• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

” … Vậy anh thích làm việc sao?” Tư Nghị lại hỏi.

“Tư Nghị, em làm sao vậy?”

Khi Tư Nghị ở cùng anh rất ít khi hỏi tới chuyện này, tuy rằng anh rất muốn biết, nhưng không có hỏi, cũng không muốn hỏi, anh không biết đối với Tư Nghị thì đây có phải là vấn đề dễ nói chuyện hay không. Về phần bản thân anh, anh cũng chẳng thấy có gì để nói, mà công việc của anh, lại càng không đáng nói.

Chính là, hiện tại Tư Nghị đang hỏi anh, anh nên trả lời như thế nào? Haiz …

“Hồi còn nhỏ ta cũng không biết bản thân mình thích cái gì, đi học cũng chỉ tốt nghiệp trung học sơ trung, vì cô nhi viện cũng không có nhiều tài chính để lo cho chúng ta học lên cấp ba, ta và vài đứa cùng tuổi đều bắt đầu ra ngoài làm thêm.

Cho đến khi bản thân có chút tiền liền báo danh vào lớp học phục vụ gia chính, rồi đến hiện tại, ta đối với công việc cũng có thể là thích, mà cũng có thể là không, ta chỉ cảm thấy đây là điều tất yếu cần có trong cuộc sống, em hiểu ý anh chứ?”

Anh cũng không phải là người có chí lớn, cũng chẳng phải là người có tham vọng gì, lý tưởng của anh rất nhỏ, chính là bình bình đạm đạm sống cả cuộc đời, rất nhiều người sẽ vì lý tưởng của bản thân mà sống, nhưng anh chỉ vì cuộc sống này mà sống thôi …

” … Vậy, anh, cần tiền đi?” Không phải vì nhàm chán, cũng không phải vì thích làm việc, nhưng vậy anh đi ra ngoài làm việc có lẽ cũng chỉ vì tiền …

Khi anh nhận công tác ở đây cô đã đưa cho anh một chiếc thẻ tín dụng, coi như là tiền tiêu dùng thông thường, mà cô vừa rồi trở về cũng có kiểm tra qua, số tiền so với lúc trước cũng chỉ ít đi chút xíu, có nghĩa là nó chỉ dùng cho chi tiêu thông thường. Nói cách khác, nam nhân này muốn ra ngoài làm việc kiếm tiền, cũng không nguyện ý dùng tiền của cô, kết luận như vậy khiến cho cô có chút mâu thuẫn.

Anh không sử dụng tiền của cô, không cần hỏi cô cũng biết vì sao, nhưng điều đó làm cho cô có chút không vui, vì sao phải vất vả như vậy? Lại còn lén gạt cả cô, anh đang lo lắng cái gì? Không, chính xác là anh còn cố kỵ chuyện gì? Lớp tường giấy trong suốt vẫn còn tồn tại này làm cho cô có chút phiền não.

“Tư Nghị, em đã biết?” Thần sắc ôn hòa trên khuôn mặt của Ôn Thừa Tường đã biến mất không thấy, chỉ còn lại sự nghiêm túc, tuy rằng hỏi như vậy có cảm giác như mình ‘chưa đánh đã khai’, nhưng là anh cảm thấy hình như cô đã biết chuyện hắn đi ra ngoài công tác, nếu không cũng sẽ không đột ngột hỏi như thế.

“Anhvì sao muốn giấu diếm em?”

“Thực xin lỗi” Tuy rằng có rất nhiều lý do, nhưng anh cũng chỉ có thể nói xin lỗi, vô luận bởi vì sao, anh cũng đã làm sai. (Akako: Người ta hỏi anh lý do, có ai nói anh làm sai đâu?).

“Anh không muốn nói cho em biết” Đối mặt với thái độ thừa nhận sai lầm của Thừa Tường, Tư Nghị rất bất mãn, chỉ một câu xin lỗi là đủ để giải thích hành vi của anh sao, bất quá đáp án cũng không còn trọng yếu nữa, bởi vì cô đại khái cũng đã hiểu.

Cho tới khi cô nói ra những lời đó, dĩ nhiên là câu khẳng định mà không phải là câu hỏi.

“Tư Nghị, em … em cảm thấy anh không còn xứng với em nữa sao?” Được rồi được rồi, nói cái gì cũng tốt, một người nam nhân làm gì cũng nhìn trước ngó sau* như anh thật khó coi, lúc này Ôn Thừa Tường cảm giác thật có hương vị đập nồi dìm thuyền**.

* Nhìn trước ngó sau: cẩn thận, tỉ mỉ. Ở đây ý anh là anh cảm thấy mình là người nam nhân không có quyết đoán.

** Đập nồi dìm thuyền: Chỉ có thể liền chết tiến lên phía trước, không có đường lui.

Bất đặc dĩ thờ dài, bây giờ Long Tư Nghị chỉ biết một điều, nam nhân này vẫn còn tự ti.

“Thừa Tường …”

“Ân?” Nhìn ánh mắt tỏa sáng của Tư Nghị, anh có một loại dự cảm, hình như cô vừa mới quyết định chuyện gì đó …

“Chúng ta ‘làm’ đi!” Tư Nghị khẳng định nói.

“Làm cái gì?” Thừa Tường theo phản xạ tự nhiên hỏi lại, cô đây là muốn làm gì vậy?

” … Đương nhiên là … làm … tình … a~” Ngữ điệu của Tư Nghị khi nói ra lời này hệt như cô muốn ăn cơm bình thường vậy, nhưng mà thật ra trong lòng cô cũng có chút xíu ngượng ngùng, nếu nhìn lại cẩn thận, sẽ thấy đôi tai cô có chút phiếm hồng, rất là đáng yêu!

“Tư Nghị! Đây không phải là thời điểm nói đùa, em không cần phải náo loạn!” Khuôn mặt của Tư Nghị không có hồng lên, mà khuôn mặt của Thừa Tường cũng chẳng phiếm đỏ, chính là sắc mặt có chút khó coi, có chút biến tím.

Đây là chuyện gì a~? Thế nào bỗng nhiên lại nhảy sang chuyện này rồi?

Anh cùng Tư Nghị đã ở chung được một tháng, bắt đầu từ quan hệ khách hàng sang quan hệ tình lữ, tuy rằng đã thân mật rất nhiều, nhưng nhiều nhất chỉ có hôn thôi …

Đây không phải là chuyện Tư Nghị có chịu hay không, anh ngay cả hỏi cũng chưa từng; thứ nhất là tôn trọng cô, không muốn tùy ý đã cùng cô làm chuyện này; thứ hai là bản thân có chút mâu thuẫn, tuy rằng thân thể khát vọng cô rất nhiều, nhưng trong lòng cũng cố kỵ rất nhiều …

Thật ra Ôn Thừa Tường còn là một nam nhân bảo thủ, đối với phương diện này cực kỳ thận trọng, vì thế bỗng nhiên nghe Tư Nghị nói vậy, tuy rằng thấy cô có vẻ nói đùa, nhưng vẫn phát hoảng.

“Ta cũng không phải nói đùa, ta là nghiêm túc, tránh cho anh suy đông nghĩ tây, em quyết định vẫn làm thì tốt hơn, hơn nữa quan hệ tình dục trước hôn nhân còn giúp đôi bên hiểu rõ về nhau hơn, anh không muốn tìm hiểu về em sao?” Câu cuối cùng, Long Tư Nghị cố tình sử dụng loại âm điệu chứa sự mỵ hoặc câu dẫn …

Ôn Thừa Tường cảm thấy thân thể của mình nháy mắt đã nóng lên, nữ nhân mà chính mình âu yếm dùng nữ điệu dụ hoặc đó nói ra lời mời, làm sao anh có thể không có phản ứng, nhưng mà …

“Tư Nghị, em đừng như vậy, chúng ta …” Anh muốn nói, chúng ta vừa mới nhận thức không lâu, cô còn chưa hiểu anh, nhưng cái gì cũng chưa kịp nói, liền bị Tư Nghị dùng môi chặn lại.

Được rồi, nói anh lúc đó nói đùa, cô liền làm tốt lắm, tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng loại chuyện này hẳn là theo bản năng đi …

Tay của Long Tư Nghị đặt trên lưng của Ôn Thừa Tường không chút an phận bắt đầu vuốt ve, tuy rằng cách một lớp vải, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được độ ấm …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK