• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúc mừng chủ tịch, sinh thần năm nay quả thật đông vui, thiếu gia càng lớn càng đẹp trai tài giỏi xuất sắc, có thể trợ giúp cho cha rồi!"

"Đúng thế, đúng thế, Tiểu Đạo càng lớn càng giống cha, phong thái ngời ngời, không đùa được đâu!"

"Minh chủ tịch thật có phúc..."

Mọi người chúc mừng người đàn ông trung niên đang ngồi ở ghế chính, miệng cười không dứt, khí chất nội liễm, từng đường nét trên khuôn mặt vô cùng thu hút ánh nhìn, bình tĩnh mà ngông cuồng, cho dù đã xuất hiện nếp nhăn nhưng vẫn không thể che được khí thế của ông ta.

Liễu Nguyệt Đan tấm tắc.

Cha gene tốt thế này, con trai được hời quá nhỉ!

Xong tiết mục chúc mừng, mọi người hùa nhau tặng quà.

"Chủ tịch, đây là thanh ngọc như ý Thần Quang, chúc ngài sống trường thọ."

Minh Quảng Lâm cười đưa tay đón nhận, "Cảm ơn Diệp tiên sinh!"

Những người khác cũng không chần chờ, nhanh chóng mang quà của mình ra.

Liễu Nguyệt Đan đứng nhìn kì quang dị bảo đua nhau được dâng lên, cả người hơi nhột.

Vì để đỡ tốn tiền, cô chỉ họa đại một bức tranh, từ ảnh mà Minh Quân Đạo cung cấp.

Nếu còn sống ở hoàng cung, mấy món đồ này sao có thể làm khó bổn cung.

Chỉ là bây giờ đang ở hiện đại, cô đi đâu mấy món đồ như vậy?

Liễu Nguyệt Đan cảm thấy hơi quê quê, chắc quà của cô là rẻ nhất ở đây rồi.

Chờ mọi người tặng quà xong rồi rời đi, Liễu Nguyệt Đan mới chậm rãi bước lên.

"Bác trai, cháu không biết bác thích thứ gì, mong bác không chê, chúc bác phước như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."

Liễu Nguyệt Đan trước giờ vẫn rất được lòng người lớn, với điều kiện ai thương cô thì cô thương lại, ai khi dễ cô thì cô khi dễ lại, dù gì bọn họ cũng chỉ bằng tuổi thật hay thậm chí còn nhỏ hơn cô.

Cho họ chút sỉ diện, không nhận thì cứ làm người xấu đi!

"Cảm ơn cháu, đây chắc là bạn gái của Tiểu Đạo hả?" Minh Quảng Lâm cười tươi nhận lấy khung tranh được bọc tỉ mỉ, có lẽ là tranh ảnh gì đấy.

Minh phu nhân bên cạnh hừ ông, "Bạn gái gì chứ?"

Minh phụ liếc mắt vợ mình, Minh phu nhân liền yên lặng.

Liễu Nguyệt Đan thấy cảnh đó, gật đầu: "Đúng ạ!"

Như để chứng minh lời cô nói là thật, Minh Quân Đạo nắm tay cô.

Thiếu điều còn muốn hôn cô trước mặt cha mẹ.

Minh Quảng Lâm bật cười, con trai ông biết yêu rồi đấy.

Ông nắm tay Liễu Nguyệt Đan lại hỏi, "Cháu gái, có hứng thú làm con dâu nhà bác không?"

Liễu Nguyệt Đan giật bắn, bác trai à, sao trực tiếp vậy?

Đây là nói thật hay là nhử cháu đây?

"Ông nói điên khùng gì vậy? Cao Nghệ nghe thấy thì không vui đâu!" Minh phu nhân không hề thích Liễu Nguyệt Đan, có lẽ là do ghen tị, con trai nuôi lớn liền đi thích một đứa con gái khác.

Liễu Nguyệt Đan có thể lí giải được.

Minh Quảng Lâm cau mày, "Đừng có mà nhắc tới cô ta, đã hủy hôn rồi, thế mà bà cũng giấu tôi mời Cao gia tới!"

Minh phu nhân biết mình đuối lí bèn không nói gì nữa.

Nhưng cũng nhờ vậy mà Liễu Nguyệt Đan thoát được câu hỏi IQ vừa rồi.

Minh Quân Đạo cầm tay bạn gái, hòng thoát khỏi ma trảo của ông cha mình.

"Bọn con ra ngoài trước đây!"

"Cháu chào tạm biệt hai bác!" Liễu Nguyệt Đan cũng gấp rút tìm đường lui.

Trong phòng, Minh Quảng Lâm mở bọc quà của Liễu Nguyệt Đan, chân dung một người đàn ông hiện ra.

Nét vẽ phóng khoáng đặc sắc, phác họa được thần thái của người được họa, cũng như phong cách của người họa.

Minh phụ gật gù cảm thán, con bé này cũng không tệ.

Người ta hay nói nét chữ là nết người, trong nghệ thuật cũng vậy, những người am hiểu nghệ thuật có thể thông qua tác phẩm nắm bắt được tâm hồn tình cảm của tác giả.

Giống như Liễu Nguyệt Đan trước đây cảm nhận được nỗi niềm của Minh Quảng Tuân thông qua tiếng đàn của hắn.

Còn bây giờ Minh Quảng Lâm thấy được tâm hồn của Liễu Nguyệt Đan thông qua chân dung của ông do cô vẽ.

Đúng là người thừa kế của Minh gia, Minh Quảng Tuân sao có thể đấu lại?

-

"Ý em như thế nào?" Minh Quân Đạo ra ngoài liền hỏi một câu không đầu không đuôi.

Liễu Nguyệt Đan giương mắt đợi anh giải thích.

Minh Quân Đạo bất đắc dĩ nhắc lại lời cha hắn, "Có đồng ý làm con dâu của ba anh không?"

Liễu Nguyệt Đan "à" tỏ ý đã hiểu, "Cũng được, nhưng mà là anh gả cho em! Em chỉ chịu trách nhiệm khi anh có con của em, còn không thì miễn!"

Minh Quân Đạo hoảng hồn, "Em nói thiệt hả?"

"Đương nhiên là thật!"

"Vậy anh sẽ cố gắng!" Minh Quân Đạo biểu cảm quyết tâm.

Minh phụ gọi Minh Quân Đạo đi, trước khi đi, hắn căn dặn người của mình bảo đảm an toàn cho Liễu Nguyệt Đan.

Hắn biết Cao gia hôm nay có tới, chỉ là phòng hờ mà thôi, mong là họ an phận.

Liễu Nguyệt Đan ngồi một lát thì Minh Quảng Tuân bước tới tiếp chuyện.

"Tiểu Đan, ngồi một mình sao?"

"Ồ, là thầy ạ. Phải, em ngồi một mình!" Nếu không có mắt nhìn thì chính là không biết đếm, bên cạnh cô còn ai sao?

"Thế tôi ngồi cùng được không?" Minh Quảng Tuân kéo ghế.

Liễu Nguyệt Đan thoáng nhìn thấy anh họ Lý Thường đang lấp ló định bước về phía cô nhưng cứ chần chừ, cô đứng dậy kéo tay hắn qua.

"Thật ngại quá, em có chuyện muốn nói với anh họ!"

Minh Quảng Tuân thấy rõ ý tránh né của Liễu Nguyệt Đan, cũng không miễn cưỡng nữa mà rời đi.

"Anh à, có chuyện cần tìm em sao?"

Lý Thường là con trai của cô Liễu Nguyệt Đan - Liễu Ái Như, quan hệ từ nhỏ của hai anh em rất tốt, Lý Thường rất yêu quý Liễu Nguyệt Đan.

Lý Thường hơi ngập ngừng nhìn đứa em gái mà mình thương yêu từ nhỏ đến lớn. Cho dù hai gia đình không ưa gì nhau, anh vẫn không kìm được quyết tâm bảo vệ em gái mình.

"Tiểu Đan, em bình tĩnh nghe anh nói!"

Liễu Nguyệt Đan phì cười, "Anh vẫn chưa nói!"

"À, được rồi, em nghe nè. Anh nghe được cô tiểu thư Cao gia gì đó muốn gài em ngủ với cậu út Minh gia Minh Quảng Tuân."

Liễu Nguyệt Đan nghe xong có chút ngạc nhiên, xong rồi ớn lạnh, thủ đoạn này cũng có thể sánh với đám phi tần của Cảnh Lâm ngày xưa.

"Làm sao anh biết?" Liễu Nguyệt Đan thắc mắc.

Lý Thường hơi lúng túng, "Thực ra, chị của anh, Lý Tuyên, cũng tham gia vào chuyện này!"

Liễu Nguyệt Đan nhanh chóng vận động não bộ.

Lý Tuyên cũng tham gia? Cô ta được lợi gì?

Lý gia phát triển không thua gì Cao gia, Lý Tuyên không cần phải lấy lòng Cao Nghệ.

"Anh vô tình đi ngang lúc Cao tiểu thư và cậu út Minh gia nói chuyện với nhau, có mặt của chị anh nữa. Anh nói với em, thực ra là muốn thay chị xin lỗi em, mong em nếu được, bỏ qua cho chị ấy!"

Lý Thường biết mình không có tư cách nói mấy lời này, nhưng mà đó dù sao cũng là chị ruột của anh, anh cũng không hiểu tại sao chị ấy lại biến chất đến vậy, anh vẫn phải thay chị ấy nói lời cầu khẩn.

Liễu Nguyệt Đan biết Lý Thường là một đứa trẻ lương thiện, Liễu Ái Như có thể sinh ra cậu không biết là do đức của bà ta hay của chồng bà ta.

"Anh yên tâm, em sẽ chỉ đụng vào Cao Nghệ thôi!" Nói rồi, Liễu Nguyệt Đan vén váy rời đi.

Trong một góc khuất.

"Cô sắp xếp ổn thỏa chứ?"

"Anh yên tâm! Tôi đã làm xong hết rồi, chỉ xem biểu hiện của anh thôi."

-

Liễu Nguyệt Đan không tin Cao Nghệ có thể biết được mọi ngóc ngách của Minh gia, chắc chắn là do Minh Quảng Tuân giúp đỡ.

Rốt cục bọn họ định đánh thuốc cô hay trực tiếp đánh ngất.

Cô gọi cho Minh Quân Đạo mới biết hắn cũng đã bố trí người bên cạnh cô.

Cô nhanh chóng gọi Tiêu Mai tới, kể hết cho cô ấy nghe, xong rồi hai người đổi trang phục.

Bộ cánh của Liễu Nguyệt Đan cực kì bắt mắt, chắc chắn không lẫn vào đâu được.

Tiêu Mai thận trọng bước đi xung quanh nhà lớn, nhà sau, tất cả các hành lang. Cô chọn những nơi vắng vẻ cho bọn người kia thuận tiện ra tay.

Vừa bước ra hồ bơi, ngay lập tức có người dùng khăn gây mê chụp lấy mũi Tiêu Mai.

Cô nhanh chóng nín thở, rồi giả vờ hôn mê.

Liễu Nguyệt Đan nhanh chóng theo sau.

-----

Sắp hết rồi mọi người có thấy lâng lâng không nè :))))

Đang viết truyện mới nữa nè mọi người ơi, rảnh thì đọc cho vui nha <3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK