• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên chiếc xe bảy chỗ, tên nhóc Thiên Lôi ngồi cạnh gã lái xe râu rậm, mặt mũi bặm trợn. Lúc này, Thiên Lôi chồm qua nói gì đó vào tai gã râu rậm, tay chỉ chỉ lên trước. 

Gã kia bỗng cho xe giảm tốc, chầm chậm chạy tới khúc quanh nơi nhóm Trần Phi phục kích.

Khi chiếc bảy chỗ lướt ngang qua, một chùm tơ nhện từ tay Trần Phi phóng ra chụp lấy hông xe, toàn lực giật mạnh.

Rầm!!!

Chiếc xe đang phăm phăm chạy tới, thình lình bị kéo đâm sầm vào chân núi, những kẻ ngồi trong xe giật mình kêu la ầm ĩ. 

Trần Phi từ trong lùm cây nhảy thẳng lên đầu xe, một nhát đao phá vỡ nát kính xe, tiếp đó mũi đao đâm sâu vào cổ tên cầm lái, không để gã kịp điều khiển vô lăng chạy đi.

Phụp!

Cú đâm trúng ngay động mạch cổ, một dòng máu nóng phún ra thành vòi, phọt thẳng vào Thiên Lôi ngồi cạnh khiến tên nhóc hoảng hốt kêu lớn, mở cửa xe tông ra ngoài.

Đám ngồi sau trấn tĩnh tinh thần, nhao nhao cầm vũ khí nhảy khỏi xe, nhào tới tấn công Trần Phi. Tiếng chửi thề, la ó um trời.

- Đ* mẹ, chém chết mẹ thằng lỏi kia tụi bây!

- Móa, nó chán sống rồi!

Song bọn chúng chưa kịp làm gì, Mạnh Quân bất thần nhảy xổ ra, trường thương đỏ rực quét ngang một đường.

Phập!

Cơ thể một tên đứt lìa ngang hông, ruột đổ thành đống tung tóe.

Tên khác thấy mũi thương xẹt tới liền hối hả vung Dao Mổ Chó đỡ.

Keng!

Lưỡi dao vừa va trúng mũi thương lập tức gãy đôi, gã thất kinh toan thối lui nhưng đã muộn, thân bị chém thành hai khúc, ngã xuống mặt đường chết không kịp ngáp.

Phía đầu xe, hai tên khác hung hãn tiếp cận nhanh chóng bị Trần Phi chém bay đầu. Trong nháy mắt, cả đám chục tên đã chết phân nửa. Đám còn lại kinh hoàng hấp tấp lùi về sau, một gã móc ra khẩu súng ngắn chỉa thẳng vào đầu Thiên Lôi, quát lớn:

- Đ* mẹ, mày là tay trong hả? Sao lúc nãy báo tụi nó chết hết chỉ còn một người?

- Em... không biết! Bọn chúng tự dưng từ đâu chui ra... - Cơ thể Thiên Lôi cứng đờ vì sợ, lắp bắp giải thích.

Gã kia cười lạnh, ngón tay siết cò súng:

- Khỏi nói nhiều, vĩnh biệt mày!

Đoàng!

Nghe tiếng nổ chát chúa, Thiên Lôi nhắm tịt cả hai mắt, thầm nhủ phen này toi mạng rồi, sợ đến mức tim muốn ngừng đập. 

Đột nhiên, gã cảm thấy bị thứ gì đó kéo bay sang bên, ngã một cú đau điếng. 

Thiên Lôi mở bừng mắt, mừng rỡ phát hiện mình vẫn chưa chết, đang nằm bên vệ đường bèn lồm cồm bò dậy, trông thấy Tiểu My nấp trong lùm cây đưa tay ngoắc ngoắc liền nhào tới chui vào.

Gã nọ bắn trật vào không khí, trông thấy Trần Phi ra tay cứu thằng nhóc Thiên Lôi thì tức tối gầm lên, chuyển mục tiêu chỉa súng vào hắn:

- Mày muốn thế mạng hả?

Đoàng! Đoàng!

Hai viên đạn rú rít bay ra khỏi nòng súng đen ngòm, cuộn xoáy tới chỗ Trần Phi. Hắn lắc người tạt sang bên, tránh được mấy phát đạn rồi thần tốc lao tới gã cầm súng.

Tên nọ phát giác toàn bộ mấy phát bắn đều rơi vào hư không, thoáng ngây ngẩn, không tin nổi lại có người tránh được đạn. Gã cập rập nâng súng bằng cả hai tay, ngắm kĩ Trần Phi đang phóng tới gần, tức giận nổ thêm mấy phát.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Trần Phi tung người lên cao, cơ thể vẽ một đường cong hoàn mĩ trên không, bỏ qua mấy viên đạn xé gió vèo vèo bên dưới, Trảm Ma Đao bổ thẳng xuống đỉnh đầu tên kia đang kinh hãi ngó lên.

Phập!

Cả đầu và toàn thân gã bị xả đôi xuống tận chân, ruột gan lòng thòng.

- Mẹ nó, gặp quỷ rồi!

- Chạy nhanh tụi bây!!

Những tên còn sống tận mắt chứng kiến màn vừa rồi thì mất hết ý chí chiến đấu, kinh hoàng kéo nhau bỏ chạy.

Trần Phi và Mạnh Quân đuổi theo, chốc lát đã biến cả đám thành những cái xác không hồn, theo ý Trần Phi chỉ chừa lại đúng một tên để điều tra tin tức.

Bọn hắn tìm kiếm trên thi thể mấy kẻ nọ song chỉ lấy được vài con Dao Mổ Chó và khẩu súng ngắn hết đạn khi nãy, ngoài ra không phát hiện gì thêm. Lũ này cũng là người chơi nhưng thực lực còn rất kém, không có bao nhiêu trang bị.

Mạnh Quân nắm cổ áo tên sống sót duy nhất lôi xềnh xệch tới chỗ chiếc xe rồi ném mạnh khiến gã ngã lăn quay, hất hàm hỏi:

- Tụi mày còn bao nhiêu người chơi? Nói mau!

Tên kia tầm hai mươi tuổi, đầu nhuộm vàng chóe, mặc áo thun sát nách khoe hai cánh tay xăm trổ dày đặc. Hồn vía gã chui hết xuống đít, khóc lóc quỳ lạy bọn hắn như tế sao:

- Em lạy các anh, xin các anh tha chết cho em! Hỏi gì em cũng nói!

Thiên Lôi ở trong nhìn ra âm thầm bĩu môi. Thằng khốn này bình thường hay lên mặt tỏ vẻ, không ngờ tới lúc đụng chuyện lại than khóc còn thua cả con chó.

- Được. Nói đi! - Mạnh Quân lừ mắt. Lũ giang hồ thôn này gặp kẻ yếu thì hổ báo cáo chồn, gặp người mạnh hơn thì nịnh nọt van xin, y còn lạ gì.

Tên kia nghe y đồng ý tha mạng, mừng còn hơn ông bà ông vãi đội mồ sống dậy, có bao nhiêu hiểu biết đều khai sạch. Gã thuộc đội săn thây ma, có vị trí tạm gọi là trọng yếu trong băng nhóm nên chuyện gã nắm được nhiều hơn Thiên Lôi. 

Theo lời gã đầu vàng, cả băng hiện tại có khoảng 20 mạng trở thành người chơi, trong đó mạnh nhất đương nhiên là đại ca mà bọn chúng thường gọi là anh Dĩ, nghe nói đã trên cấp 10. Toàn bộ trang bị lấy được đều do anh Dĩ phân phối, thế nên phần lớn đồ tốt đều bị tên đại ca giữ lại hoặc giao cho đàn em thân tín. 

Mạnh Quân hỏi:

- Thực lực tên Dĩ đó thế nào?

Gã đầu vàng nhăn mày nhíu trán hồi lâu như cố nhớ, lắc đầu:

- Em không rõ. Ngày thường anh Dĩ chỉ dẫn vài đàn em thân tín ra ngoài luyện cấp riêng, không cho bọn em đi cùng nên chưa khi nào thấy anh ấy ra tay.

- Nói vậy, gã ta dùng vũ khí, kỹ năng gì cậu cũng không nắm được à?

Nhìn sắc mặt tên cảnh sát rất không hài lòng, gã đầu vàng nuốt nước bọt khan, tâm trạng thấp thỏm nói:

- Thực tình em không biết. Có mấy lần bọn em tò mò hỏi han nhưng mấy người kia không nói, ngược lại còn bảo bọn em đừng nhiều chuyện!

Mạnh Quân nhìn sang Trần Phi:

- Cậu còn muốn hỏi gì không?

Tên đầu vàng ngó theo, gã vẫn nhớ như in cảnh tượng tên thanh niên này làm ra một loạt động tác chẳng khác nào siêu nhân, chém chết đồng bọn gã một cách tàn nhẫn song chẳng hề nhíu mày lấy một cái. Gã đầu vàng cảm thấy tên này còn đáng sợ hơn tên cảnh sát, nhất là khoản tàn nhẫn.

Bắt gặp tia mắt lạnh lùng từ Trần Phi, cả người gã đầu vàng như rơi vào hầm đá, cố nặn ra nụ cười cầu tình méo xệch. 

- Giết! - Trần Phi buông gọn.

Tên đầu vàng bủn rủn tay chân, cơ thể đang quỳ bỗng mềm nhũn ra. Gã lê lết bò tới gần Trần Phi, hai tay ôm cứng lấy chân hắn, khóc rống lên:

- Em xin anh! Tha chết cho em, sau này bắt em làm gì em cũng làm! Đừng giết em!!!

Trần Phi cau mày. Tên này giang hồ khỉ gì chứ, một chút nghĩa khí can đảm cũng chẳng có. 

Thấy Trần Phi im lặng, gã đầu vàng khấp khởi hi vọng, vừa khóc vừa chỉ tay vào miệng vực gần đó:

- Thậm chí các anh kêu em nhảy xuống đó, em cũng sẽ nhảy, không dám làm trái! Xin anh, đừng giết em bẩn tay!!

- Nhảy đi! - Trần Phi thản nhiên.

Tên đầu vàng sững người, rất muốn nhảy xuống dưới kia để chứng tỏ lòng trung thành, nhưng nghĩ lại gã đang xin tha mạng, giờ tự dưng nhảy xuống vực thẳm khác nào tự sát? 

Gã tiếp tục ôm chân Trần Phi, gào khóc:

- Không phải em không chịu nhảy, nhưng làm vậy phí phạm quá! Anh để em lại, phụ các anh giết tụi kia chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Xin anh, tha cho em!!

Trần Phi chép miệng:

- Cấp mấy rồi? Tên gì?

Lời này chẳng khác nào chấp nhận tha chết cho gã, tên đầu vàng mừng như điên vội đáp:

- Em cấp 3. Tên thì lâu rồi em không dùng, chỉ dùng biệt danh. Các anh cứ gọi em là Lửng Mật!

Mọi người nghe qua biệt danh của tên đầu vàng, suýt nữa phọt cơm. Loài động vật Lửng Mật gan lì, kể cả đối đầu hổ báo cũng không sợ, gọi gã là Lửng Mật quả thật quá mức sỉ nhục nó. Nhìn tới nhìn lui, có lẽ gã đầu vàng và con Lửng Mật chỉ giống nhau ở mỗi đầu tóc màu vàng vàng trắng trắng như trẻ trâu.

- Biệt danh nghe rất phong cách đấy! - Mạnh Quân buồn cười.

Trần Phi cũng không muốn lạm sát, tên này cấp độ 3, giữ lại vẫn có chút tác dụng. Hắn thảy một viên thuốc màu đỏ xuống trước mặt Lửng Mật:

- Uống đi!

Gã kia kinh nghi, run tay nhặt lấy viên thuốc:

- Đây là...

- Thuốc độc.

Trông thấy gã ngần ngừ, Trần Phi nhạt giọng:

- Chẳng phải cậu vừa nói nghe lời tôi sao? 

Thiên Lôi lò dò đi ra, có thêm một người đồng cảnh ngộ khiến tên nhóc rất vui sướng, mở miệng cổ vũ:

- Anh không muốn chết thì mau uống đi! Lúc nãy em cũng uống một viên rồi, không sao đâu!

Nom vẻ mặt thằng nhóc hí hửng khi thấy mình gặp họa, Lửng Mật nghiến răng ném viên thuốc vào miệng rồi hậm hực nuốt xuống. 

Chờ khi xác định Lửng Mật đã thực sự uống thuốc, Trần Phi quay đi, ném lại một câu:

- Tạm thời tha chết, liệu mà thể hiện cho tốt!

Lúc này, gã đầu vàng mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá nghìn cân đè nặng lồng ngực nãy giờ được gỡ bỏ. Gã cảm giác mình vừa lượn lờ trước cổng địa ngục mấy lần, may sao vẫn giữ được cái mạng, nhưng sinh lực trong cơ thể trôi tuột đâu hết, toàn thân nhũn như con chi chi.

Mạnh Quân bàn với Trần Phi:

- Bây giờ tính thế nào? Bọn chúng không dễ chơi như ta tưởng!

Trần Phi gật đầu. Nhóm này chỉ là mấy tên yếu nhất trong băng cho nên bọn hắn mới dễ dàng tiêu diệt. Người chơi từ cấp độ 10 trở lên đều rất khó lường, tố chất thân thể đã vượt xa người thường, lại thêm đủ loại trang bị, kỹ năng, giống như tên Lưu Kiệt Huy khi trước. Ai chết vào tay ai rất khó nói. Hơn nữa, bọn chúng rất đông người, càng không thể xem thường. Lợi thế duy nhất của bọn hắn hiện giờ chỉ là yếu tố bất ngờ, đám anh Dĩ kia chưa kịp phòng bị.

- Hay là chúng ta quay về? Theo tôi thấy, đâu cần thiết phải tìm bọn chúng làm gì?

Tiểu My từ đầu luôn im lặng theo dõi diễn biến, cũng biết băng nhóm kia không đơn giản, lên tiếng khuyên can. Nàng giống những cô gái chân yếu tay mềm khác, luôn rất sợ xung đột va chạm, lỡ như mấy người Trần Phi xảy ra chuyện thì số phận các nàng cũng bi thảm theo.

Trần Phi ra hiệu Lửng Mật tới gần, điều tra kĩ hơn:

- Bọn chúng có súng không?

Gã đầu vàng suy nghĩ một hồi mới đáp:

- Hình như có vài khẩu súng ngắn. Chủ yếu là đồ lậu bọn em mua trước khi xảy ra đại dịch, mỗi tên trưởng nhóm giữ một khẩu.

Như gã nói, hiện tại trong băng chia ra hai nhóm, gồm nhóm vừa chết sạch và một nhóm khác tinh nhuệ hơn, do kẻ tên Bình sẹo dẫn đầu, súng do tên này giữ. Về phần anh Dĩ, Lửng Mật không chắc chắn, nhưng nhớ mang máng tên kia có một khẩu Aka 47 luôn mang theo bên người.

Trần Phi nói với Mạnh Quân:

- Xem ra cần dùng tới số đạn dự phòng của anh rồi. 

Mạnh Quân cũng đang có ý này. Nếu quyết liều mạng với băng nhóm kia, tất phải dùng tới súng ống. Y còn đúng hai băng đạn, bèn lấy đưa cho Trần Phi một băng.

Trần Phi khẽ nói:

- Tôi có ý này. Nhưng trước tiên anh phải thay đồ, không thể mặc bộ cảnh phục đó được!

Không rõ Trần Phi muốn làm gì, song Mạnh Quân vẫn nhảy lên núi, chui vào một bụi rậm, lát sau trở ra đã thay đồ khác. 

Trần Phi chỉ tay vào những thi thể:

- Trong chúng có mấy kẻ đeo khẩu trang đội nón, rất khó nhìn rõ diện mạo. Ta có thể cải trang!

Nói đoạn hắn đeo khẩu trang, đội nón vào, kéo xuống che trán sùm sụp. Nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó nhận ra là ai. 

Mọi người bèn làm theo. Riêng Thiên Lôi và Lửng Mật bị Trần Phi ngăn lại:

- Hai cậu không cần, phải đưa mặt ra để chúng nhận người quen!

Tiếp đó, Trần Phi lệnh cho hai gã kia vứt xác đồng bọn khỏi xe, lau sạch sẽ vết máu. Xong xuôi, bọn họ leo lên, Lửng Mật cầm lái chạy đi, tạm bỏ chiếc Land Rover lại.

Thoạt đầu, Trần Phi định chờ đến tối dễ hành động hơn. Nhưng ngẫm nghĩ, bọn kia mất tích quá lâu sẽ dẫn tới nghi ngờ, khiến đám anh Dĩ đề phòng, vậy nên hắn quyết định tiến hành luôn khi trời sáng.

Thiên Lôi và Lửng Mật ngồi trước xe, cả hai tên đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. Lửng Mật vừa lái xe chạy chầm chậm vừa ấp úng:

- Anh bảo em chạy xe thẳng vào đó luôn à?

Gã cứ ngỡ mình nghe nhầm, bọn này không điên đấy chứ, đòi xông thẳng vào hang cọp, muốn chết sao?

Trần Phi ngồi sát cửa xe phía sau, nhàn nhạt nói:

- Ừ. Bọn chúng có thắc mắc thì cậu cứ ứng phó cho qua chuyện, đừng để kẻ khác nghi ngờ!

- Dạ.

Hai tên kia lén lút nhìn nhau một cái rồi quay đi rất nhanh, trong mắt ánh lên tia gian xảo. Đáng tiếc, Trần Phi đã lên tiếng:

- Thuốc giải nằm trong nhẫn chứa đồ của tôi, chỉ mình tôi có thể sử dụng. Nếu chẳng may tôi chết, các cậu cũng khó sống sót! Đừng làm trò dại dột!

- Dạ dạ, bọn em đâu dám suy nghĩ gì bậy bạ!

Bọn gã rối rít đáp, mặt đầy thất vọng.

Trần Phi không hề dối trá. Nhẫn chứa đồ chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng, người khác cho dù cướp được, muốn lấy đồ ra cũng không thể, trừ khi dùng sức cưỡng ép phá vỡ. Nhưng muốn làm vậy cần phải có cấp độ cao hơn chủ nhân chiếc nhẫn không ít. Đó là sự thật. Và tất nhiên hai viên thuốc Trần Phi cho bọn họ uống chỉ là thuốc bổ lấy của bà Hoa khi trước, tiện tay đem ra hù dọa, chẳng hề có tác dụng.

Thiên Lôi và Lửng Mật không phải kẻ ngu, đương nhiên nghi ngờ Trần Phi chỉ dọa mình. Nhưng thủ đoạn tàn nhẫn của hắn thì bọn họ đã chứng kiến tận mắt, dù không muốn tin cũng phải tin, thà vậy còn hơn chết oan mạng. Lúc này, chút ý đồ phản kháng còn sót lại trong đầu cả hai đều tan như bọt xà phòng.

Gần tới nơi, Trần Phi kêu dừng xe, nói với Tiểu My thần sắc trắng bệch:

- Bạn xuống đây, tìm chỗ nấp kín vào! Nếu sau một giờ không thấy bọn tôi quay ra thì về chỗ cũ lấy xe chạy đi, đừng chần chừ!

Khi nãy hắn định để nàng ở lại, nhưng suy nghĩ có thể sẽ cần nàng chữa thương nên mới đưa theo tới đây.

Tiểu My mím chặt đôi môi, hai mắt đỏ ửng sắp khóc, gật gật đầu. Nàng biết bọn hắn đi chuyến này vô cùng nguy hiểm, có khả năng sẽ không gặp lại, sụt sịt nói:

- Mọi người nhớ bảo trọng! Nhất là bạn, bạn vẫn chưa thực hiện xong lời hứa với tôi đâu đấy!

Trần Phi mỉm cười không đáp. 

Mạnh Quân trấn an Tiểu My vài câu rồi cả bọn tiếp tục chạy đi.

Tiểu My đứng trông theo đến khi xe khuất dạng mới buồn bã đi tới chân núi, tìm cách leo lên.

...

Đại bản doanh của băng anh Dĩ cách chỗ Tiểu My xuống chừng 500 mét. Đó là một khu nhà trọ khá cũ kĩ, gồm nhiều căn phòng nhỏ liền kề nhau, nằm trong khuôn viên rộng rãi thoáng mát. 

Trước cổng nhà trọ có hai tên ngồi canh gác, Gậy Đánh Chó đặt sát bên, miệng phì phà thuốc lá, bộ dạng rất ung dung tự tại.

Khi chiếc xe bảy chỗ chở nhóm Trần Phi trờ đến, một tên bước ra nhìn thấy Lửng Mật cầm lái, bèn nói to:

- Về rồi à? Những người khác đâu?

Lửng Mật cố ngăn sự hồi hộp, bình tĩnh đáp:

- Phía sau, tụi nó về ngay thôi. Hôm nay lấy được nhiều hàng quá!

- Ngon rồi! Thế nào tối nay cũng được anh Dĩ đãi một chầu nhậu ra trò! - Tên còn lại cười bước tới, mắt hờ hững lướt qua Trần Phi và Mạnh Quân ngồi sau xe.

Xe dừng trong bóng râm, bọn Trần Phi đeo khẩu trang đội nón gần kín mặt, lại thêm kính xe phản chiếu khiến hai tên kia không tài nào nhìn rõ. Tuy nhiên chúng không quá bận tâm, sự hiện diện của Lửng Mật và Thiên Lôi đã đủ đảm bảo. Mấy hôm nay chúng chỉ canh gác chiếu lệ, ngoại trừ vài thây ma ngu xuẩn thỉnh thoảng đi lạc thì chẳng ai dám vào đây gây chuyện cả, trừ phi muốn chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK