Tiểu Điềm ngượng ngùng gắp cá ở tô lên ăn, kể từ khi bước qua tháng thứ tư là đôi khi A Ngạo lại nghén thay rồi nên tiểu Điềm rất hài lòng mà ăn thịt cá như bình thường.
“Thật sự may mắn nha, hồi em có thai, em thiếu điều chết đi sống lại mấy lần khi ăn này ăn nọ mình thích mà bị nghén đó!”, lão út vừa chăm con vừa cảm thán.
Đây là họp mặt đại gia đình vào cuối năm và đầu năm. Cỡ tháng thứ ba của năm mới là tiểu Điềm chuyển dạ, sinh con.
“Không may mắn gì đâu, A Ngạo còn chẳng biết đặt tên đứa bé là gì, anh ấy gợi ý ra mấy cái tên kiểu… Sến đến phát điên”, tiểu Điềm gắp đùi gà cho hai đứa cháu trai, cười nhìn A Ngạo lết từ phòng vệ sinh ra.
A Ngạo không đến bàn ngồi mà ra quầy bar, uống rượu trái cây mà lão nhị pha chế.
“Ha ha ha, cảm giác bị nghén thay thế nào?”, lão nhị nhận tô mì sủi cảo từ tay lão bà nhà mình, híp mắt nhìn A Ngạo xanh xao gầy yếu…
“Còn tệ hơn những lúc ngủ ngoài sofa”, anh đỡ trán nâng ly rượu trái cây về phía tiểu Điềm, tỏ vẻ anh ổn… Chắc là ổn.
A Ngạo chẳng biết nên mừng vì tiểu Điềm không khó chịu loại thức ăn nào hay nên khóc vì đến món cá anh thích ăn lại chẳng thể ăn nữa.
Đó là vào những buổi tối đẹp trời thai kì tháng thứ tám, A Ngạo xoa xoa bụng tiểu Điềm, vừa xoa vừa tâm tình với đứa con chưa ra đời rằng “mau chui ra để bố đỡ cực khổ, con không chui ra sớm là bố ghẻ lạnh con!”, vị trí bụng anh đặt tay lên được đáp lại bằng cú đạp yếu ớt của đứa nhỏ.
Khi tháng thứ chín vừa sang, tiểu Điềm sinh non. Trước khi được đẩy vào phòng mổ, cậu đã thét lên “A Ngạo thối tha!!!!!”, dám xui bậy khiến dại cục cưng trong bụng cậu, bắt nó ra sớm!
A Ngạo ở ngoài đợi mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ai kêu lão đại cứ nhìn anh kiểu anh có tội! Rõ ràng anh vô tội mà… Xoa xoa mũi, dõi mắt đến cánh cửa phòng mổ, không rời đi một tấc cho đến khi đèn chuyển xanh, bên trong vang lên tiếng trẻ con khóc, anh hận không thể lao vào ngay.
Tiểu Điềm còn ảnh hưởng thuốc mê nên chưa dậy, đứa nhỏ nằm trong ***g kính truyền dinh dưỡng, so với những ***g chung quanh, con của anh có vẻ nhỏ bé hơn một chút, A Ngạo nhìn con mình một hồi thì đi chăm vợ.
“Này… Anh… Anh ôm em hơn năm phút rồi, em có thể gặp con không?”, mãi đến tối cậu mới tỉnh dậy, vừa ngồi lên thì được A Ngạo ôm thật lâu.
Tiểu Điềm cảm giác áo ướt đi một mảng cùng tiếng thì thào của A Ngạo. Tiếng thì thào nhỏ nhưng cậu đã nghe thật rõ. “Điềm, cảm ơn em, anh yêu em”.
Lão đại bồng đứa nhỏ, vừa dùng chân đẩy cửa bước vào liền bị tiểu Điềm trừng mắt đuôi ra. Lão nhị khó hiểu đón lấy em bé trong tay lão đại, nghe lão thở than “chúng đang bung lụa khung cảnh lãng mạn bên trong, không nên quấy rối”.
[…]
Chăm trẻ nhỏ chính là một vùng trời đau khổ.
“Em nấu đồ ăn nhanh đi! anh không biết thay tã cho đứa nhỏ!..”, A Ngạo trầy trật dỗ con nín khóc, vụng về tháo tã của bé ra, sau mới nhớ, anh không biết thay tã thế nào.Giữa đêm tiếng khóc con nít vang lên. Tiểu Điềm đạp A Ngạo lọt giường thức giấc, cậu lầm bầm “mau đi dỗ con!…”, A Ngạo mang theo quần thâm, dỗ dỗ đứa nhỏ ngủ qua ngày mới.
“con ngoan một chút nào, ba thay đồ mới cho con đi chơi nha!”, tiểu Điềm hôn lên hai má phính của đứa nhỏ, hài lòng bồng bé ra ngoài.
[…]
“Gì… em gửi bé ở quán anh à?”, lão nhị trề môi nhìn tiểu Điềm. Cậu đặt đứa nhỏ vào lòng anh trai mình, “em gửi tạm, chiều em đón bé, anh có thể giao cho bác sĩ bảo bối của anh mà”, vội vã vọt đi mất, cậu sắp trễ giờ làm rồi!
“Ôi chà! bánh bao của tiểu Điềm a, lại, em giữ giúp anh”, lão út giúp lão nhị chăm đứa nhỏ, lão thật thích trẻ con nha, dù đã có ba đứa nhưng vẫn muốn sinh thêm… (nhà có tiền thì nuôi con là chuyện nhỏ… =))))
Lão út chăm một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần… Tiểu Điềm dứt khoát gửi trẻ nhỏ sang lão út hẳn mấy tháng để A Ngạo có thể ngủ ngon giấc và cả hai có thể thư giãn một thời gian.
[…]
Tiểu bánh bao đã được hai tuổi, vì là bé trai nên được đặt tên là Điềm Ngạo, tên của cha và bố ghép lại. Vì mũm mĩm nên được mọi người cưng hết mực, chỉ cần gọi bé là Bánh Bao, bé sẽ chạy đến và đòi ôm ngay.
Nỗi khỗ của bậc làm cha là, Tiểu Điềm gọi Bánh Bao, bé không thèm chạy tới, cậu gọi là bảo bối bé lại chạy đến ngay! Mà chữ bảo bối là chữ mà A Ngạo thích dùng để gọi tiểu Điềm. A Ngạo kêu “bảo bối, tôi yêu em”, y như rằng không gian lãng mạn của đôi bạn trẻ sẽ bị Bánh Bao quấy nhiễu.
“Lỗi do anh mà ra, ai bảo lúc con mình còn bé, anh cứ một bảo bối, hai bảo bối, tôi bồng con anh cũng gọi, con đã lầm tưởng anh gọi con rồi đấy!”, tiểu Điềm chơi trò siêu nhân với Bánh Bao, càm ràm với A Ngạo.
[…]
Đến khi bé lớn hơn một chút, gọi cha gọi bố, biết hỏi vì sao thì bé liền đòi theo lão đại đi tuần tra khu vực.
“Hai anh và chị của chú út được đi sao con hông được đi?”, trò ưa thích của bé là leo lên bàn, đứng lên bàn chống nạnh chất vấn người ta!
“Con còn bé!”, A Ngạo muốn đỡ bé xuống thì bị bé đánh tay.
“Con lớn dồi, con dất ngoan!”. Đúng vậy, lớn đến đầu gối A Ngạo, giọng đầy mùi sữa lại còn bị ngọng nghịu.
Tiểu Điềm và A Ngạo dạy bé tập nói để bé có thể bớt ngọng hơn nhưng mà… bé không phải là bị ngọng mà bé thích nói ngọng như vậy đó. Cậu đỡ trán, bẹo bẹo má thằng con, dám lừa bố nó khi mới có tí tuổi đầu.
[…]
Khi tiểu Điềm và A Ngạo đang ở thế giới hai người, đang tạo thêm em bé thì cái chăn trồi lên và ló ra cái đầu nho nhỏ, bé tròn mắt tò mò nhìn phụ thân mình đang đánh trận giả “cha cha, con đói đói”.
“Sao con vào phòng được?…”, đi chuẩn bị sữa cho con, tiểu Điềm dở khóc dở cười hỏi. “Hai người vốn đâu khóa cửa phòng đâu!”, nhận ly sữa ấm trong tay, Bánh Bao hớp hớp uống.
A ngạo ở trong phòng, lật chăn đập gối, hờn chết đi được. Phải sớm tống đứa nhỏ đi học thôi!
[…]
Đến tuổi đến trường, bé không thèm về nhà nữa mà chạy sang quán bar của lão nhị trú ở đó, có hai anh Alpha và chị Omega rất xinh đẹp chơi với bé.
“Chị ơi, khám sức khỏe là gì?”, Bánh Bao chớp cặp mắt to tròn đen láy hỏi.
“Khám sức khỏe là xem cơ thể em khỏe mạnh không và xem em là O, A hay B á!”, cô bé với đầm công chúa vui vẻ trả lời.
“A, O, B là gì ạ?”, Bánh Bao lại hỏi.
“A, O, B là…
Bánh Bao nhỏ cầm giấy khám sức khỏe trên tay, hào hứng chạy ngay về nhà khoe cha của bé “cha cha! Con là Alpha ạ!”. Tiểu Điềm nhìn đứa nhỏ nhà mình, hai má phúng phính hồng hào, mùi sữa thơm thơm quanh người bé, thế mà lại là Alpha cơ.
“Vậy nói bố nghe hình mẫu Omega của con nào?”, A Ngạo bồng con trai mình lên, để bé ngồi lên đùi mình chơi.
“Giống bố ạ! Trong lớp con có một bạn tính tình cũng mạnh mẽ y chang bố luôn!”, Bánh Bao hào hứng đáp. Không chú ý mặt hai vị phụ huynh đã trắng xanh rồi đen một mảng.
Con à, bố con là Alpha mà…
[…]
Tiểu Bánh Bao thích một cậu bạn trong lớp. Tên cậu bé ấy là Khôi, là Alpha giống Bánh Bao. Trước khi khám sức khỏe, Khôi rất thân với Bánh Bao, cậu bé luôn bảo vệ và yêu mến bé, mãi đến khi biết bé là Alpha giống Khôi thì cậu bé không còn thân thiết với Bánh Bao nữa.
Chẳng khác gì thất tình là bao. Bé từng tức giận mà leo lên bàn giáo viên, chống nạnh gào lên “Khôi khốn khiếp! Tôi sẽ xinh đẹp lên để cậu biết thế nào là hối hận vì xa lánh tôi!”. Đứa nhỏ tiểu học mà được dũng khí thế này, gia đình thiệt bá đạo mà.
Vì trường nối liền ba cấp nên anh chị họ của bé từ khối trên biết, vội chạy xuống khối tiểu học mà dỗ tiểu Bánh Bao.
Con đường quen Omega trắng trắng nõn nõn của tiểu Khôi sẽ vô cùng vô cùng chông gai vì va phải Bánh Bao nhỏ nha.
Chuyện tương lai hãy để tương lai biết nhé.
=)))))))) Hai đứa nhỏ này, phiên ngoại nhắc đến nhé. Còn hai anh và một chị họ của Bánh Bao chính là con của TaeKyo trong “Này Anh Chịu Trách Nhiệm Đi”.