Hắn khẽ cười: “ An Bình không dám để Tam thiếu phí tâm.”
Tiết Hành sờ sờ mặt, tựa hồ có chút xấu hổ, không còn dáng vẻ thư sinh nho nhã ngày xưa mà ngược lại có chút tham vọng, phối hợp với y phục màu tối, ánh mắt lưu chuyển, tâm tư khó dò. Thẩm Thăng gật đầu, xoay người rời đi, hắn thực sự cần một chỗ để bình tĩnh lại. Bộ dáng này của Tiết Hành mới là thật sao, sự chán nản cùng bất đắc dĩ trước kia đều là giả, nghĩ đến Tiết Hành nói sẽ tặng mình một món quà lớn, Thẩm Thăng có chút lo lắng, nếu hậu bị xảy ra vấn đề, cuộc chiến này sợ là khó có thể tiếp tục. Còn cuộc đàm phán này, nếu như rời đi, hắn sẽ phải gánh tội danh đàm phán thất bại, cuối cùng đành phải ở lại. Thẩm Thăng hơi lo lắng, Trịnh thư ký đi lâu rồi mà vẫn chưa trở lại.
“Nhìn gì vậy?” Tiết Hành cười nhẹ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Thăng hít sâu, hỏi: “ Ngươi về Tiết gia?”
“Làm sao vậy, ta vẫn luôn là người thừa kề Tiết gia mà?” ngữ điệu nhàn nhạt, có thật là chưa từng có chuyện gì xảy ra không?
“Vậy những lời ngươi nói trước kia …..Kỳ thực đều là gạt ta, đúng không?”Hắn cũng có thể Tiết Hành coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, nhưng tâm của mình thì không cách nào che dấu, thật sự rất khó chịu.
Tiết Hành nắm lấy tay Thẩm Thăng, nét mặt nghiêm túc, một lát sau mới nói: “ Đúng, ngươi nói đúng.”
Không thể tin lời nói đó lại nói ra một cách đơn giản như vậy, tựa hồ như một cái châm cắm trong tim, ngăn không cho huyết dịch tuần hoàn. Thẩm Thăng cười thầm, cuối cùng là chính mình không bằng người, sống lâu như vậy, con mắt mù hay sao, kỳ thực lúc trước nên kiên trì hoài nghi phải không, tại sao nhất định phải thuyết phục chính mình, giờ tốt rồi, chân tướng đau đớn như vậy.
“Thẩm Thăng, ta với ngươi không cùng đường, ngươi có hiểu không? Ta cần một niên đại hòa bình.”
“ Là các ngươi gây nên chiến tranh.”
Tiết Hành vẻ mặt thất vọng, dường như người phụ lòng chính là Thẩm Thăng: “ Ngươi vẫn không hiểu, quên đi, sau này ngươi sẽ hiểu.”
“Ta đã hiểu, Tiết Hành, ngươi nói ngươi thích ta, là thật?” Thẩm Thăng cảm thấy răng của mình cũng đang run rẩy, khó khăn đưa ra câu hỏi, cũng chuẩn bị tinh thần nghe Tiết Hành nói ra lời khó nghe.
Không ngờ Tiết Hành chỉ hôn nhẹ Thẩm Thăng một cái, nhìn vào mắt hắn nói: “ Ta cần một niên đại hòa bình, chờ đến lúc ta làm được, ngươi sẽ hiểu.”
“Ha ha, như vậy cũng có thể nói?” Thẩm Thăng cảm thấy người mình run rẩy, cố cắn chặt hàm răng đứng vững: “ Mời tìm hộ ta Trịnh thư ký, hắn đi đã lâu chưa quay lại.”
“Thẩm Thăng, hiện tại là thời loạn lạc, cái ngươi muốn, ta không thể cho ngươi.”
“Rồi ngươi sẽ hiểu ta, trong thời loạn lạc thì có cái gì có thể bảo toàn.”
Nhìn bóng dáng Tiết Hành đã rời đi, Thẩm Thăng rốt cục nói: “Thật hi vọng ngươi vẫn là người thư sinh như trước kia.”
“ Nhưng là ta sẽ không luồn cúi dưới kẻ khác.”
Tiết Hành nhếch môi nở nụ cười, Thẩm Thăng bỗng hoảng hốt, hắn nhớ tới năm ấy Tiết Hành canh hoa mẫu đơn nở cả đêm, khi đó hắn cũng cười như vậy, có chút ngại ngùng cũng có chút bất an xen lẫn rất nhiều cảm xúc không tên khác.
“Tiết Hành, trong thời loạn lạc có một số việc có thể bảo toàn.”
“Thế nhưng chúng ta lại không được, ở vị trí này chính là như vậy, không cần nói nữa, Trịnh thư ký sẽ an toàn trở lại.”
“Ngươi…”Thẩm Thăng yên lặng, Tiết Hành như vậy hắn dường như chưa từng quen thuộc.
Tiết Hành nhanh chân rời đi, Trầm Thăng tựa hồ nghe được y nói một câu: “ Dù thế nào thì ngươi cũng không cần có bất kỳ tổn thương gì cả.”
Thẩm Thăng thở dài, cầm chén rượu lên uống. Nhân sinh có nhiều việc không thể làm được, không giống như là say rượu, ngày mai lại là ngày mới, tất cả những hồi ức không vui đều quên hết đi là được.
Rượu vào miệng thế mà lại mang vị chát, cho dù là loại rượu ngon tốt nhất. Đại khái những ngày qua vị giác không được tốt, cần phải nghỉ ngơi một chút.
Tiết Hành ngươi nói sẽ không luồn cúi người dưới, nhưng là ta cũng sẽ không gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Nghe nói linh hồn người chết sẽ biến thành đom đóm, như vậy buổi tối của mùa hè năm nay nhất định đẹp vô cùng, lấm ta lấm tấm, phân tán ở trong rừng, lập lòe, đung đưa không ngừng. Lại như những sự tình không thể truy tìm kia, nhìn thấy nó ở đó, vồ tới, lại phát hiện không bắt được gì.
Nói chung, ta sẽ nỗ lực hết sức, cho dù dưới cái nhìn của ngươi đế đô diệt vong là điều chắc chắn, dưới cái nhìn của ta cũng có cơ hội trở mình. Ta không hiểu ý, hay mềm lòng nhẹ dạ, thật sự cần chỉ giáo nhiều hơn.
Bên trong đình viện to lớn bay xuống vài hạt mưa, cành lá dây leo ở trong gió nhẹ chậm rãi lay động, đi kèm với ánh đèn đuốc có chút mê ly, hoàng hôn đậm dần, đèn rực rỡ lưu ly. Chỉ có tự nhiên, vĩnh viễn là khoan khoái như vậy, không bị ràng buộc, sẽ không bị tâm người ràng buộc.