Mạnh Quân thoáng nhìn Trần Phi, sau đó chuyển ánh mắt qua xác con nhện thật lâu, mày hơi cau. Trông hình dạng sinh vật đột biến này chẳng hề dễ chơi, không ngờ hắn lại giải quyết nhanh gọn.
- Không sao. - Trần Phi đứng dậy nói - Chắc mọi người đói cả rồi, chúng ta xuống dưới dùng bữa thôi!
Cả bọn lục tục rời phòng, riêng Bạch Yến vẫn nán lại. Nàng đã mặc đồ chỉn chu, khi nãy vừa chạy về phòng liền hối thúc Thanh Hương và Tiểu My đi gọi người, tiếp đó tranh thủ mặc y phục rồi chạy ngay sang đây, may mà Trần Phi vẫn bình an vô sự.
- Sao bạn chưa xuống? - Nàng hỏi.
Trần Phi chỉ cái xác nhện:
- Tôi dọn nó đã. Bạn cứ đi trước, tôi sẽ xuống sau!
- À, không nói sớm. Bên phòng tôi có mấy cái thùng vứt bừa bãi, để tôi lấy qua.
Nói rồi không đợi hắn đáp, Bạch Yến tất tả về phòng, lát sau cầm qua một cái thùng xốp to.
- Cảm ơn!
Trần Phi đón lấy, bỏ xác nhện vào rồi đem vứt ở cuối hành lang. Quay về phòng, hắn chưa vội xuống mà vào nhà tắm kiểm tra một lượt. Trên trần nhà tắm thủng một lỗ to nham nhở, có lẽ con nhện xé vỡ lớp la phông chui xuống.
Trần Phi bắc ghế leo lên, soi đèn pin quan sát không thấy gì khác thường, trên này hoàn toàn trống trải, chỉ có mạng nhện giăng đầy. Dù vậy hắn vẫn không yên tâm để Nguyễn Huy lại một mình nên cõng theo gã, cùng Bạch Yến đi xuống sảnh.
Mọi người ngồi lố nhố nóng ruột đợi bên dưới. Vừa thấy Trần Phi, Mạnh Quân liền bảo:
- Tôi đã xem qua sơ đồ khách sạn. Chúng ta đi vòng sang bên hông, ngay sau lưng khách sạn là nhà hàng, có lẽ dưới đó vẫn còn dụng cụ nấu nướng. Theo ý tôi thì đây là bữa ăn đầu tiên sau khi khởi hành, mọi người cần được ăn no thoải mái một bữa để lấy sức. Cậu thấy thế nào?
Ánh mắt mọi người đổ dồn tới Trần Phi. Hiện giờ tiếng nói của hắn và Mạnh Quân rất có sức nặng, làm việc gì cũng phải thông qua hai người.
Trần Phi nói:
- Anh cũng thấy rồi, trên xe chỉ có đồ khô. Ăn tối thì mỗi người một bát mì, thêm ít thịt hộp và trứng là ổn thỏa.
- Vậy sao được. - Mạnh Quân lắc đầu - Thế này nhé, cậu cứ chiếu theo khẩu phần mỗi người mà phân chia. Tôi sẽ góp thêm thức ăn.
- Tùy anh. Được vậy càng tốt! - Trần Phi không có lý do gì để từ chối, dù mơ hồ cảm nhận Mạnh Quân đang tìm cách lấy lòng cả nhóm.
Bọn họ rời khỏi khách sạn, đi vòng xuống phía sau. Ngoài này toàn bộ đều lát gạch nhám, khuôn viên rộng rãi, đây đó trồng rất nhiều loại cây cảnh, thoạt nhìn hệt một công viên thu nhỏ. Chỉ có điều lâu ngày thiếu tay người chăm sóc nên cây cối mọc lỉa chỉa không còn ra hình dáng gì, cỏ dại um tùm chen lấn làm nứt nẻ nhiều nơi, phủ kín lối đi.
Đội hình vẫn sắp xếp giống trước kia, Mạnh Quân đi đầu kiểm tra, Trần Phi bọc hậu.
Mạnh Quân cầm Dao Mổ Chó liên tục phạt ngang, quét sạch những bụi cỏ dại cao gần tới ngực mở đường. Không thấy y sử dụng trường thương lấy được trong quân khu, có lẽ đã cất vào nhẫn để tránh gây chú ý.
Đang đi ngon trớn, đột ngột Mạnh Quân kéo Gia Mỹ nhảy lùi thật nhanh, kịp thời tránh được cú táp mạnh từ một con rắn xanh to bằng bắp đùi nấp trong bụi cỏ trước mặt thình lình xông ra.
Tốc độ con rắn khá nhanh song Mạnh Quân vẫn nhanh hơn, y tung người lên cao, vung dao chém xuống đầu nó.
Bộp!
Vảy rắn rất dày và cứng, Dao Mổ Chó chém trúng bị dội ngược trở về.
Thân hình Mạnh Quân còn đang lơ lửng trên không trung, con rắn bỗng chống đuôi xuống đất, cơ thể dài mấy mét dựng đứng thẳng tắp như mũi tên táp lên, cái miệng đỏ lòm há rộng toang hoác muốn nuốt chửng y.
- Trần Phi, mau hỗ trợ anh ấy! - Gia Mỹ cuống quýt gọi, cứ sợ Mạnh Quân xảy ra chuyện.
Trần Phi hờ hững nói:
- Nó chết ngay thôi.
Hắn đã sớm nhận ra con rắn này chỉ là loại rắn lục đột biến, ngoài thân hình to lớn và tốc độ nhanh một chút thì không có gì đáng ngại. So ra, con nhện khổng lồ khi nãy tấn công hắn nguy hiểm hơn gấp bội.
Trần Phi đoán không sai. Mạnh Quân đạp chân này lên chân kia mượn đà lộn một vòng, dễ dàng tránh được cú táp hung bạo. Thân hình y chổng ngược, đầu dưới thân trên đâm thẳng Dao Mổ Chó vào miệng con rắn đang há to kêu lên những tiếng phì phì quái dị.
Phập!
Dao Mổ Chó cắm ngập vào miệng con rắn, máu từ sâu bên trong phọt ra ào ạt. Nó kinh hãi co cơ thể dài thượt lại, hấp tấp trườn đi chạy trốn.
Mạnh Quân cười một tràng ngạo nghễ, thần tốc vọt tới chặn đầu, ánh dao lạnh lẽo chớp lên.
Phập!
Dao Mổ Chó phạt ngang miệng rắn, xẻ dọc nó ra làm đôi gần nửa thân mới dừng lại. Nội tạng và máu con vật tội nghiệp đổ tràn đất, bốc mùi tanh tưởi.
Cạnh xác rắn rơi vài đồng xu, ngoài ra không có thêm vật phẩm gì khác.
Mạnh Quân hơi thất vọng nhặt mấy xu lẻ lên, dù thế vẫn khá hài lòng khi nhìn thần sắc mọi người. Y là người trong quân đội, lại là sĩ quan cấp cao nên thừa biết muốn kẻ khác tin phục vâng lệnh thì phải có ân và uy. Thiếu một trong hai thứ này đều không được.
Hiện tại mục đích chấn nhiếp đã đạt, tất cả đều bị tràng cảnh máu tanh vừa rồi gây ấn tượng mạnh. Nhất là bọn Mai Hùng, Lê Minh Dũng càng thêm khâm phục sùng bái Mạnh Quân.
- Đi thôi!
Mạnh Quân thoải mái khoát tay, tiếp tục dẫn đầu.
Từ lúc con rắn bị giết chết nhanh chóng, mọi người một đường đi tới không xảy ra thêm chuyện gì. Sinh vật đột biến thường rất hiếm gặp, chỉ trong tối nay xuất hiện hai con đã là rất hi hữu, mà cũng có thể bọn chúng biết nhóm Trần Phi không dễ chọc nên chủ động tránh lui.
Lát sau, bọn họ tới trước cửa nhà hàng. Khu này xây dựng hoàn toàn biệt lập với khách sạn, chiếm một khoảnh đất lớn. Chỉ riêng cửa ra vào đã rộng mấy chục mét, kiến trúc hiện đại trang nhã, hoàn toàn tương xứng với tòa khách sạn bề thế phía trước.
Mọi người cầm nến và đèn pin chậm rãi tiến vào. Trong này tối tăm ẩm thấp, thiết kế theo lối không gian mở, trên diện tích mấy trăm mét vuông xếp đầy những bộ bàn ghế ăn phủ bụi dày. Xuyên ra phía sau là nhà bếp rộng rãi còn đầy đủ dụng cụ, dao thớt, chén đĩa không thiếu.
Cả bọn chia nhau cắm nến xung quanh. Ánh nến lung linh soi rọi khắp nhà hàng, tuy không đủ sáng nhưng cũng khiến nơi này ấm cúng hơn đôi chút.
Cạch!
Bạch Yến bật thử bếp ga xem còn sử dụng được không, tia lửa nháng lên rồi cháy rừng rực, soi tỏ một vùng, trong đêm tối vô cùng hút mắt.
Mấy cô gái thấy vậy vui vẻ bật thử cả chục bếp khác, trong đó có vài cái còn dùng được. Bọn họ cặm cụi lau chùi sơ trong này để tránh bụi bẩn bám vào thức ăn.
Trần Phi nói với Gia Mỹ:
- Khẩu phần mỗi người một gói mì, một quả trứng, hai lát thịt hộp. Chị cứ theo đó mà phân phối, nhớ ghi lại chi tiết nhé!
- Tôi biết rồi. - Gia Mỹ đáp.
- À, thêm một chai nước suối nữa. Riêng hai người kia đã lấy trên xe thì không có phần.
Đi được vài bước, Trần Phi hơi ngoái đầu nói rồi tiếp tục ra trước nhà hàng, sau lưng có tiếng bọn Mai Hùng lầm bầm chửi rủa hắn keo kiệt, tính toán như đàn bà.
- Thôi, nói xấu người vắng mặt không nên! - Mạnh Quân lấy từ trong nhẫn ra một đống thức ăn tươi bao gồm khá nhiều rau củ, một tảng thịt bò lớn và hai con gà đã sơ chế sạch sẽ đặt lên khuôn bếp - Tôi còn kha khá thức ăn, mọi người cứ dùng thỏa thích!
Trông mớ thực phẩm tươi ngon, Mai Hùng nuốt nước bọt ừng ực, chỉ muốn lao tới ăn tươi luôn. Gã nịnh nọt:
- Chỉ có anh là rộng rãi! Tôi nghĩ đưa anh lên làm trưởng nhóm rất hợp lý. Tên đàn bà kia không xứng đáng!
- Chuẩn rồi. - Lê Minh Dũng lập tức phụ họa, hai tên này luôn cực kỳ ăn ý - Lãnh đạo phải là người có năng lực, có tầm nhìn và đắc nhân tâm, được mọi người nể phục. Trần Phi chỉ có chút năng lực, ngoài ra chẳng còn gì hơn người.
- Ha ha, nói đúng lắm!
Hai gã vỗ vai nhau cười ha hả, điệu bộ vô cùng khó coi.
Đang cười cợt bỗng nhiên nghe nhột nhạt, bọn họ nhìn sang phát hiện Bạch Yến lạnh nhạt ngó mình thì chột dạ nín bặt, bụng giật thon thót.
Không nói ra nhưng ai cũng biết mối quan hệ giữa nàng và Trần Phi có gì đó không bình thường. Chỉ riêng việc Bạch Yến là người đầu tiên biết chuyện Trần Phi bị con nhện khổng lồ tấn công, chạy đi cầu cứu mọi người đã đủ chứng minh.
Chuyện xảy ra trong phòng riêng của Trần Phi, sao nàng lại biết? Phải chăng khi đó hai người đang đóng kín cửa và làm gì đó???
Tất nhiên, suy nghĩ theo chiều hướng đen tối thế này chỉ có đầu óc của bọn Lương Nhật, Mai Hùng và Lê Minh Dũng. Nhưng đó là lý do họ e ngại Bạch Yến, sợ nàng mách Trần Phi thì phiền. Tên khốn kia thuộc dạng máu lạnh, chưa khi nào nể tình bạn học cùng trường.
- A, mấy bạn nấu nướng đi! Bọn tôi ra xe lấy thức ăn vào. - Mai Hùng lập bập kéo Lê Minh Dũng ba chân bốn cẳng chạy mất dạng.
Bạch Yến tức giận nhìn theo hai tên kia, thấy bất bình thay cho Trần Phi. Hắn có ơn cứu giúp, chu cấp thức ăn nước uống cho mọi người, thế nhưng bọn họ đã chẳng biết ơn còn oán trách.
Lòng dạ con người thật khó lường!
Chỉ tiếc nàng thân gái yếu đuối, bằng không nhất định trị họ một trận ra trò.
- Tôi rửa gà và bò. Thanh Hương, Bạch Yến lo rau củ nhé! Còn Tiểu My... - Gia Mỹ đang phân công, nhìn quanh không thấy Tiểu My, ngạc nhiên hỏi - Ủa, Tiểu My đâu rồi?
Lương Nhật hất hàm ra ngoài:
- Cô ấy đang tâm sự với Trần Phi.
Vừa nói gã vừa liếc qua Bạch Yến chờ đợi. Quả nhiên nàng nghe vậy liền ngó ra, vẻ mặt hình như không vui.
"Con điếm khốn kiếp, chưa gì đã ghen tuông!" - Lương Nhật thầm mắng.
- Sao anh không ra khênh đồ, ở đây làm gì? - Bạch Yến bỗng trút giận lên đầu Lương Nhật.
Gã nhún vai:
- Tôi lái xe cả ngày mệt rồi, phải được nghỉ ngơi chứ? Mà này, tôi không phải Tiểu My, đừng chỉa mũi dùi vào tôi!
- Anh...
Bạch Yến giật mình, định thanh minh thì Lương Nhật đã bỏ đi.
Mặt nàng ửng hồng, tự thấy mình đúng là vô lý thật, đã vậy còn ghen vớ vẩn. Rất lâu rồi, dù nhiều người theo đuổi nhưng Bạch Yến chưa bao giờ trải qua cảm giác khó chịu giống như vừa nãy. Tâm hồn thiếu nữ ngây thơ không cách nào lý giải cho hành động mới bộc phát.
- Hi hi, biết rồi nhé! - Thanh Hương kéo tay nàng, châm chọc.
Bạch Yến đơ người, miệng rối rít:
- Biết gì chứ? Cậu đừng nghe lời anh ta rồi nghĩ lung tung! Tôi không có gì với Trần Phi hết!
- Ơ kìa, tôi đã nói gì đâu. - Thanh Hương càng thêm cười ngặt nghẽo - Cậu có tật giật mình thôi!
- Cậu... Hứ, không nói nữa, lo làm đồ ăn đi!
Bạch Yến giận dỗi ôm mớ rau củ lại sàn nước, cắm cúi cắt cắt rửa rửa.
Gia Mỹ phì cười:
- Đừng chọc em ấy nữa...
Mạnh Quân khoanh tay ngồi một bên, khóe môi treo nụ cười đầy hàm ý.
Tiếng cười nói rộn rã trong bếp kèm theo thanh âm hờn giận của Bạch Yến đem lại chút sinh khí, xóa tan không gian lạnh lẽo. Lâu rồi các nàng mới có giây phút thoải mái như vậy, tạm thời không phải lo nghĩ gì.
...
Trong khi đó, ở trước nhà hàng, đúng là Trần Phi đang trò chuyện cùng Tiểu My thật, tuy nhiên sự việc không như Bạch Yến lo lắng.
Hắn vừa đặt mông xuống ghế. Tiểu My từ đâu đi tới nói:
- Tôi muốn nhờ bạn chuyện này...
- Cứ nói, nhưng tôi không hứa trước! - Trần Phi bình thản.
Nàng đắn đo một hồi, mím môi:
- Tôi biết bạn và mọi người đều rất xem thường tôi! Không sao cả, tôi chẳng muốn bào chữa gì...
- Đừng nói những lời vô nghĩa, vào thẳng vấn đề đi! - Trần Phi gạt ngang, nhìn thẳng vào mắt nàng - Còn nữa, tôi không xem thường bạn!
Bị ánh mắt hắn xoáy sâu, cơ thể Tiểu My thoáng run lên, nội tâm chợt nảy sinh cảm giác kỳ lạ, có lẽ là xúc động vì câu nói kia. Nàng ngập ngừng:
- Vậy... Bạn có thể giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn không? Tôi ghét bản thân cứ mãi vô dụng thế này, ghét những ánh mắt khinh bỉ kia!
Trần Phi chợt hỏi:
- Giúp bạn, tôi được gì?
- Tôi... - Tiểu My đỏ mặt, cúi đầu nói thật khẽ - Miễn bạn đừng đòi hỏi chuyện ấy... còn lại đều được!
Trần Phi ngẩn người, hình như nàng ta đã hiểu lầm ý hắn.
- Tôi không có hứng thú, khỏi lo! - Hắn nói.
Tiểu My ngẩng mặt lên, dè dặt:
- Bạn đồng ý giúp tôi chứ? Tôi chấp nhận tất cả điều kiện bạn đưa ra!
- Sao bạn không nhờ những người khác?
- Ở đây chỉ có bạn và anh Mạnh Quân đủ khả năng giúp tôi. - Tiểu My khẩn khoản nói - Tôi tin tưởng bạn hơn!
- Ồ! - Trần Phi khá bất ngờ, bật cười - Vì điều gì?
- Không vì điều gì cả, trực giác mách bảo tôi như vậy.
Trần Phi đăm chiêu giây lát, gật nhẹ:
- Tôi giúp bạn cũng được. Đổi lại, bạn phải tuyệt đối nghe lời tôi!
- Được. Tôi nhất định không bao giờ trái lệnh! - Tiểu My đáp ứng rất nhanh, giống như đã chuẩn bị sẵn tư tưởng.
- Thỏa thuận xong. Bạn vào phụ mọi người nấu ăn đi, tốt nhất đừng kể chuyện này với bất cứ ai!
Những người kia biết cũng chẳng sao, đâu phải hắn ép uổng gì nàng. Nhưng giấu được vẫn tốt hơn, lời đề nghị của Tiểu My giúp Trần Phi nảy ra một ý hay.
Nghe hắn căn dặn, Tiểu My liền đáp ứng, gương mặt trắng trẻo xinh xắn giũ sạch nét u ám trước đó, tươi tỉnh chạy trở lại bếp.
Lương Nhật đứng trong một góc chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Tuy hai người kia nói rất nhỏ, lại đứng xa không nghe rõ nhưng gã vẫn mơ hồ đoán được họ trao đổi điều gì, âm thầm lưu ý.
Bàn tay Lương Nhật xoay xoay cây gậy Mạnh Quân cho khi trước, cúi đầu ngẫm nghĩ rất lâu. Đến khi ngước lên, bắt gặp ánh mắt Trần Phi âm u xạ qua phía này, gã bỏ ra ngoài sân. Bản thân gã còn yếu ớt, nhịn tên kia một chút sẽ tốt hơn.
Trần Phi bước theo ra, nhìn thấy bọn Mai Hùng đang hì hục khiêng đồ bèn nói:
- Hai cậu đem toàn bộ lên tầng 2 cất vào phòng trống, đừng chừa lại thứ gì!
- Không phải chứ? - Mai Hùng ném mạnh thùng mì gói xuống đất, càu nhàu - Chúng ta chỉ trú lại một đêm, bày vẽ làm gì? Khiêng cả đống này lên tới đó mệt đứt hơi chứ đâu phải chuyện đùa!
- Phải đấy, cậu đừng thấy bọn tôi nhịn mà làm tới! Giờ vác lên rồi mai ai vác xuống đây? - Lê Minh Dũng tức tối lau mồ hôi chảy ướt mặt.
- Tất nhiên vẫn là hai cậu. - Mặc kệ bọn gã phản ứng, Trần Phi thờ ơ nói - Một là làm theo, hai là rời khỏi nơi này.
Hai tên kia giận muốn xịt khói lỗ mũi, nghiến răng nghiến lợi ken két nhưng không làm gì được, sau cùng đành chán nản quay về xe vác thêm mấy thùng khác vào, mồ hôi mồ kê đổ như tắm. Muốn chuyển hết đống này lên tầng 2, bọn họ không đi chục chuyến không xong.
Trần Phi đảo mắt qua Lương Nhật:
- Chờ bọn họ làm xong, cậu lập tức dời xe đi nơi khác! Tốt nhất là giấu kín sau khách sạn, đừng để ai phát hiện!
- Biết rồi. - Lương Nhật lạnh nhạt - Sợ có kẻ xấu dòm ngó sao?
- Cẩn thận vẫn hơn!
Trần Phi xoay người đi vào nhà hàng, ném lại một câu.