Mục Cận Thần quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sang, trông tái xanh, để ngăn mình không khóc thành tiếng nên cô cắn chặt môi dưới đến mức nhìn thấy cả tia máu, mày Mục Cận Thần nhíu thành một nắm.
Anh đưa tay cạy cằm cô ra, nói: "Đừng cắn, môi đã chảy máu rồi, cắn ở chỗ này đi.
" Nói xong, anh quay đầu Vô Song về phía bả vai của mình.
Lại nói với Khải Đông một câu: "Lái nhanh lên, đừng dừng đèn đỏ.
"Suốt dọc đường đi Khải Đông đều khiếp sợ vô cùng, người không biết còn tưởng rằng Cảnh Vô Song là vợ cậu chủ, cậu chủ không nhìn thấy được sắc mặt lúc này của mình, đó là một loại cảm động và tràn ngập đau lòng.
Anh ta đáp lại một câu ‘Vâng’ rồi tăng tốc.
Cuối cùng Mục Cận Thần cũng hiểu được ý của câu ‘Phụ nữ được làm từ nước’, chưa đầy một lát, cả bả vai anh đã ướt đẫm.
Anh không biết phải đau đến mức nào mới có thể khiến một cô gái khóc thành như vậy.
May mà gần Studio có bệnh viện, lái xe chưa đầy mười phút đã đến được bệnh viện gần nhất.
Xe vừa dừng lại, Mục Cận Thần đã ôm Vô Song ra, cả quá trình cô không rên lấy một tiếng, tay vẫn giữ chặt dạ dày, nước mắt rơi liên tục.
Vô cùng lo lắng đi đến phòng cấp cứu, Khải Đông đuổi theo vào, vội vàng chứng minh thân phận với phía bệnh viện và nói rõ mục đích đến.
Y tá nhanh chóng đẩy giường cấp cứu đến.
Mục Cận Thần nhẹ nhàng đặt Vô Song lên, lúc này anh mới phát hiện ra, cô bé kia rất nhẹ, nhẹ đến mức trọng lượng cô rất nhỏ.
Một cô gái trẻ tuổi, tràn đầy sức sống như vậy, trước đó không lâu còn cười ngọt ngào như kẹo mạch nha.
Vậy mà bây giờ lại không còn chút sức sống nằm trên giường bệnh màu trắng.
Lần đầu tiên anh biết thì ra mình cũng có lúc bất lực, anh không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào, đó là cảm giác bối rối như có ngàn vạn binh mã đang giẫm đạp lên lục phủ ngũ tạng anh.
Mãi về sau này anh mới hiểu được, thì ra bắt đầu từ lúc đó, dù Cảnh Vô Song chỉ xảy ra một chút chuyện tồi tệ thì đều trở thành gánh nặng không thể chịu đựng được trong cuộc đời anh.
Anh đưa tay sờ đầu cô, nói: "Ngoan, không sao đâu, lát nữa sẽ ổn thôi.
"Sau đó nhìn y tá đẩy cô đi.
Anh định hút điều thuốc nhưng nghĩ đây là bệnh viện nên lại nhịn xuống.
"Khải Đông, Vô Song sẽ không sao chứ?"Hai chữ ‘Vô Song’ phát ra từ miệng anh thật giống như họ đã quen biết nhau từ rất lâu, rất lâu rồi.
"Cậu chủ, đừng lo lắng, viêm dạ dày cấp tính là vấn đề nhỏ, rất dễ giải quyết.
"Mày Mục Cận Thần lại nhíu chặt hơn: "Vậy sao trông cô ấy lại đau đến thế kia?""Chuyện này! "Khải Đông không phải Cảnh Vô Song, làm sao anh ta biết sao cô lại đau thành thế kia chứ?Nhưng cậu chủ đối với một cô gái vừa quen biết được hai ngày mà cậu chỉ mong người đau là mình, sự quan tâm như vậy có phải hơi quá rồi không?"Cậu chủ, năng lực chịu đựng của mỗi người khác nhau, có người thần kinh nhạy cảm với cơn đau, chỉ đau một chút thôi cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.
""Chắc chắn là rất đau, đêm qua cô ấy trật chân mà cũng chẳng hề khóc, không phải sao?"Khải Đông cũng không biết nói gì nữa.
Tính ra cái cô Cảnh Vô Song này cũng quá xui xẻo, hôm qua mới vào bệnh viện, hôm nay lại vào, hai lần đều được cậu chủ nhà anh ta ôm vào.
Thật không biết nên nói gì cho phải nữa.
May mà chưa được bao lâu thì bác sĩ đã đi ra, nếu không thì Khải Đông vẫn muốn tiếp tục thảo luận vấn đề các cô gái sợ đau hay không sợ đau.
.
Danh Sách Chương: