• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến kí túc xá cũng đã gần giữa trưa. Vì nam nhân không thể vào kí túc xá nữ nên Thái Giác Tân tạm biệt Liễu Nguyệt Đan rồi đi qua khu kí túc xá nam.

Liễu Nguyệt Đan kéo hai va li to đùng không có biểu hiện mệt mỏi. Dáng người nhỏ nhắn, đôi chân nhanh nhẹn, cặp mắt sáng ngời chớp chớp nhìn quản sự.

"Tên gì?" Quản sự là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi.

"Liễu Nguyệt Đan!"

"Phòng 407, đem hành lí qua đó đi!" Quản sự đưa chìa khóa phòng cho cô.

"Có thể đổi phòng 405 không?" Liễu Nguyệt Đan hỏi.

"Tại sao?" Quản sự nhăn mày.

"Vì 405 được chín nút." Không đợi quản sự trả lời, cô cầm chìa khóa chạy đi như gió.

"Vào học rồi mà còn có tâm lí đánh bạc à?" Dám trêu cả quản sự.

Liễu Nguyệt Đan lên lầu, tìm phòng rồi mở cửa.

Phòng 407 có bốn giường, chắc là bốn người ở cùng. Lúc này không có ai trong phòng cả.

Liễu Nguyệt Đan lôi hai cái va li vào, chiếm lấy cái giường gần cửa sổ rồi vừa dọn dẹp vừa gọi điện thoại cho mẹ yêu.

Làm mọi chuyện xong thì cái bụng cũng bắt đầu kêu réo. Liễu Nguyệt Đan cẩn thận khóa cửa rồi hướng về căn tin trường.

Phổ thông Trung Đại nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chỉ cần biết mình đi đâu thì tiết kiệm nhiều thời gian.

Lúc này trong nhà ăn cũng không có nhiều người, dù sao thì tuần sau mới nhập học. Học sinh có tư tưởng nước tới chân mới nhảy là hoàn toàn hợp lí, còn chiếm số đông.

Liễu Nguyệt Đan bước vào khiến nhiều nam sinh trố mắt nhìn. Khuôn mặt xinh đẹp, trên môi lúc nào cũng treo một nụ cười, đôi mắt linh động. Chân mang giày thể thao, người thì mặc váy ngắn. Nhìn vừa năng động vừa nữ tính, là mẫu hình của nhiều chàng trai a...

Liễu Nguyệt Đan vô cùng mừng rỡ vì căn tin trường có bán trà sữa. Cô không cần phải đi ra ngoài mua nha.

Gọi một dĩa cơm mà đã có hai nam sinh tiến tới.

"Này cậu, có thể cho bọn tớ add facebook được không?"

Liễu Nguyệt Đan cười tủm tỉm: "Được chứ!" Có thêm nhiều đàn em, à nhầm, bạn bè rất tốt. Mẹ yêu đã dặn phải kết nhiều bạn.

Có nam sinh vừa mắt tất nhiên cũng sẽ có nữ sinh ghen tị.

"Cô ta là ai vậy?"

"Không biết! Chắc là tân sinh."

"Hay thật, dựa vào khuôn mặt thôi mà..."

Liễu Nguyệt Đan chẳng buồn để ý, ăn xong liền về phòng.

Có lẽ đêm nay sẽ ngủ một mình rồi.

Phòng kí túc xa hoa rộng rãi.

Bổn cung tới đây!

---

Trước ngày đi hướng nghiệp, bạn cùng phòng với Liễu Nguyệt Đan cũng tới. Hạ Mẫn nằm giường trên cô là một người nói nhiều, hoạt náo, vừa mới tới liền chào hỏi Liễu Nguyệt Đan như bà con xa mới gặp lại.

Đối diện giường dưới tên gọi Lưu Trân, dáng người nhỏ nhắn, tính tình đằm thắm dịu dàng. Đặc biệt là cực kì sạch sẽ.

Không phải cô xấu tính chứ ghép họ hai người này lại sẽ là...

Hạ Lưu!

Xin bỏ qua cho sự giàu trí tưởng tượng của cô.

Còn một người nữa chưa đến, hai người kia cũng không biết ai ở cùng với bọn họ.

"Này, hai cậu có muốn đi ăn gì đó không?" Hạ Mẫn vừa xếp xong bộ quần áo cuối cùng liền quay sang hỏi.

Ngày mai đi hướng nghiệp, ngày mốt đi nhận lớp, ngày kia là đi học rồi.

Ngày cuối cùng này, nên quẫy!

"Đi uống trà sữa đi!" Lưu Trân đề nghị.

Liễu Nguyệt Đan hai mắt sáng rỡ.

"Mình biết có tiệm này ngon lắm, trong trường không thể sánh bằng!" Hạ Mẫn hưng phấn.

Sau khi thu dọn đồ đạc ba người cùng dắt nhau đi ra ngoài.

Quán trà Lovely này cũng khá nổi tiếng trong khu vực trường Trung Đại. Lúc này đang giờ cao điểm, học sinh tụ tập mua trà sữa đông không kể xiết.

Lấy được số rồi nhưng còn phải chờ hơn chục người nữa mới tới phiên. Ba cô gái liền kiếm chỗ ngồi xuống tám chuyện.

"Nghe nói trường mình trai đẹp cực kì xịn xò nhé. Nếu có thể quen được một anh thì đời mình coi như không hối tiếc." Hạ Mẫn chính là kiểu người chỉ cần có thể ngồi nghe cô ấy nói chuyện, cô ấy liền kể hết cho bạn nghe chuyện từ đời tổ tông nhà cô.

"Cậu vào trường để học hay là để yêu đương? Cẩn thận lại bị thầy cô phạt!" Lưu Trân không thương tình dập tắt tâm tình thiếu nữ của Hạ Mẫn.

"Cậu chính là không hiểu phong tình gì cả. Cứ học không thì chán lắm!" Hạ Mẫn trề môi.

Lưu Trân đẩy gọng kính nhìn sang Liễu Nguyệt Đan.

"Nếu ba người chúng ta học chung lớp thì tốt quá!"

Liễu Nguyệt Đan cười cười: "Đúng là tốt thật!"

"Số 213" Tiếng nhân viên phục vụ vang lên.

Ba cô gái nghe thế liền đứng dậy, chạy đến quầy lấy nước.

Đột nhiên có một bàn tay chặn lấy mấy ly nước của họ.

"Này cô làm gì đấy, đó là nước của bọn tôi mà." Hạ Mẫn bất mãn.

Cô gái kia cười mỉa, tay vẫn nắm lấy ly nước. Đó là trà sữa của Liễu Nguyệt Đan.

"Tôi cứ lấy uống đấy thì sao? Ai mượn các cô chậm."

Thì ra cô ta cũng gọi một ly giống như Liễu Nguyệt Đan, tuy nhiên số của cô ta còn lâu mới được kêu.

Cô ta cầm ly nước hút liền một hơi.

Lưu Trân cũng thấy bất bình liền gọi phục vụ.

Người phục vụ ra nhưng cô gái kia cũng không có phản ứng gì. Nhìn thái độ và cách ăn mặc của cô ta liền biết là loại dân chơi nhà giàu mới nổi.

Nhân viên phục vụ không muốn đắc tội vị này, thấy ba cô gái kia chỉ là học sinh nên lựa chọn đắc tội các cô.

"Xin lỗi quý khách, tôi có thể làm cho quý khách một ly khác ngay bây giờ. Mong quý khách thông cảm!"

Liễu Nguyệt Đan từ nãy đến giờ không lên tiếng, cô bận quay phim sự tình.

Thấy vừa đủ, cô liền quay qua: "Không cần, hoàn tiền cho tôi đi."

Nhân viên không biết làm gì, đành trả lại tiền cho cô.

Dù sao cô cũng không có uống nước của họ a.

Liễu Nguyệt Đan nhận lấy tiền, sau đó đi qua chỗ cô gái kia.

Hạ Mẫn và Lưu Trân sợ Liễu Nguyệt Đan làm ra chuyện gì, vội theo sát cô.

"Sao hả?" Cô gái kia đang ngồi vắt chéo chân.

Liễu Nguyệt Đan không nói gì cả, chỉ cười cười. Sau đó, cô ngồi xuống ghế, nắm lấy ly nước.

Cô gái kia không biết Liễu Nguyệt Đan muốn làm gì.

Thình lình, Liễu Nguyệt Đan bóp mạnh ly nước một cái, toàn bộ trà sữa bắn lên mặt cô gái làm cô ta ho sặc sụa.

Mọi người xung quanh không biết chuyện gì, cũng không muốn bị phiền phức.

"Ai bảo cô chậm!" Không chịu uống nhanh để tôi có cơ hội dằn mặt cô.

"Mày liều!" Cô gái giơ tay định tát Liễu Nguyệt Đan. Liễu Nguyệt Đan nhanh hơn tóm lấy tay cô ta, bóp một cái làm cô ta đau điếng.

"Á..."

"Mày điên rồi, mau bỏ tao ra!" Cô gái chửi đổng. Xương cô như muốn nứt ra rồi. Sức lực cô ta ở đâu mà mạnh vậy chứ.

"Cô là gì của tôi, bảo tôi liền nghe lời?" Lúc bổn cung lăn lộn, ngươi không biết còn ở gót chân nào của mẹ ngươi.

Có vẻ đau đớn khiến cô ta thông minh hơn, không còn la lối nữa.

"Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, cô bỏ tay ra đi!"

Liễu Nguyệt Đan lúc này mới buông tay cô ta ra.

"Tốt lắm, nhớ kĩ mặt tôi. Lần sau muốn đắc tội thì tránh mặt tôi ra nhé. Cô chịu thiệt làm tôi rất đau lòng." Liễu Nguyệt Đan cười tươi rói rồi kéo hai người bạn cô ra khỏi quán.

Cô gái kia thở hừ hừ, vứt luôn ly nước vào thùng rác.

"Khi nào đến lượt tôi?" Cô ta quay qua hỏi nhân viên.

Nhân viên không biết trả lời thế nào, tiền trả cho cô bé kia rồi. Coi như hai người đổi nước cho nhau, nước cô ta đổ còn muốn ly khác?

Lúc này quản lí tiệm đi ra, hiểu rõ sự tình liền nói.

"Ly của cô không phải vừa mới vứt sao? Cô bé vừa nãy không uống nên chúng tôi hoàn tiền cho cô ấy. Ly của cô không còn, nếu muốn gọi ly khác thì trả tiền, ngồi chờ!"

Cô tái tức tối liền gọi thêm một ly mới.

Vì thấy đám nhóc đó còn nhỏ, cô liền muốn bắt nạt chúng một chút, chúng cũng sẽ không dám nói gì.

Ai ngờ lại mất mặt thế này.

Tức chết được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK