Vừa tiến vào Tiết phủ liền thấy hoa mẫu đơn đỏ rực tràn ngập hoa viên, Thẩm Thăng đang ngồi bên bàn đá uống trà, bên cạnh là Triệu Gia – người bỏ đi đã lâu vừa mới bị Tiết Tĩnh Chi lừa được cùng trở về, trước mặt là mấy mâm điểm tâm tinh xảo, đủ loại hình dáng.
“Hôm nay thật có hứng, mọi người đều đến đủ cả rồi.”Triệu Gia chọn một khối điểm tâm lên thưởng thức, cảm thán nói: “Tay nghề của sư phụ làm điểm tâm càng ngày càng tinh tiến.”(Tất cả tiểu thụ đều đủ cả rồi!!!)
“Đây là điểm tâm của Vạn Hoà lâu, Tiết Hành nói sắp đến Thất tịch nên mua một ít về cho ta nếm thử, nếu thấy ngon thì Thất tịch hắn sẽ tự tay làm cho ta.” Thẩm Thăng vừa giải thích, vừa chọn mấy khối điểm tâm đưa cho Văn Chiêu: “Ngươi cũng nếm thử đi.”
Văn Chiêu suýt chút nữa thì nghẹn, vội vã bỏ điểm tâm xuống, đánh thủ thế khoa tay ý nói: “Tiết tam thiếu tự tay làm điểm tâm?”
Triệu Gia cũng hơi giật mình, đây, đây là Tiết tam thiếu ư?
Thẩm Thăng ngồi đối diện, cõi lòng đầy chờ mong nhìn bọn họ, chỉ chờ bọn hắn kinh ngạc, khối điểm tâm chính mình vừa mới chọn xem ra ăn rất ngon, còn không kịp nuốt xuống, liền có chút đắc ý nói: “Nhà các ngươi dự định làm thất tịch thế đây?”
Văn Chiêu vừa nuốt xuống một khối điểm tâm nhỏ hình hoa sen, liền chân thành, khẩn thiết khoa tay nói: “Tiết tam thiếu quả thực khác với tất cả mọi người.”
“Đó là đương nhiên!!!” Thẩm Thăng đặc biệt tự hào nói: “Các ngươi về nhà cũng làm cho Lộ Trung với Tĩnh Chi ăn chứ, phỏng chừng trước Thất tịch bọn hắn có thể trở về đấy.”
Văn Chiêu vẻ mặt khó xử, Triệu Gia có chút đồng tình: “Phỏng chừng Lộ Trung....có thể.... đem.. Văn Chiêu trực tiếp làm ở trong phòng bếp...”
Triệu Gia vừa nói như thế Thẩm Thăng cũng nghĩ đến tính tình Lộ Trung... Hắn cũng đồng tình nói: “Quả thật, Văn Chiêu, ta hiểu ngươi tính tình ôn nhu, thế nhưng quá ôn nhu liền chiều hư Lộ Trung đấy.”
Văn Chiêu hơi co rúm lại, nhược nhược khoa tay nói: “Vậy ta nên làm như thế nào đây?”
Triệu Gia thâm trầm lắc đầu một cái, chó cắn áo rách: “Ta xem ngươi đời này là không xong rồi, với tính tình của Lộ Trung, phỏng chừng ngươi không thể trấn áp được đâu, thế nhưng trên đời này không có chuyện gì là không thể, ta xem ngươi vẫn là bộc phát một, cho hắn biết ngươi không ỷ lại vào hắn, như vậy hắn mới không chán ngươi.”
Văn Chiêu lặng im, trong lòng nghĩ về chính mình với Lộ Trung, chính mình dường như vẫn luôn được Lộ Trung bảo bọc, hơn nữa mọi yêu cầu đều muốn gì được đó.... Lâu dài, quả thực sẽ nuôi thành tính tình ỷ lại, như vậy sao được, huống chi ngày Thất tịch trọng yếu như vậy mà Lộ Trung cũng không nói sẽ sớm trở về, xem ra chính mình phải cố gắng dạy dỗ hắn.
Mãi mới chờ tới hôm Lộ Trung trở về, Văn Chiêu không để hắn ôm một cái liền đẩy ra, khoa tay nói: “Mấy ngày nữa là Thất tịch rồi.”
“Ồ.”
Văn Chiêu không ngừng cố gắng khoa tay: “Tiết tam thiếu làm điểm tâm cho Thẩm Thăng.”
“Ừm.”
Rửa tay làm canh hầm đi!!! Văn Chiêu hầu như muốn điên.
Lộ Trung giương mắt nhìn hắn, một đôi mắt dâm tà nhưng tràn đầy thâm tình: “Ta làm sao có khả năng thua Tiết Hành được, không phải là làm bát canh hầm thôi ư, chờ đấy.”
Nhìn Lộ Trung nhanh chóng rời đi, Văn Chiêu cũng không biết nên làm gì, nhưng hắn ngẫm lại, Lộ Trung xưa nay quen được người khác chăm sóc, một chén canh thì một chén canh, dù sao cũng hơn không có cái gì.
Nhưng Văn Chiêu chờ thật lâu cũng không nhìn thấy Lộ Trung đi ra, rốt cục không nhịn được cũng đi vào nhà bếp, vừa vào nhà bếp liền nhìn thấy Lộ Trung ngơ ngác sững sờ, Văn Chiêu nhẹ nhàng vỗ hắn một cái, Lộ Trung lấy lại tinh thần nói: “Văn Chiêu, nhóm lửa làm thế nào?”
Văn Chiêu nhìn hắn hồi lâu, quả thực là muốn cười mà không cười nổi, đành khoa tay nói: “Không có gì, để ta làm cho.”
“Văn Chiêu” Lộ Trung oan ức ôm lấy hắn:”Không thể làm canh hầm cho ngươi rồi.”
Văn Chiêu ôn nhu vỗ vỗ lưng hắn, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ: “Nhưng ta làm cho ngươi một bát mì trường thọ, ngày hôm nay cũng là ngươi sinh nhật nha.”
Văn Chiêu suýt chút nữa cũng quên, hắn sinh ra vào ngày Thất tịch.
Kỳ thực làm canh hầm chỉ là nhất thời hứng khởi, trong đáy lòng chỉ hi vọng có thể cùng trước mắt người này vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không chia cách.
*************
Trên bàn ăn trầm mặc, Tiết Tĩnh Chi nhìn Triệu Gia, Triệu Gia nhìn Tiết Tĩnh Chi.
Vẫn là lặng im....
Sau đó lặng im lan tràn....
Càng ngày càng lặng im…...
Rốt cục..... Triệu Gia mở miệng.....
“Ta thấy hay là chúng ta đi câu lạc bộ uống rượu.”
“Được!”
“Không say không về.”
“Được!”
“Vậy đi thôi.”
Hai người thay đồ rồi vui vẻ ra ngoài ….
*************
Tiết Hành như thường lệ cùng Thẩm Thăng dùng bữa tối, trên bàn ngoại trừ đồ ăn mà song phương đều yêu thích còn có điểm tâm Tiết Hành tự mình làm, Thẩm Thăng xem đi xem lại, hồng nhạt, vẻ ngoài không sai a....
Rốt cục Tiết Hành không nhịn được, thế nhưng chưa kịp mở miệng hỏi dò, Thẩm Thăng đã giải thích: “Ngày hôm nay là Thất tịch, ngươi làm cái này khiến ta rất cảm động.” Hắn dừng một chút, tiếp theo một bộ cảm khái vô hạn: “Ta phỏng chừng chỉ có ngươi thật sự làm điểm tâm cho ta, Lộ Trung với Tiết Tĩnh Chi chắc còn không biết làm thế nào.”
Tiết Hành nhất thời bị nghẹn lại, đành nói: “Thất tịch hẳn là sẽ khác. ”
Chỉ thấy Thẩm Thăng thần bí nói: “Ta dám đánh cuộc.”
Tiết Hành cũng không biết nói cái gì mới tốt …
Tiết Hành lại rót một chén rượu cho Thẩm Thăng: “Hôm nay là ngày tốt, uống nhiều một chút đi.”
“A?” Thẩm Thăng mờ mịt, không phải chỉ là Thất tịch thôi sao... Lại cũng không phải là ngày bọn họ kết hôn.....
“Ta hình như uống hơi nhiều rồi.” Thẩm Thăng phát hiện tầm mắt có chút mơ hồ không rõ.
Tiết Hành tiện tay cầm chén rượu trước mặt uống một hớp, hắn hơi nhíu nhíu mày: “Rượu này độ cồn hơi cao đấy.”
“Ta tùy tiện chọn từ hầm rượu đấy.” Thẩm Thăng không để ý lắm lại uống một chén rượu nữa.
Tiết Hành gật đầu không nói, chỉ đem rượu trong chén uống tiếp, hai người nhàn hàn huyên một hồi, Thẩm Thăng càng ngày càng cảm giác ánh mắt Tiết Hành nhìn mình trở nên sâu không lường được,giống như hố đen, đem hắn cuốn vào, Thẩm Thăng lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi làm sao vậy?”
Tiết Hành nhìn hắn, một tay chống đầu, lặng im không nói.
Thẩm Thăng cảm thấy kỳ quái, đưa tay sờ trán Tiết Hành: “Không thoải mái sao?”
Tiết Hành bỗng nhiên bắt được tay của hắn, dùng sức ôm ngang Thẩm Thăng, cụp mắt cười nói: “Ta say rồi.”
“Say rồi à.” Thẩm Thăng cười nói: “Thật là đúng dịp, ta cũng say rồi.”
“Đúng đấy.”
Tiết Hành đột nhiên cúi người, hôn Thẩm Thăng thật sâu, Thẩm Thăng nhẹ nhàng tránh một cái, liền quen thuộc, tự nhiên đáp lại tình ý của hắn, hương rượu nhàn nhạt giao hòa.
Dưới trướng màn, Thẩm Thăng thở dốc ôm lấy Tiết Hành: “Ngươi không say.”
Tiết Hành vẻ mặt thong dong, thản nhiên gật đầu:”Ta chỉ là ——” Hắn vươn mình một cái đem Thẩm Thăng ép dưới thân, bên tai ôn nhu lưu luyến thấp giọng nỉ non: “Ta chỉ là mượn lực rượu mà thôi.”
Một khắc xuân tiêu…..