• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2549769-256-k753929

“Tại thời đại cùng xuất hiện hai linh hồn tương đồng… Thật sự không có vấn đề à?” Severus trầm mặc một hồi, sau đó theo góc lý luận đưa ra vấn đề này.

Nếu Voldemort cũng xuyên việt tới đây, mà tiểu Tom thời đại này vẫn sống được tốt đẹp… Như vậy có phải có nghĩa, có thể có hai linh hồn tương đồng song song tồn tại? Điều đó chẳng phải vi phạm các loại định luật thời không gì gì đó à?

—— vì trả lời nghi hoặc của hắn, Gellert Grindelwald thật vất vả xoay người lấy lại quyền khống chế.

“Không cần quan tâm loại chuyện này.” Gellert bất đắc dĩ nhún vai, “Cho dù trước khi gặp phải dòng chảy loạn thời không, tên não tàn này chẳng phải cũng đã cắt mình thành rất nhiều lát à? Những mảnh linh hồn nhỏ song song tồn tại này cũng không vi phạm cái gì luật định.”

“—— ngươi con mẹ nó thế nào lại mắng ta não tàn!”

Vì vậy kẻ vừa đoạt quyền khống chế lập tức bị túm trở lại, người đàn ông tuấn mỹ tóc vàng lần thứ hai lại mang tư thái vô cùng không đẹp đẽ gì bắt đầu trái đấm phải đâm.

Lúc này cô bé Phirluty cũng đến, giương mắt nhìn vị thầy già của mình một chút, vô cùng bình tĩnh nâng ấm rót trà cho tốt.

Rõ ràng, nàng đã quen vị “tiên sinh” mà nàng thuần phục hay động kinh như thế.

Severus Snape đứng ở một bên, cảm giác mí mắt của mình khó có thể ức chế bắt đầu co quắp.

Hắn phát hiện thái độ hiện tại của mình rất kỳ quái.

Đối mặt với tên “chân chính Voldemort” bám vào Grindelwald này, hắn phát hiện mình cư nhiên không có sợ hãi, về phần kính nể cũng phai nhạt rất nhiều… Cừu hận thì còn có, chỉ cần hiện giờ hắn có năng lực giết chết tên ma vương động kinh hai nhân cách này, hắn khẳng định không do dự xông lên.

Hắn thật muốn tìm biện pháp giải quyết tình trạng quỷ quái hiện tại, tốt đẹp về nước Anh tìm tiểu Tom nhà hắn.

Được rồi, thật không nên trách hắn bình tĩnh quá mức. Chỉ cần bất cứ ai nhìn một người liên tục đánh vào đầu mình, cũng không có khả năng sinh ra cái tâm tình kính nể gì. Tình hình hiện tại thật quá khôi hài, thế cho nên Severus tiến thêm một bước lý giải vì sao Grindelwald chỉ có thể một mình ngốc ở Đức. Cho dù Gellert Grindelwald trở lại có cố cường đại ưu nhã quý tộc phong độ đi chăng nữa, chỉ cần đột nhiên tự mình cãi nhau động kinh, hình tượng hắn gầy công xây dựng bao năm cũng đủ sụp khiến hắn xong đời.

Có điều tính cụ thể đến Severus, tình huống dường như phức tạp chút ít… Mỗi lần hắn nhìn thấy Voldemort xuyên việt tự đánh đầu mình, sẽ kìm lòng không nổi nhớ đến tiểu Tom nhà hắn để so sánh.

—— hình như so với tiểu Tom nhà mình bạo lực hơn một chút.

—— hình như sơ với tiểu Tom nhà mình càng nào tàn hơn một chút.

—— hình như sơ với tiểu Tom nhà mình tuổi càng lớn hơn lực lượng càng mạnh hơn? Có điều đấy chẳng phải trọng điểm.

Severus cư nhiên không tự chủ được một đường so sánh liên miên, cuối cùng cho ra kết luận tiểu Tom nhà mình rất tốt.

Hắn trong lòng đã hoàn toàn phân rõ Tom cùng tên xuyên việt Voldemort này —— linh hồn tương đồng thì đã sao? Điều đó chẳng quan trọng khi hai người hoàn toàn khác nhau. So sánh như vậy, hắn thật tình nghĩ Tom nhà mình ưu tú nhất, mà tên Voldemort xuyên việt chết đi sống lại này… tuyệt đối tuyệt đối càng dài càng não tàn.

Hiện tại tâm tính của Severus hoàn toàn không giống người bị nhốt, ngược lại giống người làm vườn cẩn trọng suy nghĩ sâu xa thâm lường. Hắn ở trong lòng làm một bảng biểu so sánh, ánh mắt nhìn về phía Voldemort phía trước còn mang theo vài phần thương xót.

Loại tâm tình bình tĩnh quá mức, thậm chí mang theo ánh mắt thương xót này đặt trên người Voldemort thoạt nhìn… càng khiến người phát điên.



Hiện tại Voldemort rất phiền muộn.

Hắn đã phiền muộn gần đủ sáu năm.

Những gì hắn cùng Gellert Grindelwald trải qua khi xài chung thân thể thật lâu hiển nhiên chẳng vui vẻ nổi… Trên thực tế, tình huống trái đánh phải đâm này chính là cục diện sống chung hòa bình mà suốt một thời gian thật dài chỉnh hợp mới có thể hình thành.

Tại thời điểm hai người vừa bị ném từ dòng chảy loạn thời không tới cùng một thân thể, họ đã từng thử rất nhiều phương thức bạo lực tiến hành quyết đấu. Với tình huống thông thường, kết quả của loại chiến đấu này chính là hai người họ ngay cả thần chú ác chú cũng không có đọc, thân thể xài chung không chút ưu nhã quỳ rạp xuống đất biến thành chó chết ma…

Điều đó đó đó có thể không khiến hắn phát điên à?!

Sau hai người thật vất vả mới đàm phán thành công, Voldemort đưa ra ý tưởng mau chân đến xem “bản thân trước đây”.

Khi đó mới là năm 1934, Tom Riddle hẳn vẫn là đứa bé trong viện trẻ mồ côi không biết mình là phù thủy lạnh lùng cô độc…

Hắn cùng Gellert tạm thời không nghĩ cải biến lịch sử, cứ để tiểu Tom này cứ theo đường xưa đi thêm một lần. Sau đó hắn hẳn có thể nghĩ cách rời khỏi Gellert bên này, tiến tới thân thể tiểu Tom —— vậy là chỉ bằng một cách lại vẹn toàn đôi bên.

Nhưng mọi chuyện lại không giống với tưởng tượng của hắn, với thân phận Gellert Grindelwald, muốn thần không biết quỷ không hay chạy đến Anh có thể nói dễ vậy sao. Voldemort ở trong lòng mắng một lần lại một lần, vì sao lại bay đến người Gellert a, tùy tiện đổi thành một phù thủy phổ thông nào đó làm việc còn phương tiện hơn nhiều…

Mà kết cục cuối cùng lại càng làm cho người ta phát điên hơn hẳn những gì trước đó cộng lại.

Khi Hắc Ma Vương đại nhân có thể trải qua bao nhiêu vạn hiểm ngàn khó đến viện trẻ mồ côi, cư nhiên nghe được lời khiến hắn suýt chút nữa tan vỡ…

“Tom Riddle?” Phu nhân Cole lật lật giấy tờ đăng ký, “Mấy năm trước hình như có đứa bé như vậy… Có điều hắn đã sớm bị mang đi rồi. Người thu dưỡng nó cũng là người quái quỷ, hình như gọi là Severus Snape gì gì đó…” Sau đó nàng ngẩng đầu, đẩy đẩy kính cận nhìn Gellert Grindelwald tóc vàng trước mắt, “Thế nào, ngươi cũng có hứng thú với đứa bé kia? Ngươi cũng là thân thích?”

Voldemort thiếu chút nữa có xung động giết Muggle bên đường.

Severus Snape… Severus Snape…

Thân thích thân thích thân thích…

Cư nhiên còn có những người khác xuyên việt đến thời đại này… Hơn nữa… Chính hắn cư nhiên bị một tên Tử Thần Thực Tử phản đồ “thu dưỡng”! Còn nói cái gì thân thích!

—— tôn nghiêm của Hắc Ma Vương ở đâu!

Sau đó hắn lại phải trải qua một đoạn thời gian ma sát xung hợp với Grindelwald, hắn thật vất vả mới tìm được Severus xuyên việt kia ở Hẻm Xéo. Lúc này đây Voldemort triệt để không có cách nào nữa, cho dù có ngàn vạn bản lĩnh, hắn cũng hết cách lấy thân phận Gellert Grindelwald chạy vào Hẻm Xéo đi…

Tuy rằng Muggle ở London không biết thân phận người Đức tóc vàng này, nhưng nếu nói vào tận Hẻm Xéo… nói thật chỉ sợ một đường bị phù thủy truy đánh.

Hắn càng ngày càng muốn động thủ giết người… Muốn giết cái tên Severus Snape kia cư nhiên dám có can đảm thu dưỡng Hắc Ma Vương đại nhân, cũng muốn giết chết Gellert Grindelwald…

Đúng vậy, hiện tại người hắn cừu hận nhất chính là tên Gellert xài chung thân thể với hắn.

Tình nhân già của Gellert cư nhiên là Albus Dumbledore a… Khi Voldemort ý thức được chuyện này, thế giới núi lửa nội tâm của hắn cũng tích tụ đến đỉnh núi.

Dumbledore!

Voldemort giờ mới phát hiện chuyện xài chung thân thể bi kịch nhất không phải là trái đá phải đâm, mà là kẻ Gellert Grindelwald sống lại vẫn tâm tâm niệm niệm nhung nhớ Dumbledore! Hiện tại hắn cùng Gellert xài chung một thể, nói cách khác cũng có thể hắn cùng tên Dumbledore đầu tóc bạc râu kia… nghĩ tới đây Voldemort khóc không ra nước mắt nữa. Tuy rằng Gellert tốt bụng nhắc nhở hắn “hiện tại Dumbledore còn chưa có tóc bạc”, nhưng hắn nghĩ chuyện râu mép là đỏ là trắng không phải trọng điểm…. Trọng điểm nhất là, hắn cũng không nghĩ cùng Dumbledore ngủ trên một giường a!

Vì vậy hắn thậm chí có chút hối hận trước đây nỗ lực truy tầm sống mãi gì đó rồi, hiện tại chuyện sống lại gì gì đó quả là một chuyện bi kịch hoang đường…

Đấy là nguyên nhân vì sao hắn không tiếc tất thảy đại giới cũng muốn bắt lấy Severus Snape.

Hắn cố chờ Tom Riddle lớn thêm chút nữa nhi —— chí ít tâm tính cũng phải bình thường chút a, không thì nhiệm vụ tìm về chính mình gì gì đó vẫn xa xa không hứa hẹn.

Tác giả: kỳ thật truyện dài này mang nội dung hoàn toàn có thể viết thành phong cách phản ác hóa hắc hóa…

Nhưng hiện tại xem ra… tuy rằng nói khách quan mọi người đều rất bi thảm, nhưng khi đặt bọn họ cùng một chỗ với nhau bi thảm trái lại rất có hỉ cảm?

Tác giả biểu thị mình cũng không biết vì sao gặp phải phong cách như vậy… Có lẽ ngươi xui xẻo ta xui xẻo, mọi người cùng nhau xui xẻo vì vậy xui xẻo lại đột nhiên biến thành dụng cụ tẩy chén. (ấm chén (bôi cụ) theo phát âm trung quốc na ná “xui xẻo”, mà ấm chén đương nhiên cần tẩy chén ^^).

Điều đó thật bất ngờ.

Mặt khác rất muốn làm một cp VolxGel cùng xài chung thân thể… Tuy rằng trước vẫn ủng hộ AD/GG, thế nhưng viết hai chương này (34, 35) quá mức buồn cười có chút nhịn hông nổi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK