Nhưng mà, hết thảy truyền kỳ xảy ra trên người nữ tử này tựa hồ cũng không khiến cho người ta kinh ngạc lắm. Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Long tiểu thư, cô mặc một bộ quần áo hưu nhàn*, nhưng lại tản ra anh khí bức người, khiến anh giật mình, rồi đến buổi tối trở về, nhìn cô một thân quân trang, mới giật mình cảm thán, nữ tử này mặc trên người quân phục thật hài hoà đến không tưởng.
Hưu nhàn: đơn giản, toát ra sự nhẹ nhàng, nhàn hạ.
Chính là, haiz … lần đầu gặp mặt, anh đã có cảm giác phải ngẩng đầu, hiện tại chênh lệch lại lớn như thế, anh nên dùng tâm tình gì đối xử với cô? Bình thường như anh, trong khi cô lại cao cao tại thượng, gặp được nhau đã là không dễ, huống chi là những chuyện khác …
“Ôn tiên sinh, thân phận của tôi làm anh gặp rắc rối sao?”
“Long tiểu thư, ngài lo lắng quá nhiều rồi” Ý tứ của cô anh hiểu, những cố chủ trước kia đã từng phát sinh rất nhiều, thân phận cùng địa vì đối với cá nhân đều thực chú trọng, giống như Long tiểu thư là nữ nhân vậy, hắn chỉ cần thực hiện bổn phận của mình, những thứ khác, anh hẳn là không nên quan tâm.
“Vậy thì tốt, tôi hiện phải đi, không biết khi nào sẽ về, khi tôi trở về sẽ gọi điện thoại cho anh, trong thời gian này chỉ cần anh hoàn tất công việc liền có thể đi bất kỳ đâu, nhưng trước đưa tôi số điện thoại của anh, có chuyện gì tôi còn có thể tìm thấy anh”
“Được, số điện thoại của tôi là … Tiểu thư đi cẩn thận!”
” … Ôn tiên sinh, có điều này, hy vọng không phải là yêu cầu quá đáng” Long Tư Nghị đã ra ngoài, nhưng lại xoay người vòng trở lại.
“Tiểu thư cứ nói!” Còn có chuyện gì muốn anh giữ bí mật sao? Hay là cảnh cáo anh một chút? Hít sâu trong lòng một hơi, anh muốn để chính mình thoạt nhìn tự nhiên nhất.
“Ôn tiên sinh, tôi gọi anh là Thừa Tường được không? Hơn nữa, anh không cần sử dụng kính ngữ với tôi, nếu anh muốn hãy gọi tôi là Tư Nghị, đây là nhà của tôi, tôi không muốn bị tôn kính như thế” Hai chữ ‘tôn kính’ Long Tư Nghị nhấn mạnh một chút, cô không thích Ôn Thừa Tường tạo ra khoảng cách kiểu đó, ‘tiểu thư, tiên sinh’ không nên xuất hiện ở nhà cô.
“Haha, Tư Nghị, hy vọng có thể cho cô một gia đình thoải mái, cũng mong trong nhà không vì sự hiện hữu của tôi mà khiến cô có gì khó chịu”
Nhìn Long Tư Nghị, cô luôn mang cho anh kinh ngạc, hiện cũng như vậy, một nữ nhân tản ra hơi thở trầm ổn, anh không biết dùng từ ngữ gì để hình dung, nhưng là cô nói như thế làm cho anh thả lỏng khá nhiều …
Khoảng cách tựa hồ cũng không có xa như vậy, có lẽ anh nên tranh thủ, không không không, anh đang nghĩ gì vậy, đây quả thực chính là si tâm vọng tưởng, làm sao có thể vì cô có chút thiện ý liền suy nghĩ vớ vẩn như vậy … Trong lúc nhất thời, lòng Ôn Thừa Tường có chút mâu thuẫn.
“Tốt lắm, như vậy, hoan nghênh anh đến nơi này công tác, cũng hy vọng anh thấy thoải mái” Này xem như cô chính thức chấp nhận sự tồn tại của anh, ngày hôm qua cô đã xem qua tự liệu, ngoài thân thế là cô nhi khiến cô ngạc nhiên đôi chút, những cái khác cô thực vừa lòng.
“Cám ơn, cũng chúc cô công việc thuận lợi, tôi ở nhà chờ cô”
Đây chính là hy vọng của cô, ở chung nhưng không quá thân mật cũng không quá câu thúc.
“Ân” Gật đầu, cũng cho Ôn Thừa Tường một nụ cười nhàn nhạt, Long Tư Nghị xoay người rời đi, nắng mặt trời bên ngoài khá ấm, giống như tâm tình hiện tại của cô vậy, có lẽ, đây sẽ là một sự khởi đầu tốt, cô cũng không cần vì những việc vặt mà phiền lòng …
Nếu là súng và kiếm, cô còn có thể sử dụng, nhưng chổi với khăn lau nhà thì quá bất khả thi với cô, có Ôn Thừa Tường ở đây, cô không cần phiền não nữa rồi, không những thế, nam nhân này không chỉ có một tay trù nghệ tuyệt hảo, còn có hơi thở thực thoải mái, làm cho cô cảm giác tương đối an tâm …