Thân đến mức khi Annie qua thăm thì thấy cảnh tiểu Điềm cùng anh nào đấy cười đùa đánh yêu, bẹo má thương, tiểu Điềm còn cho người ta là hành động như muốn cắn má mình.
“Không được! Lão Ngũ à! Anh không có ý thức rằng chính mình là Omega sao?!”, Annie là lão Thất, là Alpha nhưng lúc nào cũng ra dáng anh chị hơn tiểu Điềm, huống hồ cô đã có lão bà cho riêng bản thân.
Tiểu Điềm lúng túng nhìn cô em gái xinh đẹp cường hãn trước mặt, không biết nên đáp lời ra làm sao để không bị đuối lý 囧 đúng là không có tiền đồ.
“Ngu ngốc. Lúc trước ai nhìn thấy tôi đã nhất kiến chung tình, keo sơn gắn bó chứ? Điềm, anh đừng nghe Annie xàm ngôn, cô ấy ngày trước còn hơn hai người bây giờ nữa.”, Mie nhàn nhạt lên tiếng giải vây cho tiểu Điềm. Mie là omega của Annie, là em dâu của cậu. Cô gái tốt, luôn giúp cậu thoát khỏi những lần bị nói dồn.
“Lại bênh nhau…”, đỡ trán. Annie không nghĩ Omega nhà mình lại cắn mình một cái như vậy, cô ôm lấy Mie, nghĩ trong đầu tối nay làm bao nhiêu lần để đòi bồi thường cho chuyện này.
Tiểu Điềm cười cười, thả vào tay Mie hủ kẹo nhỏ, cậu nhớ rõ là em dâu thích nhất kẹo dẻo nha.
“Annie, kì thật không cần lo cho anh đâu mà… Tụi anh thân thiết nên mới đùa giỡn với nhau như vậy thôi, chứ tụi anh còn có chừng mực mà”
“Phải rồi phải rồi, có chừng mực nên anh để người kia dí mũi sát đầu a! Hôm nay là đầu, ngày mai là cổ thì sao chứ!? Anh nhìn vết xe đổ của bé út đi! () May mắn thì còn chịu trách nhiệm, xui xui lại phải nặng gánh một mình nuôi con!”, Annie thiết nghĩ đầu cô chắc khói bốc khét lẹt rồi.
Mie chớp mắt nhìn Annie, tiểu Điềm làm hành động ngoáy tai để nghe cho rõ, rồi cả hai đồng thanh “còn những anh em khác thì thế nào? Sao lại gọi là một mình chứ? Nhà đông anh em vứt trôi sông hết sao?”
Annie không đỡ nổi xô máu chó này. Công kích từ cả hai phía khiến cô cảm thấy khuyên can vô hiệu. Dứt khoát nắm tay Mie, cáo từ với anh trai và ra về.
Lục đục đóng cửa cẩn thận, tiểu Điềm mở gói đồ em gái mang đến. Trừ hương liệu, mấy trái cây, nước ép hoa quả thì còn có sổ note ‘những điều cần biết của O khi sống một mình’. Tiểu Điềm lật lật xem qua, quả thật là những kiến thức cơ bản để tự bảo vệ bản thân, còn có… ‘Omega không nên quá thân thiết với Alpha, lâu ngày ám mùi sẽ khó mà rời khỏi nhau’.
“Nhảm nhí”, tiểu Điềm hừ nhẹ. Cuối cùng, cuốn sách bị quăng vào góc kệ lãng quên.
Mỗi ngày ngâm hương liệu gần cả tiếng, đến con mèo ngốc còn bị ảnh hưởng mùi của cậu thì A Ngạo lấy đâu ra sức mạnh để ám mùi lên cậu chứ, mơ hão sao?
Hôm nay tiểu Điềm ngâm mình trong hương cam thảo. Ngâm mình xong thì như thường lệ lăn mông ra ban công ngắm sao hóng gió và dùng sữa.
“Tiểu Điềm?”
Cậu ngóc đầu dậy, vui mừng đi đến bên thanh chắn mà vẫy tay “a Ngạo tối mát!”.
Anh nhìn hành động trẻ con của cậu, không khỏi mỉm cười. Ban nãy mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi thì anh vô tình ngửi được mùi thơm mát, tò mò ra ngoài xem thì không nghĩ là mùi thơm của tiểu Điềm.
“Nay lại đổi hương liệu sao?”, đứa nhỏ này mỗi ngày đều ngâm mình trong hương liệu, bình thường anh dị ứng với mùi hương nhưng chỉ cần đứng gần cậu thì mùi Omega hoà quyện hương liệu khiến anh cảm thấy mát dịu và thư thái.
Tiểu Điểm tự ngửi thử tay mình, thành thật đáp “dạ vâng! Nay là hương cam thảo í! A Ngạo muốn dùng thử không? Em có mấy gói dành cho Alpha nữa, mua về tính thử nghiệm nha”.
Ma xui quỷ khiến, A Ngạo gật đầu “được, em đưa tôi dùng thử xem?”, dõi theo bóng lưng của cậu chạy vào phòng rồi lại chạy ra, đến khi chụp lấy gói hương liệu màu xanh trong tay, đọc dòng chữ ‘devil’s night’, mí mắt anh giật giật, đêm ác quỷ, tên ngu ngốc gì thế này.
Dù chê cái tên nhưng anh vẫn thử dùng ngay vào sáng sớm hôm sau.
“Mùi không tệ”, tiểu Điềm theo thói quen tựa sát vào anh, nhẹ cọ mặt để anh xoa đầu cậu và nói “sáng tốt lành, em thích thì tốt rồi”.
Những người dùng chung thang máy hôm ấy căn bản không tin nổi tiểu Điềm và A Ngạo chỉ là bạn thân như họ nói, rõ ràng còn hơn cả mức bạn thân kia mà! Là do trì độn đó.
“Oh well well, hôm nay thơm vậy? Giám đốc ngài có hẹn với người đẹp Omega nào sao? Dùng hương liệu thế này”, thư ký không khỏi ngạc nhiên vì A Ngạo khác hẳn mọi hôm.
Anh nhẹ cười “là tiểu Omega hàng xóm tặng cho nên hôm nay dùng thử”.
Thư ký khựng tay, vội lấy lại bình tĩnh cầm tài liệu lên. Trước khi hoàn toàn khép cửa thì hắn hướng giám đốc, nói “đùa giỡn con người ta là không tốt, ngài thích thì nên nghiêm túc chuyện tình cảm luôn đi”.
Trầm mặc sau tiếng đóng cửa. Anh chưa nghĩ đến chuyện sẽ có Omega cho mình, bên cạnh anh có tiểu Điềm chắc đủ rồi đi? Chẳng cần người yêu làm gì cho mệt thân.
() truyện ‘này anh! Chịu trách nhiệm đi’ kể về tiểu thụ bị đánh dấu sau gáy, may mà tiểu công có trách nhiệm …
Không liên quan tự nhiên khúc cuối thấy không khác gì #friendzone Σ(゚д゚lll)