• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, lo lắng trước đó của Bùi Khiêm bỗng biến mất chẳng còn tăm hơi.

Dù chất lượng bản phác thảo game này cũng không tồi thì đã sao?

Vốn dĩ người chơi còn chẳng thể biết đến game này thì sao họ thấy được bản phác thảo trong game?

Bùi Khiêm khoái chí tắt trình quản lý dữ liệu, hắn vừa cảm thấy mỹ mãn lại vô cùng mong đợi lần kết toán một tuần sau.

Dường như hắn đã thấy ba trăm nghìn được chuyển vào tài khoản, thấy một tương lai tốt đẹp khi mình có thể ăn chơi xả láng, thoải mái làm sâu gạo…

Buổi chiều, Nguyễn Quang Kiến đói đến tỉnh.

Mấy người khác cũng đã dậy rồi.

Lão Hoàng đang dọn phòng, hắn dùng một túi rác to thu gom hết tất cả các loại rác và hộp mì tôm ăn còn thừa trong mấy ngày nay, chuẩn bị đem vứt.

“Quang Kiến ngươi dậy rồi à? Sao, đã nộp mấy bản phác thảo kia chưa? Bên A có muốn sửa gì không?” Lão Hoàng vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.

Nguyễn Quang Kiến xoay người ngồi dậy: “Không, tổng giám đốc Bùi bảo là rất hài lòng, không cần chỉnh sửa.”

“Rất hài lòng?” Lão Hoàng hơi bất ngờ: “Ngươi gặp được bên A thần tiên gì vậy, không bắt sửa một lần nào luôn?”

Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Ừm, ta cũng thấy khó hiểu. Tuy chất lượng bản phác thảo game của chúng ta thật sự chẳng cần phải sửa gì nữa nhưng với cái nết giỏi đày ải người khác của mấy bên A bình thường… Haiz, còn mì tôm không?”

“Còn cái nịt, ăn hết rồi. Tối ra ngoài ăn, đi ăn mừng đi.” Lão Hoàng đề nghị.

Nguyễn Quang Kiến gật đầu đồng ý: “Ừm, ta cũng nghĩ vậy, ra ngoài làm một bữa hoành tráng rồi chia tiền. Mấy hôm nay mọi người vất vả rồi.”

“Haiz, chủ yếu ngươi vẫn vất vả hơn.” Lão Hoàng kéo bao rác lớn ra cửa.

Nguyễn Quang Kiến cũng không ngờ Bùi Khiêm không nói hai lời đã chấp nhận mấy bản phác thảo game này rồi.

Vì cho dù đối phương vô cùng hài lòng với phương án thì bình thường lần đầu tiên bên A vẫn sẽ bới lông tìm vết chỉ ra vài lỗi nhỏ.

Không phải vì bên A đều có bệnh mà chủ yếu là vấn đề về quy trình làm việc.

Đa số bên A không phải một cá nhân mà là một đơn vị, một công ty.

Người giao tiếp với bên B chẳng qua chỉ là một nhân viên nào đó của bên A mà thôi.

Nếu bên B đưa ra một phương án mà nhân viên phụ trách làm cầu nối của bên A chấp nhận nó thì nhân viên đó sẽ rất khó để báo cáo lại với cấp trên.

Nếu ngươi không tìm được lỗi nào vậy chẳng phải ngươi rất vô dụng, không làm tốt công việc ở phương diện này hay sao?

Nên đa số đại diện bên A đều sẽ vạch lá tìm sâu, chỉ ra lỗi này lỗi kia để chứng minh cảm giác tồn tại của mình.

Thậm chí còn xuất hiện tình huống khiến người ta tuyệt vọng như kiểu “hay là dùng bản đầu tiên đi”.

Nguyễn Quang Kiến cũng cảm thán, lần này gặp được bên A thiên thần thật rồi.

Thanh toán rõ ràng sòng phẳng lại không kì kèo mặc cả, ngược lại còn chủ động thưởng thêm!

Tùy tiện đưa ra một bảng yêu cầu, thiết kế cũng tùy các ngươi!

Thiết kế xong cũng chẳng cần chỉnh sửa, rất hài lòng nhận bản phác thảo!

Điều này khiến Nguyễn Quang Kiến cũng cảm thấy ngại.

Nhưng nghĩ lại thì mấy bản phác thảo game mà mình cung cấp có chất lượng đúng đỉnh, họ cũng đã liều mạng làm việc thật mà, Nguyễn Quang Kiến cảm thấy có vấn đề gì đâu.

Chỉ có thể nói hợp tác với người hào phóng thoải mái vậy đấy!

Mấy anh em trong phòng cùng nhau làm suốt ba tuần, giờ xong việc rồi, tiền cũng đã vào tài khoản, nên làm một bữa hoành tráng thôi.

Nguyễn Quang Kiến dẫn mấy người đến quán ăn nhỏ cạnh trường học, đặt một phòng riêng rồi mua hai thùng bia ở siêu thị kế bên.

Hắn định hôm nay ăn uống no say, không say không về.

“Đúng rồi Quang Kiến, mấy bản phác thảo game của chúng ta là cho game nào vậy? Bao giờ game đó ra mắt thế?” Lão Hoàng đang ăn rau trộn đột nhiên nhớ ra vấn đề quan trọng này.

Đương nhiên họ cũng muốn thấy game mà mình tham gia chế tác được ra mắt sớm.

Nếu có thể hot thì càng tốt.

“Ta cũng không biết bao giờ nó mới ra mắt, ta không hỏi. Nhưng chắc mấy game thế này phải kiểm tra đi kiểm tra lại mới được ra mắt, phỏng chừng trong tương lai gần sẽ chưa có game đâu.”

“Đúng rồi, ta có thể tra một chút.”

Nguyễn Quang Kiến có tài khoản trạm tài nguyên ESRO, có thể tìm công ty của Bùi Khiêm dựa vào tài khoản của hắn cũng như tất cả các game công ty này đã phát hành.

“Vãi, “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” là công ty này làm?”

Nguyễn Quang Kiến sửng sốt.

Hắn có nghe nói đến game rác này lâu rồi, tuy bản thân không chơi, nhưng lúc trước cũng nghe phong phanh về nó.

Lại nhìn đến game thứ hai.

“Tên “Quỷ Tướng”, game thẻ bài trên điện thoại, đang trong quá trình xét duyệt! Chắn là game dùng bản phác thảo của chúng ta.”

“Vậy chẳng phải sắp chơi được rồi à?”

“Không đúng, hiệu suất gì mà nhanh thế… Sáng nay ta vừa gửi bản phác thảo mà chiều đã đưa lên xét duyệt, mai có thể chơi rồi?”

Nguyễn Quang Kiến thật sự kinh hãi với tốc độ nhanh như gió này.

Game nhà người ta kiểu gì cũng mất từ ba đến năm ngày hoặc một tuần để kiểm tra chứ nhỉ? Nhỡ game có bug thì sao?

Kết quả công ty này thì hay rồi, gửi trong ngày luôn!

Lão Hoàng nhai lạc: “Bình thường mà, có thể trình tự xong từ lâu rồi, chỉ đợi đồ họa nữa là xong. Có gì kỳ lạ đâu.”

Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Ừ, cũng phải. Vậy ngày mai chúng ta có thể tải xuống xem sao.”

“Nào nào nào, chuyện game mai hẵng nói, làm ly trước đã!” Lão Hoàng nâng ly, mấy anh em phấn khởi cụng ly, định uống đến không say không về!

Trưa hôm sau, Nguyễn Quang Kiến bò dậy khỏi giường, cảm thấy đầu óc vẫn hơi quay cuồng.

May mà uống bia, ngủ một giấc dậy cũng tỉnh táo phần nào rồi.

“Ài, đúng rồi, game!”

Nguyễn Quang Kiến nhớ ra rồi, game kia chắc giờ cũng qua xét duyệt rồi!

Hắn nóng lòng lấy điện thoại ra, truy cập nền tảng chính thức tìm “Quỷ Tướng”.

Những bản phác thảo này là do hắn và mấy anh em cùng phòng không kể ngày đêm vẽ ra, quý trọng như con trai ruột, đương nhiên họ cũng hy vọng game này có thể hot rồi.

Đến lúc đó hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận khoác lên người danh hiệu thiết kế ý tưởng.

Sau này bất luận là tìm việc hay kêu gọi đầu tư, ném mấy bản phác thảo này của mình ra chắc chắn sẽ có hiệu quả.

Do đó, tuy mấy bản phác thảo này của hắn chỉ là công việc thuê ngoài nhưng thực tế hắn còn để tâm hơn cả Bùi Khiêm!

“Ài, game của chúng ta qua xét duyệt rồi, mau tải xuống thử đi, cứ tìm ‘Quỷ Tướng’ là được.”

Nguyễn Quang Kiến kêu lên, mấy anh em đã thức cũng lần lượt lấy điện thoại ra tải xuống.

Cẩn thận nhìn giao diện chi tiết của game, Nguyễn Quang Kiến cau mày!

Sao giản lược vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK