• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Không sao! Mình đã nói với mẹ là không về.

Cậu nhìn xem ở đây có chỗ nào giống phòng bệnh chứ.


Nếu không phải sợ đè trúng cậu thì mình còn muốn ngủ chung một giường với cậu.

Mình rất nhớ những ngày chúng ta cùng nằm trên một cái giường và nói chuyện phiếm cả đêm."Vô Song cười, tùy cô ấy.Sự thật chứng minh việc Tô Nhiễm ở lại là chính xác, cả buổi tối, vị trí trật khớp của Vô Song đều nóng bừng lên, đau đớn khó chịu, chẳng thể nào ngủ nổi nên hai người cứ nằm như vậy nói chuyện phiếm.Lúc Mục Cận Thần về nhà cũ, Mục Chi Lam vẫn ở trong phòng khách chờ anh, sống lưng thẳng tắp, ngay ngắn như một học sinh tiểu học nhưng đầu lại ngủ gà ngủ gật.Chị anh là người phụ nữ đoan trang nhất mà anh từng gặp, sống rất tế nhị và luôn chỉnh đốn mình nghiêm túc cẩn thận.

Dù là ở nhà cũng đều trang điểm tinh tế, cả người mặc sườn xám đi giày cao gót, trông chị ấy lúc nào cũng thanh nhã và quý phái, tốc độ nói chuyện chậm rãi, rất nhẹ nhàng, không nổi giận với ai bao giờ, dù với người hầu cũng nhẹ nhàng mềm mỏng.

Có lẽ chị ấy ra dáng tiểu thư khuê các nhất trong những tiểu thư khuê các mà anh từng gặp qua.Có thể do chịu ảnh hưởng từ chị nên anh cũng có thiện cảm với những cô gái dịu dàng đằm thắm.Trong phòng khách lịch sự tao nhã chỉ được chiếu sáng bằng ánh đèn vàng, vô cùng yên tĩnh, nhóm người hầu đều đã nghỉ ngơi, chỉ có dì Dung ở bên cạnh, đứng thẳng tắp, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ kiểu cổ treo trên tường.Chủ nhân thế nào thì người hầu cũng thế ấy, dì Dung cũng là một người hầu đoan trang, lịch sự chu đáo.Nhìn thấy anh về, hơi cúi người, nhẹ nhàng nói câu: "Cậu chủ đã về."Mục Cận Thần gật đầu.Mục Chi Lam thức tỉnh, khẽ gọi một tiếng: "Thần Nhi đã về sao?" Giọng nói có chút mơ hồ, ngay cả hướng cửa cũng nhìn nhầm.Mục Cận Thần nhíu chặt mày, đi đến bên cạnh cô ấy rồi ngồi xuống, nói: "Không phải em đã bảo chị đừng chờ em sao? Mệt thì ngủ sớm đi, lỡ nửa đêm em cũng chưa về thì chị định đợi mấy tiếng đồng hồ luôn à?"Trong giọng nói không có chút trách móc, chỉ hơi đau lòng, tuy ngang hàng nhưng cô một tay nuôi lớn, chị cả như mẹ hiền, từ nhỏ đến lớn cô đã quan tâm đến anh như thế, dù nói thế nào cũng không nghe."Không mệt, không mệt, để chị nhìn em xem nào." Cô đưa tay chạm vào chiếc đèn bên cạnh, xung quanh đột nhiên phát sáng lên.Mục Chi Lam lấy tay xoa lông mày anh, nói: "Hơi gầy, đừng nhíu mày giống hệt ông già vậy.


Em có đói không? Có muốn ăn khuya không?"Mục Cận Thần khẽ thở dài, kéo tay cô ấy qua đặt trong lòng bàn tay mình, vỗ nhẹ nói: "Chị à, em không đói! Chị đi nghỉ ngơi trước đi.

Dì Dung đứng cũng đã mệt rồi đấy."Mục Chi Lam quay đầu lại nhìn dì Dung một cái, giọng điệu có chút trách móc: "Dì Dung, cháu đã nói lúc không có khách thì không cần đứng rồi mà dì không chịu nghe lời.

Thắt lưng dì vẫn chưa được khỏe mà.”"Cô chủ, không thể phá vỡ quy tắc.


Được rồi, cậu chủ đã về rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi." Dì Dung nói xong định đi qua đỡ Mục Chi Lam.Mục Chi Lam rất nhớ Mục Cận Thần, vừa rồi chợp mắt được một lát nên cũng không thấy mệt, nói thế nào cũng không muốn đi ngủ vào lúc này: "Cháu muốn nói chuyện với Thần Nhi một lát.

Dì có mệt thì đi ngủ trước đi.""Như vậy..." Dì Dung khó xử nhìn Mục Cận Thần, cậu chủ thật sự là tính mạng của cô chủ, còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì."Chị, em mệt rồi.

Mai chúng ta hãy nói chuyện, có được không?".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK