Khi Tom nhìn thấy Severus xuất hiện, không khỏi len lén nuốt nước bọt.
Cậu tình nguyện bị giáo sư Slughorn bắt thêm mười lần, cũng không muốn người này nhìn thấy a…
Muốn nói Tom không quan tâm người ngoài nhìn cậu thế nào, cũng không hẳn vậy. Cho tới nay, cậu đều phi thường, phi thường, phi thường quan tâm đến Severus. Cậu muốn trở thành người cường đại đến nỗi trở thành người bảo vệ Severus, mà không phải luôn bị hắn đối đãi như trẻ con.
Tom chưa bao giờ cho rằng mình khuyết thiếu thường thức, chỉ là thế giới trong mắt cậu chia làm hai bộ phận mà thôi —— một bên là người ở chung cùng giám hộ Severus, còn bên kia là toàn bộ thế giới.
“Lại đây.” Severus nói với cậu. “Ta nghĩ nói chuyện với ngươi.”
Tom thấp thỏm bất an đi theo.
Giáo sư Slughorn phía sau hảo tâm nhắc nhở thêm một câu: “Ôi, người bạn đồng sự của ta, ngươi cũng đi ngang qua… Nhớ kỹ chỉ cần nói chuyện với đứa trẻ này là dủ, ta đã trừ điểm nhà Slytherin quá mức rồi.” Có điều giống như đạo hỏa, lời nói này của giáo sư Slughorn đã tạo hiệu quả ngược.
Tên nhóc Tom này không chỉ trốn học chạy loạn, lại còn khiến Slytherin bị trừ điểm!
Sắc mặt Severus càng âm trầm…
Trên thực tế, so với viện trưởng hiện tại Horace Slughorn mập mạp, chính Severus Snape còn có ý thức trách nhiệm viện trưởng hơn nữa a… Nghe “bởi vì trốn học nên trừ điểm nhà”, Severus càng nhấn thêm một nét bút đánh sổ Tom.
“Ta nghĩ, ngươi hẳn sẽ không dùng thời gian thật để nghiệm chứng cái gì điều cấm cơ bản ha? Năm điều luật ấy, khi ngươi còn chưa khải giảng, chúng ta đã học qua một lần rồi.” Severus mang theo Tom đến nơi yên tĩnh ngồi xuống, thật sâu thở dài, “Chắc chăn ngươi không đi nhà bếp. Vậy Tom, có chuyện gì ngươi phải lén lút che che lấp lấp đi làm?”
Tom đứng đối diện với hắn, dùng giọng nói lý nhí đáp: “Ta… chiến tranh của ta.”
“Cái gì?”
Lúc thấy Severus, Tom chỉ biết chuyện này không có khả năng bị lý do nhà bếp đủ loại… dấu diếm nổi.
“Ta đi tìm Eileen Prince.” Tom không giấu diếm nữa, nhìn thẳng vào mắt Severus nói: “Ta muốn biết cô bé kia có điểm gì đặc biệt, lẽ nào nàng là con gái riêng của ngươi? Ta có thể nhìn thấy Severus ngươi rất chú ý tới nàng, toàn bọ lễ phân viện ngươi nhìn chằm chằm nàng không rời. Ngươi dự định làm gì đây? Bỏ rơi ta sau đó bỏ trốn cùng nàng?”
Giọng cậu dần dần cất cao, mơ hồ mang theo vài phần khiêu khích.
“A, cho dù bỏ trốn thì làm sao đây? Ngươi là người giám hộ của ta, ngươi đã đáp ứng ở bên ta. Nếu ngươi không giữ lời, sớm muộn gì cũng có ngày ta bắt ngươi trở lại…”
Kế đó, là thái độ vò đã mẻ thì cho nứt, cậu thẳng thắn nói hết những gì cất dấu trong lòng ra.
Mà những… suy đoán này trộn lẫn vào nhau, lực sát thương to lớn đến cỡ nào có thể nghĩ.
Eileen Prince… Con gái riêng… Cư nhiên còn có “bỏ trốn”…
Severus nghe Tom nói những lời ấy, chỉ thấy lòng cả đoàn hỏa bốc lên não. Chờ đến khi hắn ý thức được mình làm gì, một cái tát đã văng ra ngoài.
Tom bưng nửa mặt, những lời chất vấn liên tiếp bị nín lại.
Mà Severus Snape hoàn toàn ngây người, hắn cúi đầu nhìn tay phải của mình, giống như cái tay kia không phải do mình chỉ huy vậy.
Tom Riddle đứng sững tại chỗ, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Cư nhiên… bị đánh…
Lần đầu tiên cậu thấy Severus phẫn nộ đến trình độ giơ tay đánh…
Thái độ Severus đối đãi Tom vốn lãnh tĩnh và bình đẳng, cho dù khi Tom còn bé, hắn cũng không giống những người lớn khác sử dụng bạo lực làm phương thức giáo dục.
Nhưng còn hơn cái tát này, cậu càng kinh ngạc bì bản thân nói những lời này. Cậu không cố ý khiến Severus tức giận, chỉ không muốn Severus bị người khác cướp đi. Severus là toàn bộ của cậu, cho nên cậu chỉ muốn Severus chỉ thuộc về cậu. Cho nên có chút phỏng đoán đã lỡ thốt ra, xác thực có chút khiên người tổn thương…
Kỳ thực từ mặt lý trí để nói, cậu có thể đoán được Eileen Prince kia chẳng phải con gái riêng gì.
Với tính cách của Severus, một cô gái mười một tuổi được chú ý đặc biệt như thế hẳn có ẩn tình khác.
“Xin lỗi.”
Tom ngẩn người nửa ngày, sau đó đột ngột mở miệng, “Những lời vừa rồi mời người quên đi, coi như ta chưa nói.”
Nhưng khi Tom mở miệng xin lỗi, Severus Snape đã hoàn toàn mộng. Hắn đứng tại chỗ, cả người cứng đờ như bị trúng chú hóa đá.
Hắn hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại thẳng tay… Hình như ở bên Tom lâu, hắn đã dễ xúc động cùng bị làm tức giận. Trong cuộc đối thoại vừa rồi, hắn phẫn nộ vì Tom phạm sai lầm còn nói linh tinh, hơn nữa nội dung những suy đoán này cũng quá mức chừng mực. Nhưng hiện giờ hắn tỉnh táo ngẫm lại, những sự tình này có thể trách Tom sao?
Tom Riddle… là đứa bé hắn đã tự tay nuôi lớn a…
Tư duy của cậu có chút cổ quái, hoạt bát quá độ tán loạn khắp nơi, hơn nữa mười một tuổi còn công khai tuyên bố tính hướng bất đồng của mình còn thông báo thầm mến người giám hộ… Nhưng những chuyện này… phỏng chừng chính Severus cũng phải có vài phần trách nhiệm.
Hắn không có kinh nghiệm nuôi dưỡng trẻ nhỏ, hắn đã không cẩn thận khiến Tom lớn lên thành cái dạng này. Muốn nói đến trách nhiệm hắn phải chịu hơn nửa, cư nhiên hắn có thể như một tên bạo quân không có lý trí giương tay đánh người.
“Nên xin lỗi là ta.”
Severus trầm mặc một hồi, cúi đầu. “Tom, có một số việc ta không biết nên nói thế nào với ngươi. Nhưng thế giới này cũng không chỉ có một loại tình cảm, có người yêu, có bạn bè, cũng có gia đình.”
“Ngươi cùng Eileen kia… là tình cảm thân thuộc à? Ngươi sẽ không bỏ trốn?” Tom nhỏ giọng hỏi.
Severus gật đầu.
“Được rồi, vậy một lần nữa ta xin lỗi vì đã nói bậy…” Tom có chút xấu hổ nói. Hiện tại cậu đã bình tĩnh, lời nói cũng không gây sự như vừa nãy. Ngẩng đầu nhìn Severus, cậu thử dùng phương thức bình thản biểu đạt tâm tình của mình.
“… Thế nhưng ta… ta chỉ là sợ. Thật sự, Severus, khi thấy Eileen Prince ta thật sự rât sợ.”
“Ta nghĩ mỗi thời mỗi khắc đứng bên ngươi, ở bên ngươi, thế nhưng ta vẫn không hiểu biết ngươi. Ta biết ta sẽ nói xà ngữ, Severus cũng vậy, thế nhưng ngươi nói ngươi không có quan hệ huyết thống với ta.” Dường như Tom đang châm chước từ ngữ, “Ngay bản thân ta là ai ta cũng không biết… Kết quả lúc này ta thấy một học muội tân sinh, Severus ngươi rất quan tâm nàng, hơn nữa nàng rất giống ngươi. Khi đó ta thật sự sợ cực kỳ… Ta lo lắng những ký ức ta ở bên ngươi đều là giả, chỉ sợ ngươi tậm thời lòng từ tâm dâng lên, sau đó có ngày ngươi sẽ đột ngột rời đi.”
“… Vậy, ta sẽ không.” Giọng nói nhẹ nhàng của Severus vang lên, “Ta có thể thề.”
Thanh âm rất nhẹ, nhưng lời nói ra lại có trọng lượng thật nặng. Khi hắn nói những lời này, bản thân đang thưởng thức ngôn ngữ của mình.
Hoặc từ ý nghĩa nào đó mà nói, hiện tại mới là lần đầu tiên hắn biết đến Tom…
Trước đây hắn đã suy đoán vì sao lúc nào Tom cũng như kẹo kéo đến chết vẫn quấn quýt lấy ahwns, giống như một đứa bé tùy hứng vui buồn đột ngột khác thường. Nhưng hiện tại hắn mới biết chẳng phải tùy hứng gì, chỉ là thiếu cảm giác an toàn mà thôi.