm Cái Làn Nhỏ cũng sợ, mắt trợn còn lớn hơn hạch đào: “Sáng sớm nay, mẹ, cha, tam thúc, ông nội, bà nội còn có Vệ thúc thúc đều thơm Cái Làn Nhỏ rồi, có phải Cái Làn Nhỏ sẽ sinh rất nhiều em bé không?”
Một câu nói làm mấy nhãi con có mặt tại đó biến sắc toàn bộ, bởi vì ngày nào chúng cũng bị rất nhiều người thơm rất nhiều lần…
Áo Bông Nhỏ bị ép tham gia đề tài nghe xong nhàm chán nằm vật ra cỏ, uể oải nói: “Mọi người sai hết rồi. Đầu tiên em bé ở trong bụng mẹ, sau đó lại bò bò bò, bò lên miệng mẹ, mẹ ói một cái, em bé liền đi ra!” Nói liền một hơi như vậy, nó cảm thấy hơi mệt, thế là lại nhắm mắt, nghỉ ngơi trước đã.
Mấy nhóc con mạnh đứa nào giữ ý kiến đứa nấy, không đứa nào chịu đứa nào, cuối cùng đành phải tìm Yến Hồng phân xử. Cây Đuốc Nhỏ thấy tiểu muội nằm ngủ trên cỏ sợ nó bị lạnh, phát động mấy đứa kia khiêng nó lên.
Kết quả Yến Hồng thấy Áo Bông Nhỏ bị bầy con khiêng vào, hoảng hồn nhảy dựng lên hỏi: “Sao vậy sao vậy, Áo Bông Nhỏ xảy ra chuyện gì?”
Ống Thổi Nhỏ lạnh nhạt nhất, nhẹ nhàng thả cái chân nó phụ trách khiêng xuống, chùi mồ hôi trán mới đáp: “Mẹ, không có, muội muội ngủ rồi.”
Bấy giờ Yến Hồng mới yên tâm. Bế nữ nhi đặt lên giường, quay đầu nhìn đứa nào đứa nấy nháy đèn với nàng, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Cái Làn Nhỏ hỏi: “Tam thẩm, em bé từ đâu tới?”
Trải qua sự kiện “lông heo”, Yến Hồng không dám tùy tiện dạy bậy tụi nhỏ nữa, nhưng cũng không thể nói với bầy nhóc sinh trưởng ở cổ đại này cái gì mà “t*ng trùng gặp trứng liền sinh ra vô số em bé”, cuối cùng đành nói bừa một câu: “Em bé á, từ trên người cha len lén chạy tới bụng mẹ đó. Còn chạy ra làm sao, khụ, đợi mấy đứa lớn tự khắc biết.”
04: Chuyện cái chân
Một ngày, Cái Làn Nhỏ nghiêm túc hỏi thập lục: “Mẹ, rốt cuộc bàn có chân hay không?”
Thập lục bật cười: “Đương nhiên có chân rồi, nếu không sao nó đứng được?”
Cái Làn Nhỏ thắc mắc: “Vậy tại sao nó không đi?”
Không chờ thập lục trả lời, Cái Làn Nhỏ lại hỏi: “Còn nữa, rõ ràng ghế cũng có chân, vì sao nó cũng không động chứ?”
Thập lục nghĩ bụng, Hồng Hồng, ta cũng rất cần cái quyển sách “Mười vạn câu hỏi vì sao” trong truyền thuyết đó…
Cuối cùng Cái Làn Nhỏ nghiên cứu ra kết luận: “Cái Làn Nhỏ biết rồi, bởi vì chúng nó đều quá lười!”
05: Nhéo mặt thì đừng nhéo một bên
Lại một ngày, Mộc Vũ Phi lại không mời mà đến. Thấy mặt Ống Thổi Nhỏ vẫn lạnh như thế, không nhịn được nổi lòng trêu chọc, hô hào lia lịa: “Woa, Ống Thổi Nhỏ, lâu lắm không thấy càng ngày con càng dễ thương nha, mau đưa mặt lại đây cho Mộc thúc thúc nựng một chút!”
Ống Thổi Nhỏ không nói gì, ngược lại Cây Đuốc Nhỏ xót đệ đệ: “Mộc thúc thúc, thúc cứ nhéo mặt đệ đệ như thế, bên đó sẽ sưng!”
Biến thành bánh bao khó coi lắm…
Mộc Vũ Phi làm bộ suy nghĩ: “Phải ha! Vậy làm sao giờ?”
Cây Đuốc Nhỏ rất tử tế đưa ra kế sách: “Hay là thúc nhéo bên còn lại luôn là được!” Mẹ nói, đối xứng mới đẹp.
Ống Thổi Nhỏ trợn mắt khinh bỉ, quay lưng bỏ đi, mặt nhăn lại, đi không một lời từ biệt.
06: Yêu con thì sinh cho con một tỷ tỷ
Thập lục có thai lần nữa, rối rắm vấn đề giới tính của đứa trong bụng không thôi. Tuy nàng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng có nữ nhi rồi, đương nhiên muốn thai lần này là con trai, trái gái đầy đủ là tuyệt nhất.
Tất nhiên Đông Phương Tề hiểu tâm tình thê tử. Vì an ủi thê tử, hắn gọi Cái Làn Nhỏ qua hỏi: “Cái Làn Nhỏ, con thấy đệ đệ thú vị hơn hay là muội muội thú vị hơn? Mẹ sinh thêm cho con một đệ đệ hoặc là muội muội được không?”
Cái Làn Nhỏ cau mày: “Cha, Cái Làn Nhỏ không thích đệ đệ, cũng không thích muội muội. Cái Làn Nhỏ thích tỷ tỷ, cha nói mẹ sinh tỷ tỷ được không? Nhưng mà, đừng giống tỷ tỷ Áo Bông Nhỏ ham ngủ, không chịu chơi với Cái Làn Nhỏ. Bằng không sinh ca ca cũng được…”
*********************************************
Qua hôm sau đột nhiên Cây Đuốc Nhỏ rất u sầu. Yến Hồng hỏi nó: “Cây Đuốc Nhỏ, con làm sao thế?”
Cây Đuốc Nhỏ dụi đầu vào lòng Yến Hồng, rầu rĩ: “Mẹ, có phải mẹ không thích Cây Đuốc Nhỏ không?”
Yến Hồng quái lạ: “Làm gì có? Cây Đuốc Nhỏ và đệ đệ muội muội đều là con mẹ, mẹ thích các con nhất, nhất!”
Cây Đuốc Nhỏ trề môi: “Vậy vì sao mẹ không sinh tỷ tỷ cho Cây Đuốc Nhỏ? Nhị bá mẫu đã hứa sinh tỷ tỷ cho Cái Làn Nhỏ rồi kìa!”
07: Cha con ưa ghen tị
Ống Thổi Nhỏ luôn là một đứa bé lạnh nhạt, từ nhỏ đã buồn vui không để lộ.
Một lần Đông Phương Ngọc từ kinh thành trở về đem theo hai chú chó dễ thương, nghe nói còn là mẹ và con gái. Cún con nhỏ hơn vừa được thả xuống đất đã bám theo Yến Hồng chơi đùa, cứ cào cào đầu gối Yến Hồng đòi nàng ôm.
Ống Thổi Nhỏ ở bên lạnh mặt nhìn nửa ngày, đột nhiên chạy tới trước mặt con chó to hơn nói: “Chó, lại đây ôm.”
Yến Hồng lấy làm lạ: “Ống Thổi Nhỏ thích chó hồi nào vậy?” Thằng nhóc này cùng họ với mèo, rõ ràng rất có thành kiến với chó.
Kết quả Ống Thổi Nhỏ buông một câu làm nàng >_< luôn: “Hừ, chó thối tha, mày bắt mẹ ta ôm mày, ta bắt mẹ mày ôm lại ta!”
Càng khiến nàng câm lặng là, Đông Phương Manh nghe Ống Thổi Nhỏ nói xong cũng chạy tới ngồi xổm xuống cạnh con đòi ôm mẹ của cún con.
Thật là hai cha con ưa ghen tị!
08: Ngoáy tai
Lại một hôm, Yến Hồng ngoáy tai cho Đông Phương Manh. Đông Phương Manh được ngoáy rất thoải mái, mắt híp lại, vẻ mặt rất hưởng thụ. Lá Cây Nhỏ bò một bên cũng ầm ỹ đòi hưởng đãi ngộ ngang hàng, Yến Hồng nói với nó: “Ngoan, Lá Cây Nhỏ còn bé quá, ngoáy tai sẽ khó chịu.”
Lá Cây Nhỏ chu miệng: “Mẹ thiên vị, chỉ thích cha, không thích Lá Cây Nhỏ.” Nói rồi chạy mất.
Yến Hồng bó tay, thấy Đông Phương Manh cười như mèo vừa trộm cá, không nhịn được gãi mũi hắn: “Coi coi, con chàng y chang chàng vậy, là cái bịch dấm!”
Đông Phương Manh chỉ cười không nói. Ở chung lâu như vậy, hắn đã sớm biết phân biệt tình cảm trong lời nói của Yến Hồng.
Không tới một lát, Lá Cây Nhỏ lại siết nắm tay khóc lớn chạy vào: “Mẹ, cha, oa, Lá Cây Nhỏ sinh bệnh rồi, oa… Lá Cây Nhỏ không muốn chết…”
Yến Hồng hoảng vía, mới nãy giờ, chuyện gì đây?!
Vội vàng đẩy Đông Phương Manh dậy, quay sang bồng con lên dỗ: “Lá Cây Nhỏ làm sao vậy, nói cho mẹ, có mẹ đây này, Lá Cây Nhỏ sẽ không sao.”
Lá Cây Nhỏ vừa khóc vừa xòe tay ra. Yến Hồng cúi đầu nhìn, một thứ gì đó đen thùi lùi, nhỏ xíu, nhỏ không tới nửa cái móng út của Lá Cây Nhỏ.
“Cái gì vậy?” Đông Phương Manh nghiêm nghị hỏi.
Lá Cây Nhỏ vừa nức nở vừa nói: “Lá Cây Nhỏ ngoáy, ngoáy lỗ tai, từ lỗ tai rớt, rớt ra đó, hu oa…”
Yến Hồng dở khóc dở cười: “Rồi rồi, không sao, cái này chỉ là đồ dơ trong tai con thôi. Buổi sáng Lá Cây Nhỏ dậy, có lúc sẽ có ghèn mắt đúng không? Cái này cũng giống ghèn mắt đó, rớt thì rớt, Lá Cây Nhỏ không sinh bệnh.”
Lá Cây Nhỏ lập tức nín khóc, do dự: “Thật à?”
Yến Hồng gật đầu thật mạnh. Đông Phương Manh còn đang nghiên cứu xem vì sao cứt ráy của con màu đen mà của hắn thì màu trắng.
Lại nghe Lá Cây Nhỏ kinh ngạc than: “Thế lỗ tai cha ngoáy ra nhiều quá chừng rồi…”
09: Ngôn ngữ trẻ con
Bọn nhỏ lớn thêm một chút, Yến Hồng phát hiện đặt câu hỏi cho chúng, đáp án của chúng sẽ mang lại cho nàng rất nhiều niềm vui chứ không như bình thường chúng hỏi nàng lại khiến nàng sứt đầu mẻ trán.
Yến Hồng hỏi: “Các bảo bối, vì sao nói, không thể sờ mông hổ nào?”
Cây Đuốc Nhỏ: “Bởi vì đuôi hổ rất to và dài, sờ vào, nó sẽ dùng đuôi quất, rất đau!”
Áo Bông Nhỏ: “Bởi vì mông hổ rất bự…” (đang ngáp)
Lá Cây Nhỏ: “Bởi vì sờ mông hổ, hổ sẽ không vui.” (Lá Cây Nhỏ thật đúng là em bé hiền lành nha.)
Ống Thổi Nhỏ: “Bởi vì hổ rất dữ.” (Ống Thổi Nhỏ nói đúng rồi…)
Có một hôm đi biệt trang chơi, phát hiện một con cua trong khe suối. Yến Hồng hỏi: “Vì sao cua lại phun bong bóng thế?”
Cái Làn Nhỏ: “Nó đói, đang chảy nước miếng.”
Cây Đuốc Nhỏ: “Ai nói, rõ ràng là trời nóng quá, nó đang đổ mồ hôi!”
Ống Thổi Nhỏ: “… nó đang xì hơi…”
Nguyên do là có lần, lúc Ống Thổi Nhỏ tắm thì không cẩn thận xì hơi mấy cái, kết quả bong bóng nổi lên…
Vẫn là biệt trang, phát hiện sóc con, bọn nhỏ đuổi theo hét: “Sóc con sóc con, đuôi to đuôi to…”
Yến Hồng hỏi: “Vậy các bảo bối biết đuôi to của sóc con dùng làm gì không?”
Lá Cây Nhỏ: “Làm chăn đắp!”
Ống Thổi Nhỏ: “Làm gối đầu.” (Không hổ là sinh đôi, nghĩ giống hệt nhau)
Cái Làn Nhỏ: “Làm dù che!”
Cây Đuốc Nhỏ: “Có thể quét đất!” (Cây Đuốc Nhỏ quả nhiên là đứa bé siêng năng)
Áo Bông Nhỏ: “…” (Ngủ rồi…)
Câu hỏi của thập lục càng xảo trá hơn: “Các bảo bối, các con biết, mặt dùng làm gì không?”
Đông Phương Manh cũng tham gia trả lời: “Mặt, dùng để rửa.” (Manh, đáp đúng rồi!”
Thập lục: “… Được rồi, cũng tính là một cái…”
Yến Hồng: “…” (Cười không thể tự kềm chế được)
Cây Đuốc Nhỏ: “Mặt dùng để chứa mũi, mắt, miệng, còn có răng.”
Lá Cây Nhỏ: “Mặt có thể ăn.”
Mọi người tròn mắt, Lá Cây Nhỏ ấp úng: “Rõ ràng mẹ nói, mì [47], cũng có nghĩa là mặt…”
Yến Hồng đỏ mặt…
Ống Thổi Nhỏ lạnh lùng: “Mặt của con nít bọn con, dùng để ông nội, bà nội, cha, mẹ, đại bá, nhị bá, đại bá mẫu, nhị bá mẫu, Mộc thúc thúc… mọi người nhéo.” (Hô hấp ồ ạt làm việc)
Việt Dã Thỏ cũng sán lại góp vui: “Vậy các con biết, lúc các con sinh ra trông thế nào không?”
Cây Đuốc Nhỏ giơ tay đầu tiên: “Con biết con biết, giống con khỉ, đỏ rực!”
Ống Thổi Nhỏ: “Mẹ nói rồi, con là một hạt đậu biến thành.”
Lá Cây Nhỏ lắc đầu: “Ca, nói không chừng là hạt ngô…”
Áo Bông Nhỏ: “Rõ ràng mẹ nói là con nòng nọc…”
Yến Hồng: “… Ta sai rồi.”
[47] Chữ diện 面 trong tiếng Trung vừa có nghĩa là mặt vừa có nghĩa là mì